Giáo Sư Gián Điệp

Chương 350: Lanfaltz (1)



"Mọi thứ đều phát triển đúng như chúng ta dự tính."

Vẻ mặt của Elisa Willow trông rất sảng khoái. Không phải là nụ cười giả tạo thường ngày mà là nụ cười tràn ngập niềm vui thuần túy.

"Tình hình hiện tại như thế nào?"

"Khó khăn tài chính đã được giải quyết. Điều này cũng đồng nghĩa với việc chúng ta không cần thỏa hiệp với mấy nhà đầu tư kia nữa. Mấy kẻ đó sớm muộn cũng sẽ làm ầm mọi chuyện lên."

"Ngài không cần thiết phải công bố danh tính nhà đầu tư mới."

"Yên tâm đi, ta có chừng mực."

Rudger gật đầu.

"Chúng ta có thể nhân cơ hội này thanh lọc nội bộ bên trong. Việc chấm dứt hợp đồng hàng loạt nhà đầu tư có thể răn đe những kẻ đang có âm mưu khác."

Elisa Willow nhìn chằm chằm vào Rudger. Hai tay chống cằm, đôi mắt của hiệu trưởng ánh lên tia sáng lấp lánh.

"Giáo sư Rudger, hiện tại anh bao nhiêu tuổi?"

".......Năm nay tôi tròn hai mươi bảy. Có vấn đề gì không?"

"Ta rất ngạc nhiên. Cách giáo sư hành động từ trước đến giờ quả thật không phù hợp với độ tuổi đó chút nào."

Đây không phải một lời nhận xét tâng bốc. Dưới góc nhìn của Elisa Willow, khí chất và hành động của Rudger hoàn toàn không giống một người mới hai mươi bảy.

Một người có phong thái như vậy không thể nào có thân phận bình thường được. Đó là lý do chính khiến Elisa Willow ban đầu cảnh giác với vị giáo sư mới này. Một người không rõ lai lịch lại có tài năng như vậy nếu là kẻ thù thì quả thực không khác gì quả bom hẹn giờ có thể p·hát n·ổ bất cứ lúc nào.

Elisa Willow vốn đã không dễ dàng tin tưởng người khác. Sau khi tiếp nhận vị trí hiệu trưởng Theon, tính cách đa nghi của cô ta càng ngày càng gia tăng.

Sự cống hiến mà Rudger thể hiện từ trước cho đến nay vốn đã đủ để xóa tan những nghi ngờ của hiệu trưởng. Tuy nhiên, Elisa Willow vẫn không hoàn toàn buông bỏ cảnh giác. Nếu thân phận của Rudger minh bạch hơn thì cô ta đã có thể tin tưởng người này hơn một chút.

Rudger đã đảm đương nhiều trọng trách quan trọng nhưng Elisa Willow nghĩ rằng như vậy vẫn chưa đủ. Trưởng phòng Kế Hoạch là một trong mười vị trí hàng đầu ở Theon nhưng với tài năng của Rudger, cô ta tin tưởng người này có thể tiến xa hơn thế. Vấn đề anh ta cần lúc này chính là thời gian.

Rudger còn trẻ và rất có năng lực. Người này không sống theo ham muốn của bản thân, lại rất quan tâm đến các học sinh. Băn khoăn duy nhất của hiệu trưởng chính là thân phận thực sự của đối phương khả năng cao dính líu đến t·ội p·hạm hoặc những nhân vật khó lường, có thể đem lại tai họa cho người khác.

Nhưng dù sao thì đó cũng chỉ là một khuyết điểm nhỏ bé có thể cân nhắc bỏ qua. Thân phận g·iả m·ạo? Không thành vấn đề. Chỉ cần đối phương không bị vạch trần là được.

Ở mức độ nào đó, Rudger là một ứng cử viên phù hợp để làm người kế nhiệm của cô ta.

Tất nhiên, đấy cũng chỉ là những giả định trong vô thức mà Elisa Willow nghĩ đến. Cô ta hiện tại vẫn còn trẻ, khoảng thời gian đương nhiệm chức vị của cô ta vẫn còn rất dài.

Elisa Willow từng có một giấc mơ là sau khi bàn giao vị trí của mình cho người đáng tin tưởng, cô ta sẽ nghỉ hưu và sống nốt phần đời còn lại tại một nơi yên tĩnh. Cô ta cũng đã có đôi lần nghĩ đến chuyện sẽ quen một người đàn ông tốt và kết hôn. Nhưng rất tiếc, hiện thực lại không như những gì mong đợi. Chưa có ai đạt tới được tiêu chuẩn của cô ta đề ra, mặt khác, khối lượng công việc phải xử lý của Theon cũng khiến Elisa Willow không có thời gian hay tâm trí xao nhãng vào những chuyện cá nhân.

Nhưng không hiểu sao những ngày gần đây, những dự định tưởng chừng như đã bị lãng quên đó lại thi thoảng xuất hiện trong đầu Elisa Willow.



Có lẽ là do người đàn ông trước mặt.

Ánh mắt của hiệu trưởng ngay lập tức biến trở nên sắc bén.

Rudger đứng phía đối diện chợt rùng mình, hắn có cảm giác không ổn.

'?'

"Xin thứ lỗi nếu ta có hơi đường đột. Giáo sư Rudger, anh có dự định kết hôn không?"

"... ... Cái gì?"

Rudger cho là mình nghe nhầm, hắn vô thức hỏi lại.

Hiệu trưởng lúc này mới nhận ra bản thân có chút không đúng, cô ta nhanh chóng thay đổi giọng nói.

"Ta muốn hỏi xem anh có dự định gì trong thời gian tới không."

"À, nếu là chuyện đó, tôi nghĩ sẽ tập trung giải quyết vấn đề của những nhà đầu tư trước đã."

Khi nghe được câu trả lời này của Rudger, nội tâm Elisa Willow thở phào nhẹ nhõm. May mắn là cô ta kịp thời chuyển chủ đề.

"Những kẻ tham lam đó chắc chắn sẽ không để chuyện này dễ dàng trôi qua như vậy."

"Tôi hiểu."

Rudger thừa biết lòng tham của con người là vô đáy. Những kẻ thương nhân kia kể cả khi không có sự kiện khủng bố ở thủ đô thì cũng sẽ không bao giờ chịu mất trắng một con mồi béo bở như Theon.

"Ngài không cần phải trực tiếp ra mặt. Việc còn lại tôi có thể lo liệu được."

"Anh muốn tự tay xử lý mấy kẻ đó sao?"

"Việc này cũng nằm trong phạm vi phụ trách của Phòng Kế Hoạch. Về tình hay về lý tôi đều có thẩm quyền thay mặt hiệu trưởng."

"........."

"Nếu giáo sư Rudger đã nói vậy thì ta giao chuyện còn lại cho anh đấy."

Rudger cúi chào Elisa Willow và rời khỏi văn phòng hiệu trưởng. Đột nhiên, trước khi ra ngoài, hắn chợt lên tiếng.

"Ngài hiệu trưởng."

"Còn chuyện gì sao?"

"Ngài có dự định kết hôn không?"



"......!!!"

Đôi mắt của Elisa Willow mở to vì kinh ngạc, môi cô ta mím lại trước những lời nói này của đối phương. Hiển nhiên Rudger ban nãy đã nghe rõ câu hỏi đầu tiên cô ta nói, hắn chỉ cố tình không vạch trần thôi.

Elisa Willow ho khan, có chút mất tự nhiên.

"Anh nói gì thế? Ta không nghe rõ."

Rudger gật đầu hiểu ý, ánh mắt trêu chọc nhưng không nhắc lại câu hỏi ban nãy.

"Không có gì đặc biệt cả. Tôi xin phép."

* * *

Rudger sau đó trực tiếp yêu cầu tất cả liên lạc từ những nhà đầu tư đều phải chuyển về khu vực pháp lý của mình.

Chẳng bao lâu sau đã có vị khách đầu tiên đến văn phòng của hắn.

Mordo Anson, người đại diện của Lanfaltz, đang giận dữ và trừng mắt nhìn người đàn ông ngồi trước mặt mình. Dù hắn ta đã tự mình đến đây nhưng vị trưởng phòng trong lời đồn này từ nãy đến giờ vẫn không rời mắt khỏi đống giấy tờ trên bàn. Hành vi này trong mắt hắn ta chính là một hành động khiếm nhã, coi thường nhà đầu tư.

"Vậy ra đây là thái độ tiếp khách của Trường phòng Kế Hoạch học viện Theon sao?"

Hắn ta là ai?

Hắn ta đến từ Lanfaltz, một trong những tập đoàn lớn nhất trong Đế quốc Exilion. Chỉ một tên trưởng phòng cỏn con lại dám phớt lờ với hắn ta như vậy?

"Vị trưởng phòng kia... ... ."

Khoảnh khắc Mordo chuẩn bị tranh cãi với Rudger, đối phương đột nhiên giơ ngón trỏ lên.

Suỵt─.

Đó là một cử hàm ý yêu cầu im lặng. Đầu của Rudger thậm chí còn không thèm ngẩng lên khi ra dấu cho đối phương.

Theo lẽ thường, người đàn ông đại diện phải cực kỳ phẫn nộ vì hành vi coi thường của Rudger. Nhưng không hiểu sao, khi đối diện với áp lực tỏa ra từ đối phương, hắn ta lại cảm thấy hơi sợ hãi.

Kết quả là người đàn ông vốn định phàn nàn gì đó lại ngoan ngoãn yên lặng quan sát Rudger làm việc.

Bỏ đi, hắn ta không so đo với đối phương.

Soạt. Soạt.



Trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng Rudger lật tài liệu và tiếng bút viết loạt soạt.

Thời gian trôi lâu đến nỗi người đàn ông có cảm giác sắp không chịu nổi nữa, lúc này, Rudger dường như mới kiểm tra xong tài liệu và đặt chúng sang một bên. Hắn thong thả lên tiếng.

"Vị khách này, ngài đến đây có việc gì sao?"

Khoảnh khắc nghe thấy giọng nói của Rudger, tâm trí Mordo Anson mới trở lại trạng thái ban đầu. Hắn ta mở miệng, nhớ lại mục đích chuyến thăm của mình.

"Tôi là đại diện của Lanfaltz, Mordo Anson. Anh có phải Rudger Chelici, Trưởng phòng Kế Hoạch phụ trách giải quyết các vấn đề liên quan đến việc đầu tư vào Theon không?"

"Đúng vậy, tôi chính là người phụ trách."

Khi Rudger thừa nhận, Mordo Anson giật giật chóp mũi.

"Tôi đến đây yêu cầu các người cho chúng tôi một lời giải thích. Làm thế nào mà tập đoàn Lanfaltz của chúng tôi lại biến mất khỏi danh sách các nhà tài trợ của học viện Theon được?"

"Theo như tôi được biết, gần đây tập đoàn Lanfaltz đã bày tỏ ý định rút vốn tài trợ cho học viện Theon. Ngài nếu là người đại diện của Lanfaltz thì hẳn phải biết chuyện này."

Rudger nhìn chằm chằm vào đối phương, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ lúc bình minh sương sớm.

"Chúng tôi nói sẽ rút vốn khi nào? Đó chỉ là một yêu cầu mới được đề ra với hiệu trưởng của các người!"

"Hiển nhiên là vậy, bên phía chúng tôi đã xem xét yêu cầu của các vị và thấy không thể đáp ứng được. Chúng tôi cũng rất tiếc khi phải chấm dứt hợp tác giữa đôi bên."

"Quyết định lớn như vậy mà các người không hề thông báo gì cho chúng tôi là sao hả? Các người làm ăn như thế nào vậy?"

Mordo Anson ngay từ đầu đã không có ý định cần Rudger giải thích. Mục đích của hắn ta chỉ là cố làm mọi chuyện trở nên nghiêm trọng hơn để đối phương không thể thẳng tay gạt bỏ tên Lanfaltz ra khỏi danh sách tài trợ.

"Các người dám tự ý loại bỏ tên chúng tôi ra khỏi danh sách nhà tài trợ chỉ vì một kẻ đầu đường xó chợ không biết chui ra từ đâu......"

Nếu cứ để tình hình phát triển thế này, Rudger cảm giác đối phương sẽ khiến cả văn phòng của mình nổ tung vì ồn ào mất. Hắn lạnh mặt.

"Xin vui lòng giữ yên lặng."

"Cái gì cơ? Bây giờ một tên trưởng phòng như anh lại dám... ... ."

"Yên lặng!!!"

Giọng nói trầm khàn của Rudger vang lên kéo theo cả uy áp phóng ra khiến người đàn ông đang ầm ĩ đối diện im bặt. Mordo Anson mím môi, khuôn mặt ánh lên sự căm phẫn nhưng lại không có can đảm to tiếng nữa.

"Cái gì đây? Đó là phép lịch sự gì của các người với khách hàng hả?"

"Chúng tôi chỉ thể hiện sự tôn trọng của mình với người xứng đáng."

Rudger ra hiệu về phía Mordo Anson. Ma lực khổng lồ bắt đầu tràn ra từ cơ thể hắn nhanh chóng lấn chiếm không gian xung quanh.

"Anh nghĩ Theon chúng tôi là nơi nào?"

Ánh sáng xanh lóe lên trong mắt Rudger.

"Nếu các người muốn một câu trả lời xứng đáng, người đáng lý ra phải xuất hiện ở đây lúc này phải là chủ tịch của Lanfaltz chứ không phải một kẻ đại diện như anh."