Giáo Sư Gián Điệp

Chương 50: Kháng ma thuật (2)



Chris nghĩ rằng cái gì phải đến cuối cùng cũng đến.

Hắn ta đã đề nghị cá cược với Rudger. Người thua cuộc sẽ phải đưa ra một trong những tài liệu nghiên cứu ma thuật của mình cho người chiến thắng.

Chính Chris chứ không phải ai khác là người đề xuất trước. Vì hắn đã tuyên bố trước mặt nhiều học sinh, hắn thậm chí không thể từ chối.

Chris định nói điều gì đó, hắn trừng mắt nhìn Rudger.

"Ngay từ đầu anh đã biết thằng bé đó có thể sử dụng [Kháng ma thuật]?"

"Đúng vậy."

Nghe được câu trả lời từ Rudger, Chris gằn giọng tức tối, hắn cảm thấy như mình đang bị chơi xỏ.

"Anh cố tình đáp ứng vụ cá cược, anh...!"

"Ồ. Tôi không hiểu tại sao giáo sư lại tức giận như vậy. Không phải chính anh đã khởi xướng vụ cá cược đó sao, tôi chỉ đáp ứng theo yêu cầu của giáo sư thôi."

"Ý ta là ... ... ."

"Giáo sư Chris, anh không biết học sinh Aidan sở hữu ma pháp đó sao?"

"... ... ."

Chris nín thinh. Đúng như Rudger đã nói. Hắn ta không biết rằng Aidan sở hữu ma pháp đặc biệt đó.

"Anh cũng phụ trách năm nhất, vậy anh đã kiểm tra hết thông tin cá nhân của học sinh chưa?"

"......"

Chris không thể phản bác. Hắn không có tư cách để tranh luận về vấn đề này. Hắn không hề xem qua hồ sơ của những học sinh bình dân vì hắn không muốn lãng phí thời gian của mình. Chính điều đó hiện tại đã khiến hắn phải trả giá.

Hắn nên đổ lỗi cho ai đây?

Chris cuối cùng cũng muộn màng nhận ra sai lầm của mình. Trong trận đấu này, hắn không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng, thậm chí không nghĩ đến việc thu thập thông tin đối thủ, hắn quá tự tin vào trình độ dựa trên thân phận của học sinh.

Sự kiêu ngạo chính là nguyên nhân dẫn đến thất bại của hắn.

"Nếu anh kiểm tra kỹ càng thông tin của học sinh, thì chuyện hôm nay sẽ không xảy ra."

"... ... ."

"Nhưng điều đó cũng không quan trọng, dù sao thì ma pháp đó cũng không hề đóng vai trò gì trong chiến thắng của Aidan."

Chris không trả lời, chỉ cắn môi.

Nếu có điều gì đó làm tổn thương lòng tự trọng của Chris thì đó là kết quả của cuộc đọ sức này không được quyết định bởi [Kháng ma thuật].

Học sinh đó thậm chí không sử dụng ma pháp đặc biệt trong trận đấu. Cậu ta chỉ sử dụng những gì bản thân đã học và đánh bại đối thủ.

Rudger hứng thú khi chứng kiến Chris run rẩy và không nói được lời nào.

"Tôi nhớ rằng tiền cược của chúng ta là tài liệu nghiên cứu ma pháp nhỉ?"

"... ... Đúng. Anh muốn thứ gì?"

"Tôi chẳng cần gì cả."

Nghe vậy, Chris rất ngạc nhiên.

"Ý anh là gì?"

"Tôi chẳng cần tài liệu ma pháp gì từ anh."

"?!"

"Ý định ban đầu của anh là gì, tôi biết."

Trước những lời của Rudger, Chris hoang mang, mặt hắn tái lại.

Rudger chậm rãi nói tiếp.

"Sau cùng thì, ă·n c·ắp thành quả của người khác làm tiền đặt cược không phải phong cách của tôi."

Nói xong, Rudger quay lưng bỏ đi. Hắn không có ý định tiếp tục cuộc trò chuyện vô nghĩa này.

Chris sững sờ nhìn bóng lưng của Rudger đi xa dần.

'Không phải phong cách, ý hắn là gì?'

'!!!'

'Rudger Chelici, ngươi dám....'



Chris cắn môi. Khoé miệng hắn ứa máu nhưng hắn thậm chí không để ý đến. Chris chỉ nhìn chằm chằm vào bóng lưng xa dần của Rudger với đôi mắt đỏ ngầu.

'Rudger Chelici, ngươi hãy đợi đấy. Ta sẽ làm cho ngươi phải hối hận.'

Hắn nhất định sẽ trả lại gấp bội sự sỉ nhục mà hắn phải gánh chịu ngày hôm nay.

"Giáo sư Chris."

Hugo đến gần và gọi, nhưng Chris không đáp lại.

Hắn không muốn cho ai thấy sự xấu xí của mình lúc này nên vội vàng rời khỏi chỗ ngồi.

Khuôn mặt của Hugo méo xệch, sau đó, ông ta chỉ có thể nuốt xuống sự khó chịu của mình khi nhìn thấy hiệu trưởng tươi cười đi đến.

Ngày này sẽ được ghi nhớ như một ngày ô nhục đối với phe quý tộc.

'Rudger Chelici, thủ phạm đằng sau tất cả.'

Hugo Burtegg nghiến răng. Hắn sẽ nhớ kỹ chuyện này.

* * *

Aidan đang đắm chìm trong niềm vui chiến thắng cùng bạn bè, chợt cậu nhớ đến vụ cược với Jevan.

Ánh mắt cậu nhìn về phía Jevan đang loạng choạng đứng dậy khỏi mặt đất.

Ba người họ nhìn nhau, gật đầu và cùng tiến về phía Jevan.

"Sao nữa?"

Jevan hỏi với giọng yếu ớt khi nhìn thấy Aidan và nhóm của cậu đang đi về phía này.

"Ngươi còn muốn cười nhạo ta như thế nào nữa?"

"Cậu vẫn chưa quên lời hứa trước trận quyết đấu đúng không?"

Khuôn mặt của Jevan nhăn nhó khi nghe câu này.

Hắn vẫn chưa thoát ra khỏi cú sốc thất bại và hắn thậm chí không thể nghĩ về lời hứa phải làm nếu thua cuộc.

"Jevan Pellio. Hãy xin lỗi bạn bè tôi tại đây ngay bây giờ vì đã nói những điều khó nghe với họ."

"Bây giờ? Ngươi dám... ... Ngươi bảo ta xin lỗi?"

"Đây là những gì chúng ta đã đặt cược cho trận quyết đấu, hãy tuân thủ nó nếu cậu vẫn còn chút danh dự của quý tộc."

"... ... ."

Jevan nắm chặt tay lại, nhưng chỉ có vậy.

Hắn ta đã hoàn toàn b·ị đ·ánh bại bởi Aidan. Ngay cả đòn đánh lén cũng không thành công. Hắn không chỉ b·ị đ·ánh bại, mà còn b·ị đ·ánh bại một cách thảm hại. Hắn đã không còn mặt mũi nào ở Theon.

Jevan tuyệt vọng.

"C·hết tiệt. Tất cả là vì ngươi! Nếu không phải do ngươi... ... !"

"Jevan."

"Câm miệng! Đừng gọi tên ta! Nếu không phải tại ngươi, ta đã không phải chịu bộ dạng xấu xí này trước mặt mọi người! ĐÚNG! TẤT CẢ LÀ LỖI CỦA NGƯƠI"

"... ... ."

Thấy vậy, Tracy chuẩn bị tiến lên.

Aidan giơ một tay lên để ngăn cô lại.

"Aidan?"

"Bỏ đi, vô dụng thôi."

Aidan biết. Bất kể Tracy nói gì, Jevan sẽ không nghe. Aidan nhận ra điều đó khi nhìn thấy hành động lúc này của hắn.

Cậu từng cho rằng người với người không đánh nhau thì không quen biết, khi quen nhau rồi câu chuyện sẽ khác. Cậu đã nghĩ rằng mọi người rồi sẽ hiểu nhau khi trò chuyện, và sau đó họ có thể trở nên thân thiết và trở thành bạn bè.

Tuy nhiên, khi chứng kiến Jevan hiện tại, lần đầu tiên Aidan hoài nghi những suy nghĩ đó của bản thân liệu có đúng không.

Trong lúc đó, Jevan càng la hét thảm thiết hơn.

"C·hết tiệt! C·hết tiệt! Vì bọn thường dân bẩn thỉu các người, ta không thể ở lại Theon được nữa! Chúng ta, gia tộc Pellio, kể từ bây giờ sẽ không thể ngóc đầu lên được nữa! Vì các ngươi! Chỉ vì các ngươi!"

Jevan đã xóa khỏi trí nhớ mọi hành vi xấu xa và hèn nhát mà hắn ta đã phạm phải. Trong đầu hắn hiện tại chỉ có phẫn uất và bất công về lý do tại sao hắn phải trải qua chuyện này.



"Tại sao! Tại sao một người thấp kém như ngươi lại có khả năng đó? Tại sao không phải là ta!"

"Jevan"

"C·hết tiệt. Ta chỉ muốn nâng cao danh tiếng của gia tộc!"

Jevan cúi đầu và kêu lên.

Dù biết là sai đường, hắn cũng không dừng lại. Bởi vì đó là những gì hắn hướng tới.

Aidan nhìn Jevan, cố nói điều gì đó, nhưng lại ngậm miệng.

Thật khó để tiếp tục một cuộc trò chuyện đàng hoàng chứ đừng nói đến việc nhận được lời xin lỗi từ một người trong tình trạng này.

Ngay cả Tracy cũng tỏ ra dè dặt khi nhìn thấy tình trạng đổ nát của Jevan. Nhìn Jevan hành động như vậy để nâng cao vị thế của gia tộc, cô cũng cảm thấy nhói lòng.

'Có lẽ mình có thể cũng đã trở nên như vậy.'

Khi nghĩ đến viễn cảnh đó Tracy run lên vì sốc.

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

"Trận đấu đã kết thúc, các trò còn làm gì ở đây?"

"Giáo sư."

Rudger, mặc một bộ trang phục toàn màu đen, toát ra một bầu không khí kỳ lạ và khó cưỡng.

Rudger nhìn chằm chằm vào nhóm Aidan, sau đó lạnh lùng nhìn sang Jevan đang ngồi khóc nức nở.

"Jevan Pellio, trò đang làm gì vậy, thể hiện bộ dạng khó coi như vậy sau khi thua trận đấu?"

"... ... ."

"Bại trận còn chưa đủ, còn không chịu thua, thậm chí còn đánh lén đối thủ, trò khóc vì cái gì vậy? Trò xứng đáng với điều đó."

"Giáo... giáo sư..."

Aidan bước tới, tự hỏi liệu mình có nói quá nhiều không, nhưng Rudger không dừng lại.

"Trò bây giờ còn tệ hơn nhiều so với những học sinh thường dân mà trò từng căm ghét và coi thường đấy."

"... ... Thầy thì biết cái gì!"

Cuối cùng, Jevan không thể chịu đựng được, hắn bật dậy khỏi chỗ ngồi và trừng mắt nhìn Rudger.

"Làm sao thầy biết tôi đang cảm thấy như thế nào?"

"Ta có cần phải biết không?"

"... ... Cái gì?"

"Tại sao ta cần phải biết điều đó?"

"Thầy... ... !"

Jevan cố hét lên điều gì đó, nhưng khi bắt gặp ánh mắt của Rudger, ý nghĩ đó lại không cất thành lời.

Cơn giận dữ bùng cháy nhanh chóng bị dập tắt, thay vào đó là sự sợ hãi.

Con ngươi của Rudger, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn. Giống như một cơn ác mộng phải đối mặt trong bóng tối đen kịt.

"Trò tuỳ tiện khởi xướng một trận quyết đấu và thua cuộc. Trò không chấp nhận sự thật và cảm thấy uất ức. Giờ trò lại muốn người khác hiểu cảm xúc của mình. Tại sao ta cần phải biết trò cảm thấy thế nào?"

"Đó đó... ... ."

"Trò cho rằng nơi này vẫn là nhà của trò sao? Trông ta giống bảo mẫu cần ngồi nghe trò phàn nàn sao?"

"Em, em... ... ."

"Một đứa trẻ thậm chí còn không thể tự chăm sóc bản thân tử tế, chỉ biết kêu quang quác và giận dữ như một chú chim non. Trò thậm chí không biết hành động của mình đáng xấu hổ như thế nào, trò không đủ tư cách làm một pháp sư."

Jevan không thể duy trì đầu óc tỉnh táo khi nghe những lời gần như b·ạo l·ực của Rudger, không giống với hình tượng bình thường Rudger hay thể hiện.

"Em chỉ là... ... ."

"Trật tự. Ta thậm chí không muốn nghe bất kỳ lời bào chữa nào của trò. Ta sẽ chuyển sự thô lỗ mà trò đã cho ta thấy ban nãy với ủy ban kỷ luật. Còn bây giờ, hãy biến khỏi tầm mắt của ta ngay lập tức."

Trước lời cảnh báo gần như đe dọa của Rudger, Jevan mặt tái nhợt, loạng choạng lùi lại một bước và cuối cùng chạy ra khỏi đấu trường.

Ba người Aidan yên lặng quan sát cảnh tượng này từ đầu đến cuối đều có cùng một suy nghĩ.



'Rõ ràng là giáo huấn nhưng không phải là hơi quá sao?'

Đặc biệt, biểu cảm của Aidan không được tốt cho lắm.

"Aidan."

"Vâng thưa giáo sư."

"Trò áp dụng kỹ thuật đó khá chuẩn chỉ. Làm tốt lắm."

"Tất cả là nhờ giáo sư."

"Nhưng biểu hiện của trò trông không vui vẻ gì khi chiến thắng."

"Cái đó... ... ."

Aidan không thể hiểu tại sao tâm trạng cậu lại thấp như vậy.

Rõ ràng, trước mắt mọi người, cậu đã chiến thắng ở trận quyết đấu một cách thuyết phục. Cậu không thể không đồng ý nếu ai đó nói rằng cậu nên vui vì điều đó.

Có lẽ là bởi vì sau đó cậu nghe thấy tiếng la hét của Jevan.

"Em... ... em không biết nữa."

"Trò không biết?"

"Lúc đầu Jevan xúc phạm bạn bè của em. Em chắc chắn muốn đánh bại cậu ta. Nhưng... ... vấn đề là sau đó."

"Có phải trò bị xúc động bởi những gì Jevan vừa nói không?"

"Em không cần phải nghe điều đó. Em biết. Chỉ cần bỏ qua nó là xong. Nhưng...em không làm được."

Aidan cười khổ và nói một cách thẳng thắn.

Rudger im lặng nhìn Aidan.

Hắn biết tính cách Aidan quá chính trực nhưng hắn không biết rằng trái tim cậu nhóc này lại yếu đuối như vậy. Đồng cảm ngay cả với những kẻ đã phớt lờ và coi thường mình.

Nhưng nếu hỏi hắn tính cách này có xấu không, thì câu trả lời là không.

Aidan còn trẻ và đứa bé này còn cả một quãng thời gian dài sống ở nơi này. Cứ để nó trải nghiệm đi.

Không thể nói thằng bé ngu ngốc hay ủy mị bởi vì đó là cách đứa trẻ đó nhìn thế giới này.

"Aidan."

"Vâng, giáo sư."

"Trên cuộc đời này, một ngày nào đó trò sẽ gặp nhiều người khác nhau."

"Dạ?"

"Khắc ghi cảm giác này trong tâm trí. Ý ta là, không phải ai cũng giống như trò. Sẽ có người không thích trò, ghét trò, thậm chí là thù địch với trò. Không sao cả. Vì thế giới của trò và thế giới của những người đó là bất đồng. Tin tưởng vào bản thân."

"... ... là vậy sao."

"Tất nhiên còn tuỳ thuộc vào cách đối xử của mọi người với trò."

Nghe những lời đó, Aidan, Tracy và Leo nhìn Rudger ngạc nhiên.

"Lo cho những thứ không phải của mình không phải là điều xấu. Và hành động hy sinh mọi thứ của trò cũng không phải là ngu ngốc. Nhưng cuối cùng, điều trò cần để sống trên thế giới này là sự điều độ."

"Điều độ... ... ."

"Chỉ một nửa thôi, Aidan. Trò chỉ có thể chọn một nửa ích kỷ và vị tha. Cho ai đó một nửa thay vì lấy một nửa của họ, rồi sẽ có ngày cả hai người sẽ hiểu nhau."

Nghe những lời đó, Aidan quay sang Tracy.

Cậu nhớ lần đầu tiên gặp Tracy không tốt lắm. Cô giống như một bông hồng đầy gai. Nhưng từ lúc nào đó, hai người họ bắt đầu đi chơi với nhau thường xuyên.

"Ta sẽ không nói rằng đừng nhượng bộ bất cứ ai và đừng quan tâm ai. Bởi vì trò dường như không thể làm vậy. Những gì ta muốn nói có thể không phải là tất cả. Nhưng ích kỷ vì bản thân một chút cũng không sao."

Một nửa.

Nghe những lời đó, Aidan cảm thấy như thể chạm vào thứ gì đó.

"Ta đã nói đủ rồi. Ta đi trước đây."

"Cái đó, giáo sư!"

"Có chuyện gì?"

"... .... Em nhất định sẽ ghi nhớ lời của giáo sư."

Rudger liếc nhìn Aidan rồi rời khỏi đấu trường với một cái gật đầu nhẹ.

Ba người im lặng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Rudger cho đến khi hình bóng đó biến mất.