Giáo Sư Gián Điệp

Chương 338: Dấu vết của Thánh quốc (3)



Cuộc gặp gỡ giữa Rudger và Catherine hoàn toàn chỉ là tình cờ.

Đó là một đêm bình thường như bao đêm khác. Rudger đang lang thang bên trong lâu đài. Từ lâu hắn đã không dám ngủ trong phòng riêng của mình vì những trận á·m s·át dồn dập như cơm bữa. Những lúc như vậy, hắn thường sẽ đi đến một khu vực bí mật, hẻo lánh trong lâu đài và ngủ ở đấy.

Ánh sao đêm nay đặc biệt sáng, có một vị khách không mời đã đến trước hắn.

Lúc đầu Rudger nghĩ đó là một sát thủ đang nhắm vào mình. Tuy nhiên, sau một hồi bí mật quan sát, hắn liền chắc chắn đối phương không phải sát thủ chuyên nghiệp. Bên trong bóng tối phát ra tiếng sụt sịt ngắt quãng của một bé gái, Rudger thận trọng tiếp cận đối phương, hắn không dám đánh mất cảnh giác, rất có thể đây là một cái bẫy.

Cô gái nhỏ vừa rơi nước mắt vừa xoa xoa bắp chân đỏ bừng của mình. Nhìn thấy cảnh tượng đó, Rudger ngay lập tức nhận ra thân phận của đối phương. Đó hẳn là một trong những đứa trẻ được mang đến Thánh quốc đợt này. Hầu hết chúng đều là trẻ mồ côi nhưng cũng có những đứa trẻ bị cha mẹ bán đi, hoặc có những đứa trẻ b·ị b·ắt cóc đem đến.

Dù không biết quá rõ nội tình nhưng Rudger thừa hiểu hành động nhận nuôi của Thánh quốc chắc chắn không mấy sạch sẽ. Nơi được coi là quê hương của Giáo Hoàng bất hạnh thay lại là một nơi đầy rẫy sự t·ham n·hũng và âm mưu hắc ám. Số phận của những đứa trẻ được mang về đây đã định sẵn là phải phục vụ vô điều kiện cho giáo hội Lumensis.

Có lẽ cô bé này là một trong vô số những đứa trẻ đó. Xuất hiện ở đây lúc nửa đêm, chắc không phải cô bé này muốn chạy trốn đấy chứ?

Dù sao đi nữa thì rõ ràng đã có một vị khách không mời mà đến chỗ ở bí mật của hắn.

"........Ai đó?"

Cô gái ngước nhìn Rudger với đôi mắt đỏ hoe đẫm nước mắt.

Rudger không hề chào lại mà chỉ lạnh nhạt nói.

"Biến đi. Đó là chỗ của tôi."

Đôi mắt cô gái hiện rõ sự kinh ngạc. Sau đó, cô ta bất ngờ lao đến t·ấn c·ông Rudger.

* * *

Nghĩ lại thì, cuộc gặp gỡ đầu tiên của bọn họ đúng là không tốt lắm.

Hắn cũng đâu ngờ một bé gái phút trước còn đang khóc nức nở, ngay phút sau đã lao đến đánh mình như vậy. Càng kỳ quái hơn là sau đêm hôm đó, hai người đã trở thành bạn thân và thường xuyên gặp nhau vào ban đêm ở nơi ẩn náu bí mật.

Catherine không hề cảm thấy khó chịu khi biết thân phận thực sự của Rudger. Có lẽ đó cũng là lý do tại sao Rudger lại có thể mở lòng với cô ấy.

Khi Catherine trở nên chán nản vì bị linh mục chịu trách nhiệm giáo dục mắng mỏ, Rudger đã an ủi và động viên cô. Hắn cũng không ít lần nhận được sự an ủi từ Catherine. Trong một lâu đài giống như nhà tù, nơi mọi người đều muốn g·iết Rudger, Catherine là đứa trẻ duy nhất hắn thực sự coi như một người bạn.

Cũng đã không ít lần Rudger suy nghĩ về cái đêm Sư phụ đến đón hắn. Nếu lúc đấy hắn dẫn theo Catherine thì không biết hiện tại mọi chuyện sẽ phát triển như thế nào. Hắn thực sự hối hận vì đã rời đi mà không nói một lời từ biệt với người bạn của mình.

Nhưng nếu suy xét lý trí thì việc không dẫn Catherine theo lúc đó thực sự là phương án tốt nhất cho cả hai.

Nếu lúc đó hắn cùng Catherine trốn thoát, tính mạng của cô ấy sẽ bị đe dọa bởi đủ loại sát thủ do Thánh quốc phái đến. Hắn không thể đảm bảo được an toàn cho cả hai. Sẽ tốt hơn nhiều nếu Catherine ở lại Thánh quốc và sống một cuộc đời bình thường.

***

"Suy nghĩ cái gì đấy?"

Rudger b·ị đ·ánh thức bởi giọng nói của Grander.

"... ... Con chỉ đang nghĩ về vài chuyện sắp tới."

"Việc Thánh quốc bắt đầu hoạt động trở lại đồng nghĩa với việc kế vị ngai vàng đã hoàn tất. Mi nghĩ ai sẽ đảm nhận vị trí này?"

"Là ai không quan trọng. Dù sao thì kẻ đó cũng sẽ cố g·iết con thôi."

"Cảm thấy thế nào khi phải đấu với chính anh chị em ruột thịt của mình?"



Với những gì sẽ xảy ra trong tương lai, Thánh quốc chắc chắn là rào cản lớn nhất của Rudger.

"Không phải Người đã biết câu trả lời rồi sao?"

Rudger bình tĩnh hỏi lại, mặt không chút cảm xúc. Ngay từ đầu hắn chưa bao giờ có bất kỳ tý tình cảm nào với những kẻ được coi là cùng huyết thống kia.

"Con có mục tiêu lớn hơn phải hoàn thành. Nếu những kẻ đó vẫn muốn ngáng đường, con sẽ không do dự quét sạch bọn chúng."

"Hahaha! Đứa trẻ năm đó đã trưởng thành rồi."

Grander hài lòng nhìn ra ngoài cửa. Rudger nhìn theo ánh mắt của Grander.

"Muốn gì thì vào đây nói chuyện. Lén lút bên ngoài làm gì?"

Nghe những lời đó, hai bóng người ngoài cửa giật mình. Nhìn cả hai vẫn còn do dự, Rudger đành lên tiếng.

"Hai người vào đi."

Nghe hắn nói vậy, cánh cửa lúc này mới mở ra, Hans và Belaruna bước vào. Hans đã trở lại hình dáng ban đầu, có lẽ là nhờ thuốc trung hòa.

Rudger nhìn Belaruna, không khỏi nhớ tới vài thứ.

"Cô lại lén lấy mẫu gen của lũ Chimera đúng không?"

"........."

Belaruna cười gượng gạo, nhưng nhìn vẻ mặt của Rudger, cô ấy biết chiêu này không hiệu quả, đành cúi đầu xuống.

Rudger xoa thái dương đang nhức nhối của mình. Lâu lắm rồi hắn mới cảm thấy cơn đau đầu của mình quay trở lại dù lần này không phải do phong ấn.

"Belaruna."

"Sao thế?"

"Cô có biết gì về các đại gia tộc yêu tinh không?"

Một yêu tinh bình thường có thể sẽ không biết điều này. Nhưng nếu Belaruna có thể xem trộm Cây Thế Giới thì có khả năng cô ấy sẽ biết gì đó.

"Tôi muốn nghe về các gia tộc đã từng bảo vệ Cây Thế Giới."

Rudger hỏi, đôi mắt sáng ngời.

"Hả?"

Có vẻ như nhận ra Rudger đang ngày càng mất kiên nhẫn, Belaruna vội vàng lên tiếng.

"Chuyện đó thì tôi không rõ lắm, nhưng lần này tôi đã kết nối được với ba nhánh rễ của Cây Thế Giới bên dưới lòng đất."

"Làm vậy có tác dụng gì?"

"Khi vừa tỉnh lại, tôi nhìn thấy rễ của Cây Thế Giới nên thử kết nối với nó... ... Chuyện kỳ lạ đã xảy ra. Nó đã tự tạo ra một liên kết."

"Nghĩa là sao?"



"Bằng cách nào đó mấy chiếc rễ đấy đã liên kết lại được với Cây Thế Giới bản nguyên."

"?!!!"

"Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi đã chạm mặt vị đó."

Belaruna có chút lo lắng.

"'Người canh gác' có vẻ đã nhận thấy sự hiện diện của tôi."

"......."

Belaruna hơi thấp thỏm nhìn Rudger. Trái ngược với những gì cô ấy nghĩ là Rudger sẽ mất kiên nhẫn, Rudger lại yên lặng nghiền ngẫm những lời Belaruna nói với vẻ mặt nghiêm túc.

"'Người canh gác' có phải là thành viên của gia tộc chăm sóc Cây Thế Giới không?"

"Đúng vậy. Đó là người canh giữ ghi chép về những yêu tinh được phép kết nối với Cây Thế Giới."

"Người đó có nhận ra thân phận của cô không?"

"Khả năng là không. Thời gian lúc đó quá ngắn."

Nói cách khác, bọn họ chỉ biết đến sự tồn tại của nhau trong tích tắc.

"Vấn đề là họ có thể khoanh vùng được địa điểm cô kết nối với Cây Thế Giới phải không?"

"... ... Phải."

Belaruna trả lời với giọng khàn khàn. Nếu không phải vì điều đó thì Belaruna sẽ không lo lắng đến thế.

Rudger khoanh tay suy nghĩ.

"Belaruna, cô nghĩ tộc yêu tinh sẽ hành động như thế nào khi biết chuyện này?"

"Hả?"

"Tôi đang hỏi hành động tiếp theo có thể xảy ra của các yêu tinh. Ít nhất cô cũng hiểu đồng loại rõ hơn tôi chứ."

Hans ở bên cạnh lên tiếng.

"Chắc là họ sẽ cử người đến đây. Dù sao thì họ cũng biết tín hiệu phát ra ở Lindebrugne."

"Không đâu."

Belaruna lắc đầu phủ nhận.

"Tộc yêu tinh rất kiêng kỵ tiếp xúc với các giống loài khác. Chúng tôi sẽ không bao giờ cử sứ giả giao thiệp với các quốc gia nhân loại."

"Ý cô là họ sẽ bỏ qua cho việc kết nối trái phép với Cây Thế Giới lần này sao?"

"Đương nhiên là không."

"Chẳng lẽ bọn họ sẽ cử nhân thủ đến á·m s·át chúng ta?"



"Đúng thế. Sẽ sớm có sát thủ tìm đến, số lượng có thể không nhiều nhưng chắc chắn đều là những yêu tinh rất mạnh."

Rudger trầm ngâm.

"Yêu tinh cũng có lực lượng chuyên á·m s·át sao?"

"Có. Họ là những người chịu trách nhiệm thi hành án phạt những kẻ phản bội hay gây nguy hiểm đến cho bộ tộc."

"Nếu thế thì hẳn phải có một đại gia tộc phụ trách chuyện này."

"Đúng vậy. Chúng tôi gọi họ là 'Những người canh gác'."

"Nếu chúng ta trở lại Leathervelk thì họ có thể tìm được chúng ta không?"

"Nghe nói Người canh gác chuyên môn truy tìm tung tích của mục tiêu dựa trên đặc tính nào đó của linh hồn. Một khi đã b·ị đ·ánh dấu thì không ai có thể chạy thoát được định vị của bọn họ."

"Những kẻ đó sẽ không xuất phát ngay khi định vị được tín hiệu của chúng ta đấy chứ?"

"Không. Bọn họ sẽ chỉ hành động khi gia chủ của đại gia tộc trực tiếp ra lệnh."

Belaruna cuối cùng chỉ để lại một câu.

"Có lẽ sẽ mất khá nhiều thời gian!"

* * *

Tại vương quốc yêu tinh [Renard Tyrone].

Những đại gia tộc phụ trách bảo vệ và chăm sóc Cây Thế Giới xây dựng thế lực của mình xung quanh tầng tầng lớp lớp như những pháo đài kiên cố bảo vệ loài thực vật thiêng liêng ở phía trung tâm.

Trong bảy đại gia tộc, gia tộc hiện tại nắm giữ nhiều quyền lực nhất là gia tộc Leafre. Nhưng gia tộc này gần đây đang trở nên khá hỗn loạn.

Tại phòng họp lớn.

Các trưởng lão yêu tinh ngồi cạnh nhau quanh chiếc bàn gỗ dài màu trắng. Tất cả những nhân vật chủ chốt của gia tộc Leafre hoặc những gia tộc thứ cấp trực thuộc lúc này đều đã tụ tập lại một chỗ.

Không bao lâu sau, người triệu tập họ xuất hiện.

Đó là một yêu tinh xinh đẹp với mái tóc vàng màu hoàng kim óng ánh như mặt trời. Tuy nhiên, sự khắc nghiệt hằn rõ trên gương mặt cô ta quả thực vô cùng tương phản với dung mạo trời ban khiến bất cứ ai đối mặt với yêu tinh này, phản ứng đầu tiên không phải là trầm trồ hay cảm thán mà là e ngại.

Khuôn mặt của nữ yêu tinh lúc này tràn ngập tức giận.

"Có một tin tức xấu."

Mọi người đều im lặng trước giọng nói lạnh lẽo đến thấu xương phát ra từ yêu tinh đứng đầu.

"Một kẻ lạ mặt đã cả gan kết nối với Cây Thế Giới linh thiêng của chúng ta."

Lời vừa dứt, bên trong phòng họp ngay lập tức vang lên những tiếng kêu kinh ngạc.

Bentmin Lipre nói với giọng lạnh lùng.

"Ta, với tư cách là người đứng đầu gia tộc Leafre, ra lệnh tập hợp Những người canh gác."

"Chúng ta lúc nào sẽ xuất phát?"

"Xuất phát ngay lập tức."