Giáo Sư Gián Điệp

Chương 341: Triệu hồi ma thú (3)



Sau chuyến đi thực tế, các học sinh năm nhất và năm hai trở nên khá vô tổ chức. Ngay cả Aidan là người vốn mù mờ lần này cũng có thể cảm nhận được rõ ràng loại không khí đó.

"Leo, cậu có biết mọi người bị làm sao không?"

Aidan âm thầm hỏi Leo khi cậu ta quan sát các bạn cùng lớp đang trò chuyện sôi nổi với nhau.

Leo nhìn lại Aidan với vẻ mặt cạn lời.

"Cậu thực sự không biết à?"

"Hả?"

"... ...."

Sao cậu ta lại quên mất cái tên trước mặt mình là một kẻ thần kinh thô nhỉ?

"Cậu biết chương trình học sắp tới của chúng ta sẽ thay đổi chứ?"

"Ờ, cái đó thì mình biết."

"Lịch học vốn đã dày đặc lại vì chuyện này mà cường độ học tập tăng lên gấp rưỡi, mọi người gần như đều kiệt sức rồi."

"Thế à? Trông biểu cảm của mọi người có vẻ không giống lắm."

"Vì gần một nửa môn học cũ đã được thay thế bằng môn học khác."

"Ra là vậy."

Leo tiếp tục nói với vẻ mặt suy ngẫm.

"Có vẻ như Theon rất coi trọng vụ khủng bố ở Lindebrugne."

"Đấy là chuyện đương nhiên, dù sao thì sự cố lần này cũng rất nghiêm trọng."

"Ý tôi không phải thế. Các giáo sư sau vụ đó đều nhất trí tăng cường thực chiến cho chúng ta. Nghe bảo họ đã chuyển hẳn một chương trình học của năm ba xuống năm nhất."

"Thật á? Môn gì thế?"

"Có khá nhiều, nhưng điều khiến tôi quan tâm nhất... ... ."

"Là Triệu hồi ma thú!"

Tracy vốn lặng lẽ nghe lén cuộc trò chuyện từ phía sau lúc này ló đầu ra nói.

Leo cau mày vì bị cắt lời nhưng Tracy phớt lờ phản ứng của cậu ta.

"Aidan, đó là một môn học của năm ba đấy. Cậu có hồi hộp không?"

"À thì... ... ."

Aidan tuy không nói ra nhưng đôi mắt lấp lánh của cậu ta cũng đã đủ nói nên sự háo hức chờ đợi chương trình học mới.

Tracy gật đầu hài lòng. Leo khịt mũi coi thường hai con người này. Tuy nhiên, bản thân Leo cũng rất mong chờ lớp học sắp tới. Không có pháp sư nào lại không thích việc có thể triệu tập một người bạn đồng hành bên cạnh mình trong lúc chiến đấu.

Hơn nữa, ma thú khác với tinh linh. Không giống như các tinh linh thấm nhuần sức mạnh của thiên nhiên, hình dạng của ma thú phụ thuộc vào sức mạnh và tâm tính của người triệu hồi. Vì vậy nên có những việc tinh linh không làm nổi nhưng ma thú dưới sự điều khiển của pháp sư lại có thể thực hiện được.

Đối với những học sinh không biết hình dạng ma thú của mình sẽ trông như thế nào thì thái độ háo hức chờ đợi như vậy không khó hiểu.

"Hừ! Giả định vô nghĩa. Đừng quên, số lượng ma thú được ghi nhận cho đến hiện tại còn chưa đến 1%."

"Thật sao?"

"Những ma thú đồng hành cùng pháp sư đều là độc nhất và chúng chỉ xuất hiện khi có cảm ứng tinh thần với pháp sư của mình. Có những người dù có dùng cả đời cũng không thể triệu hồi một con ma thú của riêng mình."



Khi Leo nói vậy, cậu ta liếc nhìn Tracy với ánh mắt đầy hàm ý. Tracy vô cùng tức giận.

"Nhìn thế là có ý gì hả? Tôi chắc chắn sẽ là người triệu hồi ra ma thú mạnh mẽ nhất trong nhóm chúng ta. Chờ đấy cho tôi."

"Ờ, cứ cố gắng đi. Tôi tin là cậu sẽ triệu hồi ra được thứ giống mình thôi."

"Hừ! Nói người mà không biết nhìn lại mình. Cậu rồi cũng sẽ triệu hồi ra một con ma thú vừa bé vừa lùn thôi."

"Cậu hết thứ để nói rồi à?"

Khi hai người bắt đầu hằm hè nhau, Aidan phải cố gắng đứng giữa hòa giải đôi bên. Cậu ta mồ hôi đầy đầu, ra sức chuyển chủ đề.

"Nghe mấy cậu nói thì hình như việc triệu hồi ma thú có vẻ rất khó. Chắc phải có lý do gì đó thì môn học này mới được xếp ở chương trình năm ba."

Leo và Tracy cũng im lặng trước giả thiết hợp lý này.

Leo cuối cùng gật đầu đồng ý với Aidan.

"Rất có khả năng. Dù sao thì các giáo sư sẽ không vô cớ sắp xếp chương trình học như vậy. Có lẽ giáo sư lo ngại cho khả năng của học sinh hai năm đầu vẫn chưa sẵn sàng học thuật triệu hồi."

"Tôi lại nghĩ khác."

Bất ngờ là Tracy lại lên tiếng phản đối.

"Hai người đã từng nghe về Tòa Tháp Ma Thuật chưa? Ngoại trừ Theon, những người được đào tạo bên trong Tòa Tháp đều được dạy những phép thuật khó từ khi còn rất nhỏ."

"Tại sao?"

"Bọn họ không học thuật Triệu hồi trễ như chúng ta mà được tiếp xúc ngay từ khi học ma pháp. Nếu bọn họ làm được thì chẳng có lý gì mà chúng ta không làm được cả."

"Không thể so sánh như vậy được. Những người được đào tạo là ai chứ? Thân phận và thiên phú của những kẻ đó chúng ta hoàn toàn không so nổi."

"Không thử thì sao mà biết được. Đừng quên thuật Triệu hồi cũng nằm trong chuyên ngành đòi hỏi thiên phú đấy."

Iona bên cạnh cũng lên tiếng.

"Có khả năng chúng ta sẽ được một giáo sư có kinh nghiệm chỉ dẫn thì sao?"

Leo liếc Iona.

"Cậu cũng nghe thấy tin đồn đó à?"

Iona gật đầu.

Aidan và Tracy là những người duy nhất không hiểu chuyện gì xảy ra.

"Hai người đang nói gì vậy?"

"Không phải giáo sư năm ba sẽ dạy chúng ta sao?"

Nhưng câu trả lời lại hoàn toàn khác với phỏng đoán của Aidan và Tracy.

"Nếu tôi không nhầm thì người dạy chúng ta là giáo sư Rudger."

"Cái gì?"

* * *

"Cũng tương đối lâu rồi mới gặp lại các trò."



Rudger vừa nói vừa nhìn các học sinh trong phòng. Dù trong thâm tâm Rudger dù rất quan tâm đến những đứa trẻ này, nhưng tính cách cứng nhắc của hắn không cho phép hắn nói những lời thăm hỏi đại loại như kiểu "Ta mừng vì các trò bình an". Cuối cùng hắn chỉ có thể bày tỏ sự quan tâm của mình theo một cách không thể phũ phàng hơn.

"Ta mừng là mọi người đều ổn để không bỏ lỡ tiết đầu của môn học mới."

"Các trò có vẻ cũng đã biết, chương trình học của chúng ta sẽ có khá nhiều sự thay đổi. Ta sẽ là người phụ trách lớp Triệu hồi ma thú kỳ này. Hầu hết những gương mặt ở đây đều đã học lớp bùa chú do ta phụ trách, chắc ta không cần phải tự giới thiệu lại nữa."

Các học sinh bên dưới đều đồng thanh nói dạ.

"Vậy từ giờ trở đi, chúng ta sẽ bắt đầu bài học về cách triệu hồi một ma thú. Quy trình thực hiện rất chặt chẽ, ta mong mọi người cần cố gắng hết sức tập trung để làm theo. Đây không chỉ là một lời khuyên. Tất cả rõ chưa?"

Chợt có người giơ tay. Là Erendir.

"Được rồi. Trò Erendir, trò có thắc mắc gì?"

"Dạ, em chỉ hơi khó hiểu là tại sao chúng ta lại học Triệu hồi ở sân tập?"

Nơi học sinh tập trung bây giờ không phải là lớp học như thường lệ mà là một sân tập có quy mô khá lớn. Thông thường, việc học thuật Triệu hồi cần duy trì sự tập trung nên các lớp học sẽ diễn ra bên trong phòng học yên tĩnh.

"Đấy là lớp học khác, không phải là lớp do ta phụ trách. Việc chỉ định học tập ở đâu là do ta quyết định."

"......."

Giáo sư nói có lý, bọn họ không thể tìm ra cớ để phản bác.

Tuy nhiên, nhìn vẻ mặt các học sinh có vẻ không bị thuyết phục nên Rudger quyết định giải thích thêm.

"Các trò nên tự hiểu bản thân các trò không phải là học sinh năm ba. So với những đàn anh đã theo học chương trình của Theon hơn hai năm thì sự chênh lệch giữa hai bên là khá lớn. Nếu áp dụng phương pháp của niên cấp cao hơn cho các trò, các trò thực sự nghĩ bản thân có thể theo được?"

"......."

Các học sinh đều im lặng và cùng lúc nghĩ về những gì Rudger nói.

"Vì thế, phương pháp giảng dạy của ta sẽ có chút khác biệt so với năm ba, cách dạy này theo ta thấy sẽ phù hợp với mọi người hơn. Các trò có thể học được nhưng sẽ khó khăn hơn bình thường. Dù sao thì có muốn hay không các trò vẫn sẽ phải theo học hết chương trình kỳ này. Nhớ chưa?"

Giáo sư đừng làm chúng em sợ!

Các sinh viên nhìn Rudger với vẻ mặt cầu xin. Lời nói của giáo sư rất tùy tiện, nhưng xét theo một mặt nào đó thì lại hoàn toàn có lý. Cuối cùng, các học sinh vẫn ngoan ngoãn chấp nhận.

"Thưa giáo sư, vậy phương pháp giáo sư định áp dụng có phải một phương pháp mới không ạ?"

Tracy giơ tay và hỏi với vẻ đầy mong đợi. Nghe những lời đó, các học sinh khác cũng nhìn về phía Rudger chờ đợi câu trả lời của hắn.

Phương pháp đặc biệt của giáo sư Rudger.

Đó quả là những từ ngữ đầy mê hoặc, các học sinh bắt đầu tưởng tượng ra đủ thứ chuyện thú vị như khi bọn chúng học tập bùa chú. Giáo sư cũng không phải lần một lần hai biểu diễn cho bọn chúng những thứ mới mẻ.

Trái ngược với mong đợi của các học sinh, Rudger chỉ bình tĩnh thông báo.

"Không."

"Dạ?"

"Thứ ta định áp dụng là một phương pháp chắc chắn sẽ có hiệu quả. Trên thực tế, cũng đã có nhiều nơi đã sử dụng phương pháp này."

"Nơi nào vậy ạ?"

"Quân đội."

Ngay khi hai từ này được nhắc đến, các học sinh theo phản xạ rùng mình.

Giáo sư vừa nói gì thế?

Quân đội á?



Rudger quyết định sẽ tạt cho mấy đứa nhóc này một gáo nước lạnh.

"Kể từ bây giờ, các trò sẽ phải hoàn toàn tuân theo quá trình triệu hồi ma thú áp dụng cho các binh lính chính quy."

"........."

Rudger thể hiện sự nghiêm túc cứng rắn của mình. Không có bất kỳ sự thỏa hiệp nào, các học sinh cũng không ai đủ can đảm lên tiếng.

"Ta không thích những người lười biếng và không có ý chí tiến thủ. Những người đã đăng ký lớp học này của ta phải tuyệt đối tuân theo sự hướng dẫn của ta, nếu không, ngay bây giờ, các trò có thể ra khỏi lớp. Ta sẽ không trừ điểm những người bỏ cuộc."

Những lời nói của Rudger khiến các học sinh nghẹt thở. Sau một lúc, nhận thấy sự uy h·iếp của mình đã có tác dụng, Rudger mới đưa ra một chút an ủi.

"Yên tâm đi, ta chắc chắn phương pháp này sẽ có hiệu quả. Nếu chăm chỉ tuân thủ theo các hướng dẫn, các trò hoàn toàn có thể triệu hồi thành công ma thú của riêng mình cho đến cuối học kỳ."

Những lời nói đầy tự tin đó cuối cùng có vẻ cũng mang lại chút hy vọng nhỏ nhoi cho các học sinh.

'Giáo sư đảm bảo có thể triệu hồi thành công ma thú sao?'

'Nếu vậy thì chịu khổ một chút cũng được.'

'Cố lên! Một học kỳ mà thôi, mình chịu được!'

Sau một lúc tự trấn an tinh thần, sự e ngại biến mất khỏi mắt các học sinh và động lực của họ tăng lên.

Rudger vô cùng hài lòng.

"Mọi người có vẻ đã xốc lại tinh thần nên chúng ta sẽ bắt đầu lớp học ngay bây giờ."

Ánh mắt của tất cả học sinh đều sáng lên chờ đợi lời nói tiếp theo của Rudger.

"Bắt đầu với việc chạy bộ."

Hả?

Các học sinh nhất thời không hiểu những lời này của Rudger nghĩa là gì.

"Tất cả mọi người chạy vài vòng quanh sân tập cho ta."

"Thưa giáo sư, chỉ chạy bộ bình thường thôi ạ?"

"Không. Các trò phải không ngừng vận chuyển ma lực trong cơ thể tăng cường cho cơ bắp khi chạy. Tất cả chạy cho đến khi kiệt sức và cạn kiệt ma lực cho ta."

"........???"

"Các trò không nghe nhầm. Hãy vắt kiệt toàn bộ sức lực của bản thân. Nếu có ai đó dừng lại hoặc cười đùa ngay cả khi có thời gian rảnh."

Rudger bình tĩnh giải phóng sức mạnh ma thuật của mình và nói với giọng rõ ràng từng chữ một.

"Ta sẽ bổ túc riêng cho người đó sau giờ học."

Giáo sư Rudger dạy bổ túc? Đùa gì thế?

Tất cả mọi người trên sân tập mặt mũi đều tái mét, có vài người yếu bóng vía mồ hôi đã ướt đẫm lưng áo.

"Các trò còn đứng đấy làm gì? Chạy đi!"

"......."

"Ta sẽ lưu tâm những người rớt lại phía sau cùng."

Nghe những lời đó, các học sinh không ai nói với ai câu nào, ngay lập tức cắm đầu cắm cổ chạy quanh sân tập.

Cuối cùng bọn chúng cũng đã hiểu được phương pháp quân sự mà giáo sư nói là gì.