Giáo Sư Gián Điệp

Chương 344: Phản đối (1)



Rudger nhìn học sinh đang đứng trước mặt. Nam sinh này tên là Martin Kandak, một học sinh xuất thân từ gia đình quý tộc nổi tiếng.

Hắn liếc nhìn xung quanh. Có vài học sinh quý tộc đang âm thầm cổ vũ cho hành động táo bạo của Martin. Có vẻ như thằng nhóc này là người đại diện.

Rudger bấm nhẹ ngón tay, ma pháp cách âm ngay lập tức hình thành xung quanh hai người. Martin dường như không để ý nhưng Rudger cho rằng điều đó là cần thiết.

Đối mặt với cái nhìn chằm chằm của Rudger, thân hình nam sinh kia run rẩy dữ dội. Cậu ta bắt đầu hối hận vì những gì đã nói ra nhưng lúc này đã không thể rút lại lời nói của mình.

"Martin Kandak, trò định bỏ lớp?"

"... ... Dạ vâng."

"Lý do là gì?"

Dù có hơi bất mãn nhưng Martin vẫn thành thật trả lời.

"Em không muốn lãng phí thời gian của bản thân vào những hành động vô nghĩa như thế này."

"Nói cho ta biết trò gọi chuyện gì là hành động vô nghĩa?"

Martin từ nhỏ đã lớn lên trong sự bảo bọc của gia đình. Cả cuộc đời của cậu ta chưa từng bị đối xử nghiêm khắc lần nào. Dù sau khi bước chân vào Theon, cậu ta được chứng kiến rất nhiều người tài năng trong đó có cả quý tộc và thường dân, nhưng bản thân Martin cũng chưa từng cảm thấy bản thân bị mất mặt nặng nề lần nào như lần tập huấn này.

Dù cậu ta rất khâm phục khả năng của giáo sư Rudger, nhưng quả thực cậu ta chưa từng nghe đến chuyện học triệu hồi ma thú theo cái kiểu cố sống cố c·hết như thế này. Kiểu rèn luyện thể chất thiếu hiểu biết này đơn giản là đã vượt quá khả năng chịu đựng và sự nhẫn nại của cậu ta.

"Em không cảm thấy chương trình này phù hợp với mình. Kể cả khi em bỏ lỡ cơ hội lần này, trong tương lai em vẫn sẽ có thể triệu hồi được ma thú của bản thân."

"Hãy trả lời ta một câu hỏi. Trò có cảm thấy mạng sống của mình gặp nguy hiểm trong chuyến đi thực tế lần này không?"

Martin im lặng. Trong vụ khủng bố ở Lindebrugne, cậu ta đã rất may mắn khi không bị xây xát gì và được s·ơ t·án đến khu vực an toàn nhanh nhất.

Martin có nghe về những chuyện kinh khủng xảy ra bên ngoài từ mọi người. Những vụ đ·ánh b·om xả đạn, những con quái vật Chimera, có rất nhiều người đ·ã t·ử v·ong, vô số người b·ị t·hương phải nhập viện chữa trị, trong đó có không ít những người có thể coi là bạn học của cậu ta.

Nhưng Martin nghĩ chuyện đó chẳng liên quan gì đến mình. Trong suy nghĩ của cậu ta, những chuyện nguy hiểm như vậy chắc chắn sẽ có người lớn giải quyết, cậu ta có lo lắng sốt ruột cũng chẳng có ích gì.

Không phải mọi chuyện cuối cùng cũng kết thúc êm đẹp rồi sao?

Ít nhất thì không có bạn học nào t·ử v·ong, chỉ có một số người b·ị t·hương thôi.

Chính suy nghĩ này của Martin khiến cậu ta không ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

"... ... Tại sao giáo sư lại hỏi như vậy?"

"Nếu trò thực sự trực tiếp đối mặt với nguy hiểm ở thủ đô lần này, ta tin trò sẽ không lựa chọn bỏ cuộc."

"... ... ."

"Ta hiểu trò cảm thấy như thế nào."

Martin nhìn Rudger với ánh mắt ngỡ ngàng. Cậu ta đã nghĩ giáo sư sẽ trách mắng bản thân nặng nề, nhưng mọi chuyện thực sự xảy ra lại không giống như cậu ta tưởng tượng.

"Ta thừa nhận quá trình huấn luyện này rất khắc nghiệt với những học sinh năm nhất năm hai như các trò. Việc tiến triển quá chậm không đem lại kết quả gì chắc hẳn khiến các trò thấy rất chán nản. Trò có thể cảm thấy bản thân không theo kịp bạn cùng lớp, ta hiểu cảm giác đó."

Martin giật mình. Những lời này của giáo sư như thể đang nhìn thấu toàn bộ suy nghĩ của cậu ta. Nhưng Martin không muốn thừa nhận sự thật này.



"Em chỉ nghĩ là những bài huấn luyện như thế này vô nghĩa với bản thân em."

"Tại sao trò lại nghĩ là chúng vô nghĩa?"

"Nếu chúng có tác dụng thì tại sao đến tận bây giờ em vẫn không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì trong khi những người khác thì có thể?"

Ngay cả khi nghe được những lời này, biểu cảm của Rudger vẫn không có vẻ gì là tức giận. Mặc dù thấy ngạc nhiên nhưng Martin vẫn quyết định nói ra suy nghĩ mà cậu ta đã ấp ủ bấy lâu nay.

"Em đã tiếp nhận huấn luyện ma pháp từ khi còn nhỏ. Mặc dù tài năng của em có thể không phải quá tốt ở Theon nhưng em không tin bản thân lại thua kém những học sinh thường dân khác."

Ánh mắt của Martin hướng về phía vài học sinh đang ngồi tập trung. Bọn họ không phải học sinh quý tộc như cậu ta nhưng bản thân bọn họ lại tiến bộ hơn cậu ta trong đợt huấn luyện này.

Martin không tin thiên phú của bản thân lại thua kém những người này. Vậy thì chỉ có một cách giải thích là phương pháp giảng dạy của giáo sư không phù hợp với cậu ta.

"Vậy là trò muốn từ bỏ?"

Giọng nói lạnh lùng của Rudger xuyên thẳng vào tai Martin.

Martin khó khăn gật đầu. Cậu ta sẽ không mù quáng theo đuổi một phương pháp đã định sẵn là không đem lại kết quả cho bản thân. Dù rất kính trọng vị giáo sư mới trước mặt nhưng Martin không muốn lùi bước.

"Đúng. Em bỏ cuộc. Em cảm thấy cách giảng dạy của giáo sư lần này không ổn."

Rõ ràng đây là một nhận xét đã đi quá giới hạn. Martin cũng biết điều đó. Cậu ta hiểu khoảnh khắc bản thân nói ra những lời này, cậu ta sẽ không còn đường lui, nhưng cuối cùng, cậu ta vẫn lựa chọn nói hết với giáo sư.

Nhìn giáo sư im lặng nhìn chằm chằm mình, Martin đầu đổ mồ hôi, hai tay siết chặt lại vì sợ hãi.

Giáo sư sẽ không đuổi thẳng cổ cậu ta trước mặt cả lớp chứ? Hay giáo sư sẽ trực tiếp cấm túc cậu ta?

Tất cả các loại suy nghĩ tiêu cực quay cuồng trong tâm trí Martin. Martin cúi gằm mặt xuống đất chờ đợi phán quyết dành cho mình.

Lúc này, Rudger mới mở miệng.

"Ta hiểu rồi."

"Dạ?"

Martin nghi hoặc ngẩng đầu lên. Cậu ta không hiểu Rudger vừa nói gì.

Giáo sư đồng ý dễ dàng thế sao?

"Ta còn không đến mức ép học sinh của mình phải làm theo những phương pháp không phù hợp với bản thân họ. Nếu cách này không hiệu quả với trò thì có lẽ ta đã sai."

Rudger ngừng nói và nhìn chằm chằm vào Martin. Đôi mắt đó trong veo đến nỗi như thể đang nhìn thẳng vào nội tâm của Martin.

"Nếu đó là sự thật, ta sẽ thừa nhận rằng ta đã sai."

"Giáo sư?"

"Ta không nghĩ rằng những lời nói bị người khác ép buộc là những lời nói chân thành."

"......?!!!"

Martin hít một hơi thật sâu, không thốt nên lời.



"Tại sao trò phải làm điều này?"

"... ... ."

Martin tuyệt vọng nghĩ. Hóa ra giáo sư đã biết mọi thứ.

Sở dĩ Martin đến xin thôi học lớp của Rudger không phải do cậu ta cảm thấy mình không theo được mà là do một nguyên nhân khác.

Martin thực sự không theo nổi huấn luyện của Rudger sao? Đương nhiên không phải. Quả thực việc có một vài học sinh thường dân tiến bộ hơn khiến Martin không thoải mái, nhưng cậu ta có đủ tỉnh táo hiểu rằng chuyên ngành Triệu hồi này hoàn toàn dựa trên thiên phú của mỗi người, việc khổ luyện gần như không chiếm quá nhiều tác dụng. Martin ít nhất vẫn hiểu rõ đâu là thứ bản thân am hiểu.

Tuy nhiên, lý do thực sự khiến cậu ta phải xin thôi học là do áp lực bên ngoài.

***

"Ngài muốn tôi phá lớp của giáo sư Rudger?"

Hugo Burtag đã cho gọi riêng Martin đến. Trong số các giáo sư của Theon, ông ta là thủ lĩnh của phe quý tộc và là một trong những giáo sư cấp cao có quyền lực cực kỳ lớn.

"Học sinh Martin, không khó lắm đâu. Tất cả những gì cậu phải làm là nói rằng bản thân bỏ cuộc và kích động một vài học sinh trong lớp."

"Nếu tôi làm vậy thì chuyện gì sẽ xảy ra?"

"Không cần lo lắng. Ta đã lo liệu trước mọi việc cho cậu rồi. Ta sẽ sớm nộp đơn khiếu nại lên hiệu trưởng về bài giảng khắc nghiệt của giáo sư Rudger khiến các học sinh phải học tập quá sức."

Martin thừa biết Hugo Burtag có ý đồ gì. Nhưng cậu ta khó có thể từ chối lời đề nghị này. Đối phương quen biết với cha cậu ta.

"Martin, cha của cậu dạo này thế nào?"

"Cha tôi vẫn khỏe."

"Haha. Cậu nên khuyên cha mình chăm sóc bản thân nhiều hơn. Dù sao thì hai gia tộc chúng ta cũng có quan hệ hợp tác chặt chẽ."

"......."

Đúng như Hugo Burtag nói, gia tộc Kandak có thể có vươn lên được vị trí ngày hôm nay một phần rất lớn có sự nâng đỡ từ gia tộc Burtag. Hugo Burtag đang ám chỉ rất rõ nếu gia tộc của ông ta ngừng giúp đỡ, vị thế của nhà Kandak sẽ ngay lập tức trở lại như xưa.

Tất nhiên, một gia tộc đã tự lập và bén rễ sâu thì không thể nào lay chuyển trong một sớm một chiều vì những lý do tầm thường đó. Cha của Martin lẽ nào lại không chuẩn bị cho những biến cố như vậy. Nếu suy nghĩ cẩn thận hơn thì lời đe dọa này của Hugo Burtag đầy lỗ hổng. Vấn đề là Martin vẫn còn quá trẻ và chưa đủ kinh nghiệm cho những việc này.

"Học sinh Martin, nếu cậu làm tốt chuyện này, ta có thể viết thư tiến cử cậu trở thành học sinh danh dự. Sau khi tốt nghiệp cậu có thể dễ dàng tìm được công việc như ý."

"Cái đó... ... ."

"Cậu chỉ cần làm theo ta hướng dẫn là được."

Martin không dám nhận lời ngay. Ý đồ của đối phương đã rất rõ ràng, sao cậu ta lại không hiểu? Nhưng nếu phải cố tình p·há h·oại lớp học hiện tại của giáo sư Rudger thì bản thân Martin cũng không thích hành vi này.

Nhìn Martin còn do dự, Hugo Burtag không hài lòng, ông ta vuốt ria mép đe dọa.

"Cậu Martin, cậu có biết tại sao ta lại cho gọi riêng cậu để giao phó việc này không? Đương nhiên là do ta coi trọng mối quan hệ giữa hai nhà chúng ta. Nếu cậu không muốn, ta sẽ để người khác làm. Chậc, chắc hẳn cha mẹ cậu sẽ không ngờ con trai của họ lại là một đứa trẻ hèn nhát như vậy."



"........."

".........Chờ đã, ngài Burtag...."

Hugo Burtag như thể chỉ chờ đợi những lời này của đối phương.

"Câu trả lời của cậu là gì, cậu Martin?"

Martin nhắm mắt lại.

"... ... Tôi sẽ làm."

***

Martin tỉnh lại sau hồi tưởng và trở về thực tại.

"Giáo sư... ... ."

"Một học sinh từ trước đến giờ vẫn chăm chỉ huấn luyện, không kêu ca gì đột nhiên đến xin bỏ học. Trò nghĩ ta sẽ tin những lý do vớ vẩn trò vừa nói sao?"

"N-nhưng em chỉ là một trong số tám mươi học sinh... ... ."

"Ta biết rõ từng người trong lớp học của mình."

Martin run rẩy. Cậu ta chẳng thể biện minh gì trước những lời nói chân thành của giáo sư.

Nhìn vẻ mặt xanh xao của cậu học trò, Rudger đành hạ giọng xuống.

"Martin Kandak, trong mắt ta, trò là một học sinh xuất sắc. Ta không có ý trách móc hay khiển trách trò trong hoàn cảnh này. Tuy nhiên, ta muốn trò cho ta một câu trả lời rõ ràng."

"........"

"Trò có thực sự muốn rời khỏi lớp học không?"

Rudger bình tĩnh hỏi. Ánh mắt của hắn trong suốt, hoàn toàn không có chút áp bách nào như thể đang nói 'Trò thực sự ổn nếu làm như vậy chứ?'.

Martin ngần ngại, không trả lời thẳng.

"Ngay cả khi không phải là em thì cũng sẽ có người khác làm chuyện này thôi."

"Chắc chắn rồi. Người làm vậy với trò hẳn không muốn lớp học của ta diễn ra suôn sẻ. Nếu trò không làm thì kẻ đó sẽ để người khác ra tay. Trò hẳn là muốn tự mình gánh lấy trách nhiệm này."

Martin gật đầu như thể đang xấu hổ.

Rudger không khiển trách Martin về điều đó.

"Nếu lớp học của ta vẫn chưa có tác dụng thì kế hoạch đó sẽ có chút tác dụng. Nhưng tiếc thay, hiện tại thì trò không cần thiết phải làm vậy nữa."

"Dạ?"

"Nhìn qua đó đi, trò Martin."

Martin nhìn theo hướng Rudger đã chỉ.

Và đôi mắt của cậu ta mở to đầy hoài nghi.

"Ma thú?"

Một con ma thú đột nhiên xuất hiện trong số những học sinh đang nhắm mắt tập trung từ bao giờ.