"Có thật là người được mô tả trong tranh sẽ c·hết không?"
"Ta nói dối cậu làm gì?"
"À không. Tôi chỉ nghĩ rằng có khi nào lời đồn đó là sai sự thật."
"Cũng có khả năng. Ta cũng bảo rồi, đó chỉ là tin tức truyền miệng. Chưa từng có người nào tận mắt xác thực."
Rimray nheo mắt và nhìn chằm chằm vào Rudger.
"Rốt cuộc người trong tranh là ai?"
"Tôi không biết người đó."
Rudger theo bản năng nói dối.
Nhưng Royna Pavlini có vẻ không nhẹ nhõm chút nào.
"Này, đừng nói đó là tôi nhé? Anh nói vậy chỉ là để an ủi tôi thôi đúng không?"
Rudger liếc nhìn đối phương.
"Ờ, là cô đấy. Hài lòng chưa?"
"Nói dối!"
"Rồi cô muốn như thế nào? Tin vào thứ nhảm nhí này còn không bằng tiếp tục đi tìm thư phòng bên trong."
Rimray và Sempas không ngăn cản Rudger giáo huấn Royna Pavlini. Quả thực, so với những Lexorer thông thường, ý chí của Royna Pavlini khá kém cỏi. Nếu cứ để mặc cô ấy tiếp tục như thế này, không sớm thì muộn, Royna Pavlini sẽ tự đâm đầu vào chỗ c·hết.
"Tiếp tục đi thôi. Chúng ta không thể lãng phí thời gian ở đây."
Cả nhóm tiếp tục tiến về phía trước. Mỗi lần tới một đoạn hành lang, đoàn người lại bắt gặp những hiện tượng kỳ lạ. Thi thoảng lại có tiếng cười của một người nào đó vang lên từ phía không xác định, đôi lúc đám người có thể bắt gặp một vài bộ phận cơ thể người nằm rải rác bên ngoài những ô cửa sổ. Một vài lần, vị trí của cửa ra vào và cửa sổ bị thay đổi liên tục cứ như thể hành lang bị đảo chiều.
Nhìn cảnh một đường hành lang có cửa sổ nằm trên sàn, Rudger không thể không trầm trồ trước sự kỳ lạ của ngôi dinh thự.
"Tình hình yên ắng hơn tôi tưởng."
"Ý cậu là gì?"
"Tôi đã nghĩ dinh thự sẽ là một nơi kỳ diệu và nguy hiểm hơn. Nhưng cho đến hiện tại, mọi thứ dường như đều suôn sẻ."
Theo góc nhìn của Rudger, tất cả những hiện tượng xảy ra trong căn dinh thự đều khá kỳ lạ và đáng ngạc nhiên, nhưng chúng chưa đủ để khiến hắn cảm thấy bị đe dọa.
Rimray cau mày khiển trách.
"Không phải ta đã nói với cậu rồi à? Chỉ cần tuân theo các quy tắc ở đây thì sẽ không có việc gì."
"Rốt cuộc 'quy tắc' mà mọi người nói là gì vậy?"
"Ở khu vực này, chúng ta phải luôn luôn duy trì tư cách là khách."
"Quy tắc không được dừng lại?"
"Hiểu một cách đơn giản. Ngay từ khi bước chân vào trong này, chúng ta đã bị nơi đây phán định là khách không mời. Ta không rõ dinh thự này có ý thức riêng hay không, nhưng nó sẽ không để yên cho bất cứ kẻ nào gây rắc rối bên trong."
"Vụ g·iết người ban nãy giải thích thế nào?"
"Không phải quá rõ ràng rồi sao? Căn dinh thự không quan tâm đến việc các vị khách chém g·iết lẫn nhau."
"Vậy những quy tắc khác là gì?"
"Mỗi khu vực đều có quy tắc riêng. Quy tắc phải di chuyển liên tục chỉ áp dụng cho hành lang bên ngoài. Mỗi phòng sẽ có quy tắc mới, giả dụ như chỉ có thể vào trong một khoảng thời gian nhất định hoặc chỉ có thể bước đi theo một thứ tự chính xác, nếu không người bên trong sẽ tự động bị nuốt chửng."
"Tôi có chút tò mò là mọi người làm cách nào phát hiện ra những quy tắc đó?"
"Một phần là do lấy mạng ra để thử, phần còn lại là do phân tán đội ngũ. Một khi tỷ lệ người càng phân tán, xác suất phát hiện ra quy tắc mới càng cao."
"......."
Rốt cuộc đã có bao nhiêu người bị cuốn vào những hiện tượng bí ẩn này để tìm hiểu từng quy tắc tồn tại trong dinh thự?
"Hầu hết các quy tắc thử nghiệm đều đã được phát hiện nên không cần quá lo lắng. Miễn là cậu không hành động một cách ngu xuẩn thì các quy tắc có hay không cũng không quá quan trọng."
Trong khi nói, Rimray chợt nhớ đến chuyện gì đó. Cây trượng của ông ấy nhẹ run lên một chút.
"........."
"Ở đó có gì vậy?"
"Tất cả chú ý. Chúng ta phải rời khỏi đây trước khi mặt trời lặn."
"Nếu chúng ta qua đêm ở đây, chúng ta sẽ c·hết sao?"
"Chuyện rõ ràng như vậy mà còn hỏi à?"
Arfa đang lặng lẽ lắng nghe ở phía sau, nhìn thấy tín hiệu của Rudger liền lên tiếng hỏi.
"Ông ơi, có chuyện gì thế?"
Khi nghe được tiếng của Arfa, vẻ mặt cứng rắn của Rimray tan biến ngay lập tức.
"Arfa của chúng ta tò mò chuyện đó sao?"
"Dạ vâng!"
"Lý do chúng ta không nên ở lâu trong dinh thự này là vì những con quái vật đáng sợ sẽ xuất hiện sau nửa đêm."
"Quái vật gì thế ông?"
"Đó là một con quái vật rất đáng sợ có thể nuốt chửng một đứa trẻ ngoan như Arfa của chúng ta chỉ bằng một vết cắn."
Rimray nói nhẹ nhàng như thể đang kể một câu chuyện cổ tích cho cháu mình nghe, nhưng ẩn ý trong lời nói đó không hề nhẹ nhàng chút nào.
"Có ai đã từng nhìn thấy con quái vật không?"
"Có một người. Và anh ta cũng là người sống sót duy nhất trở lại."
"Anh ta hiện tại ở đâu?"
"Người đó c·hết rồi."
"......."
"Anh chàng đáng thương đó tuy sống sót nhưng bị tổn thương tinh thần nghiêm trọng. Người ta phát hiện anh ta treo cổ t·ự v·ẫn sau ba ngày được điều trị trong bệnh viện tâm thần."
Câu chuyện mà người sống sót duy nhất kể lại đủ để khơi dậy toàn bộ sự tò mò của mọi người. Vào lúc nửa đêm, lũ quái vật bắt đầu lang thang trong dinh thự. Những con quái vật không thể b·ị đ·ánh bại bởi bất kỳ phép thuật nào.
Một dinh thự đầy bí ẩn, có quy tắc và quái vật xuất hiện vào ban đêm. Đó thực sự là một nơi ác mộng.
"Những người thám hiểm ban đầu cho rằng đó chỉ là một loại cryptid. Nhưng sau đó, sự m·ất t·ích của quá nhiều người đã khiến các pháp sư tỉnh ngộ. Không ai dám mạo hiểm ở lại dinh thự vào ban đêm nữa."
Rudger không khỏi suy tư, ban đầu hắn chỉ đơn giản định tìm kiếm những tư liệu cần thiết trong thư phòng, nhưng hóa ra có nhiều hạn chế hơn hắn tưởng.
Khá nhiều sự cố giữa chừng đã phát sinh. Từ hình bóng kỳ lạ trong lều, vụ t·ấn c·ông trong rừng, vụ g·iết người trong dinh thự. Trước đó còn có lời tiên đoán về c·ái c·hết của vị pháp sư già Rimray. Nếu lời tiên đoán đó là đúng thì bọn họ, những người đi cùng ông lão kia cũng chưa chắc sẽ an toàn.
Nhiều sự cố xảy ra hàng năm trong [Đêm huyền bí] nhưng vụ g·iết người trong dinh thự lần này rất khác thường. Ngay cả pháp sư c·hiến t·ranh của Vương quốc Delica cũng bị hạ sát một cách dễ dàng.
Rốt cuộc Bình Minh Đen đã lên kế hoạch gì cho việc này?
Lưu vực Kasar là một không gian kỳ lạ đến mức không thể đưa ra phỏng đoán theo logic thông thường. Ngay cả khi đã có nhiều người cùng tiến vào dinh thự sương mù nhưng cho đến hiện tại, đội ngũ của Rudger ngoại trừ mười xác c·hết ban đầu ra lại chưa từng đụng mặt với bất kỳ người nào khác.
Tình huống này có chút bất thường.
Rudger quyết định sẽ ưu tiên công việc của mình trước. Trước tiên hắn cần đi tìm kiếm tư liệu, sau đó buổi tối trở về nơi cắm trại đợi liên lạc. Hiện tại cố gắng tìm kiếm người của tổ chức dưới sự chỉ đạo của Lesley là quá mạo hiểm.
Thời gian còn lại từ bây giờ cho đến khi mặt trời lặn không nhiều.
"Có ai biết vị trí của thư phòng không?"
Không ai trả lời.
Năm người đã đi bộ khá lâu và tìm kiếm nhiều nơi, nhưng bọn họ thậm chí không thể tìm thấy một nơi trông có vẻ là nơi chứa sách chứ đừng nói là thư phòng.
"Không rõ liệu chúng ta có thể tìm thấy căn phòng trong ngày hôm nay hay không."
"Cậu nghĩ mọi người xuất phát sớm như vậy để làm gì? Thư phòng không có khả năng dễ dàng tìm được như thế đâu."
"Vậy ngài trước đó làm sao tìm thấy căn phòng?"
"Ta chỉ tình cờ tìm thấy nơi đó sau khi đi loanh quanh. Trong dinh thự giống như mê cung này, mọi thứ đều phải phụ thuộc vào may rủi."
"Ngẫu nhiên sao?"
Nhìn phản ứng của những người khác, dường như họ đều có suy nghĩ tương tự. Mọi người ai cũng nghĩ những nỗ lực đó là đáng giá.
Rất tiếc là Rudger không có ý định trông cậy vào may mắn và sự trùng hợp trong tình huống này.
"Arfa, chúng ta đã tích lũy đủ dữ liệu chưa?"
"Cũng tương đối rồi."
"Lộ trình đã được xác nhận chưa?"
"Mọi thứ đã được xác nhận."
"Được. Cậu dẫn đường đi."
Khi Rudger, người vẫn đang đi trước, đột nhiên nhường vị trí dẫn đầu cho Arfa, hành động đó khiến cả nhóm người đều nhìn vào hắn với vẻ mặt thắc mắc.
"Mọi người có thể tin tưởng vào Arfa."
Rudger không định giải thích, hắn chậm rãi đi theo Arfa.
Arfa bước đi không chút do dự. Những bước đi của cậu bé vô cùng tự tin, như thể Arfa nắm rõ con đường phức tạp và khó hiểu của ngôi dinh thự này trong lòng bàn tay.
"Đường này đúng sao? Cảm giác như đây là lần đầu tiên tôi đến chỗ này vậy."
Royna Pavlini hỏi điều đó vì lo lắng, Sempas dường như cũng có suy nghĩ tương tự, vẻ mặt của anh ta trông không được tốt lắm. Rimray không nói gì, ông ta yên lặng theo sau Arfa.
Rudger lên tiếng trấn an.
"Cứ bình tĩnh."
Năm phút sau.
Arfa dừng lại trước một cánh cửa gỗ lớn.
"Ở đây."
Trong khi các thành viên khác trong nhóm đang bối rối, Rudger gật đầu và không chút do dự nắm lấy tay nắm cửa và mở ra.
"Cẩn thận!"
Mở cửa bất cẩn như thế này không phải là một hành động nên làm. Một số căn phòng bên trong dinh thự có cơ quan bẫy gắn với tay nắm. Một khi người bên ngoài mở cửa sẽ kích hoạt cạm bẫy. Vì vậy, trước khi mở một căn phòng nào đó luôn phải trải qua nhiều giai đoạn điều tra.
Royna Pavlini đang khẩn trương định ngăn cản Rudger, chợt khựng lại trước cảnh tượng nhìn thấy khi cánh cửa mở ra. Những người khác cũng ngạc nhiên không kém.
Khi cánh cửa mở, thứ hiện ra trước mắt năm người là một căn phòng với những tủ sách chứa đầy đủ các loại tài liệu. Đây chắc hẳn là thư phòng bí mật mà nhiều pháp sư háo hức tìm kiếm.
Rimray nhìn Arfa với vẻ hoài nghi.
"Làm thế nào mà... ... ?"
"Cháu đã phân tích mô hình dinh thự."
"Cháu đã phân tích sao?"
"Vâng!"
Arfa trả lời bằng một nụ cười rạng rỡ. Ngay cả khi Rimray nghe được những lời này, ông ta vẫn không thể hiểu được.
Ông ta đã từng nghe một câu chuyện như vậy. Ngay cả khi mở cùng một cánh cửa của dinh thự, những gì tồn tại bên trong có thể là một nơi hoàn toàn khác. Vị trí của các căn phòng thay đổi một cách tự nhiên như thể dinh thự này còn sống vậy.
Tất nhiên, cũng đã có những người thử cố gắng phân tích nơi này theo một cách nào đó, nhưng chưa từng có ai thành công. Biến số cần tính toán quá nhiều và xác suất để hướng tới kết quả khả thi nhất quá nhỏ bé.
Nhưng đứa trẻ trước mặt ông ta lại có thể phân tích và tính toán chính xác được những điều mà rất nhiều học giả trong suốt hàng chục năm qua không thể làm được.
Nhìn từng hành động và bước chân tự tin của Arfa, Rimray không cho rằng tất cả chuyện này là ăn may.
Còn một điều nữa là về anh chàng biết được khả năng của Arfa.
Rimray liếc mắt sang phía Rudger. Ông ta có cảm giác người đàn ông kia ngay từ đầu dẫn theo Arfa vào bên trong chính là để đứa trẻ làm nhiệm vụ này.
Rudger dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của Rimray.
"Arfa, mọi người có vẻ tò mò về cách cậu đã dẫn đường đến đây. Cậu có lẽ nên giải thích một chút."
"Vâng. Đầu tiên, việc có thể tìm ra được vị trí của căn phòng này là nhờ quá trình phân tích các trường hợp có thể xảy ra. Dữ liệu giúp tôi có thể tính toán được là vị trí của các căn phòng bên trong thay đổi liên tục. Thông qua quá trình tính toán xác suất, dự đoán các khả năng có thể xảy ra, cuối cùng tỷ lệ vị trí xuất hiện của thư phòng ngày càng lớn."
"Cậu nói cái gì thế, Arfa?"
Khi Royna Pavlini hỏi với giọng run rẩy, Arfa vẫn hồn nhiên trả lời.
"Mỗi căn phòng sẽ được thay đổi ngẫu nhiên sau mỗi lần mở cửa, nhưng không đồng nghĩa với việc tất cả các căn phòng đều có thể kết nối và hoán đổi với nhau."
"Biệt thự này có hơn ba trăm phòng. Trừ khi cậu mở tất cả những căn phòng đó cùng một lúc, nếu không, cậu sẽ không thể phân biệt được chúng đâu."
Hơn nữa, trước mỗi cánh cửa đều không có bảng tên, thiết kế các cửa cũng không quá khác biệt. Gần như người bên ngoài sẽ không bao giờ biết được bản thân sẽ nhìn thấy gì khi mở cánh cửa trước mặt ra.
"Đúng vậy. Vì thế, tôi đã chú ý đến những hiện tượng xung quanh."
"Hiện tượng gì?"
"Không có hai căn phòng tồn tại cùng lúc trong một hành lang. Các âm thanh và vật thể kỳ quái trên đường cũng giúp chúng ta đánh dấu được đặc trưng của những căn phòng đã đi qua. Tôi để ý là những thứ đi kèm này không hề trùng lặp trước mỗi cánh cửa. Điều đó cho thấy chúng là đặc trưng riêng của căn phòng đó và sẽ dịch chuyển đi cùng khi căn phòng bị hoán đổi."
Suy luận rất có lý. Hầu như chỉ có một loại hiện tượng kỳ lạ xảy ra gần một căn phòng đặc biệt. Nếu đủ loại hiện tượng kỳ lạ xảy ra trong mỗi phòng thì dinh thự sẽ trở nên hỗn loạn.
Rimray sau một hồi suy nghĩ, gật đầu hiểu những lời Arfa giải thích.
"Dựa theo phương pháp loại trừ thì chính xác chúng ta có thể đánh dấu và tính toán được vị trí của thư phòng. Nhưng ngay cả khi làm như vậy, số lượng các trường hợp phải dự đoán vẫn rất lớn."
"Vâng. Tổng số lượng các trường hợp sau khi đã loại trừ để tính toán xác suất lên đến khoảng hai trăm nghìn."
Lông mày của Rimray giật giật.
"Chẳng lẽ cháu đã tính toán hết chúng sao, Arfa?"
Đáp lại câu hỏi của Rimray, Arfa gãi má như thể không hiểu.