Hans ở bên ngoài cửa quán rượu chờ đợi cuộc chiến bên trong kết thúc.
Không có lý do gì để cậu ta tham gia vào trận đấu này.
Dù mang ngoại hình hung dữ nhưng thực chất Hans không biết chiến đấu.
Cảnh tượng một người sói hung ác với bộ lông đen dài hơn hai mét ngồi yên một chỗ là một cảnh tượng kỳ quái.
'Ồ.'
Hans vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên trong, cuối cùng cậu đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
'Kết thúc rồi.'
Điều cuối cùng Hans nghe thấy là tiếng hét đau đớn của Dutri, thủ lĩnh của Xích Hội. Có lẽ Rudger đang t·ra t·ấn hắn để lấy thông tin cần thiết hoặc những thứ tương tự. Nếu ngay cả âm thanh đó cũng đã dừng lại thì có nghĩa là mọi thứ đã kết thúc.
Hans n·hạy c·ảm hơn với mùi máu sau khi trở thành sói, cậu tặc lưỡi và di chuyển cẩn thận để không dẫm lên xác c·hết.
Rudger đang ngồi ở trước quầy rượu, lặng lẽ nhấm nháp đồ uống từ một chiếc ly trong suốt.
"Anh xong chưa?"
"Xong hết rồi."
Rudger trả lời mà không nhìn lại.
“Hai chuẩn hiệp sĩ kia đâu?”
"Dưới chân cậu đấy."
Có những xác c·hết xung quanh Hans.
Chính xác chuyện gì đã xảy ra, Hans quyết định không hỏi.
“Nếu cậu cứ ở trong trạng thái này, cậu sẽ trở nên n·hạy c·ảm với mùi máu và đầu sẽ quay mòng mòng đấy.”
Hans ngay lập tức cấy ống thuốc mà Rudger đưa cho cậu vào cẳng tay.
Kích thước sói to lớn dần co lại và trở lại hình dạng con người. Hans nhanh chóng mặc áo khoác vào.
Cậu rùng mình trước cảnh tượng ảm đạm xung quanh.
“Sao anh có thể uống rượu ở một nơi như thế này chứ?”
“Tôi quen rồi.”
“Rượu gì vậy? Mùi thơm quá.”
Mặc dù đã trở lại hình dạng con người, nhưng khứu giác của Hans vốn đã trở nên hơi n·hạy c·ảm do ảnh hưởng của quá trình biến đổi, đã đánh hơi được mùi rượu mà Rudger đang uống.
Mùi hương khá ngọt ngào.
Bản thân rượu trong ly của Rudger sạch đến mức không có tạp chất, hương vị có vẻ khá sâu.
Hẳn đây là một chai rượu khá đắt tiền.
"Gorgonne 38 năm."
"Cái gì? C·hết tiệt! Cho tôi một ít!”
"Tôi tưởng cậu khó chịu với mùi máu?"
“Kể cả thế tôi cũng phải thử thứ rượu đắt tiền này! Đưa tôi chai rượu.”
Rudger đưa chai rượu qua, Hans lấy một chiếc ly rỗng phù hợp và tự rót cho mình.
Một quán rượu tồi tàn đầy xác c·hết.
Ở một nơi mà mùi máu và rượu quyện vào nhau một cách kỳ quái, hai người đàn ông ngồi cạnh nhau và uống một loại rượu tuyệt phẩm.
“Anh g·iết hắn rồi à?”
“Vẫn chưa. Tôi cần một số thông tin từ hắn.”
“Xích Hội gây thù chuốc oán với khá nhiều người. Nếu giao nộp hắn, các thế lực khác sẽ rất vui mừng.”
Tất nhiên, toàn bộ Xích Hội vẫn chưa bị loại bỏ, vì chúng là những người cầm đầu ở một thành phố lớn như Leathervelk, tổng số người trong hội chắc chắn không dưới nghìn người. Tuy nhiên, hiện tại ở đây chỉ có khoảng trăm người là thành viên cốt lõi.
“Bây giờ kẻ đứng đầu tổ chức đã bị loại bỏ, phần còn lại của chúng sẽ gần như suy sụp. Anh sẽ làm gì tiếp theo? Thâu tóm các thế lực khác?”
"Không."
Rudger lắc đầu. Nếu có quá nhiều người, tổ chức sẽ hỗn loạn.
“Tôi định giữ lại vài người của chúng. Tìm thêm một số người hữu dụng với tôi.”
“Hừm. Giờ chúng ta trở về chứ.”
“Tôi đã làm hết những việc có thể trong tối nay rồi. Về phần dữ liệu còn lại, cậu có thể tìm thấy chúng trên tầng hai. Chúng sẽ có ích với cậu.”
“Tôi phải đi rồi.”
Hans thở dài.
Cậu ta đã làm việc chăm chỉ trong nhiều ngày để lấy thông tin, thu thập dữ liệu và sắp xếp nó.
Và Rudger thì hoàn tất mọi thứ cần thiết chỉ trong một đêm.
“Tôi đoán là tôi lại sắp có thêm việc để làm rồi.”
Tất nhiên, khi thu thập thông tin nguy hiểm, Hans phải chấp nhận rủi ro, nhưng cậu có thể mượn sức mạnh từ thể chất của mình.
“Nhân tiện, ngay cả khi nơi đặt chân đã được quyết định, anh không cảm thấy có quá nhiều việc mà chỉ có mỗi hai người chúng ta thôi sao? Anh tính làm gì?"
"Tôi biết, cậu nghĩ sao khi chúng ta tăng số lượng lên?"
"Tăng? Nhưng nãy anh nói…”
“Tôi không nói về những điều vô nghĩa như vậy. Hans. Tôi cá là cậu biết. Có vài người có thể giúp chúng ta.”
"Ah."
Nghe những lời đó, Hans lập tức nhăn mặt lại.
"Anh nghiêm túc chứ?"
"Tất nhiên. Ý cậu là gì?"
"Bởi vì … .”
"Ah. Nghĩ lại thì, cậu không hợp với họ cho lắm.”
“Hừm. Không phải là không hợp nhau, chỉ là... … .”
Hans do dự vì biết “người quen” Rudger sẽ gọi. Tất nhiên, nếu như Rudger đã trực tiếp gọi họ, họ chắc chắn phải có tài năng trong lĩnh vực nào đó.
“Nhân tiện, những kẻ cứng đầu đó đang đến à?”
“Tôi đã gửi thư cho bọn họ rồi. Họ nói sẽ đến ngay khi kết thúc công việc.”
"À."
Hans tiếp tục càu nhàu cho đến khi uống cạn cốc của mình, có lẽ không thoải mái khi nghĩ về điều đó.
“Cậu ghét họ đến thế sao?”
“Tôi chỉ thấy không thoải mái thôi. Bọn họ không có ai là người bình thường cả. Được rồi, tôi biết là tôi không có tư cách nói câu này.”
“Không thể hòa thuận với nhau sao?”
"Ái chà. Anh có thể nói điều đó bởi vì anh không biết, nhưng làm thế nào để có thể hòa hợp với những người như vậy khi tất cả bọn họ đều khó ưa cơ chứ? Trong số họ, có những người còn coi tôi như vật thí nghiệm.”
“Thế sao?”
“Đúng vậy. Chắc chắn là như vậy. Ít nhất thì họ cũng bình tĩnh được một chút khi có anh ở cạnh, nhưng nếu anh đi rồi, tôi có thể c·hết thật đấy. Anh sẽ ở lại chứ?”
“Tôi đang bận đóng vai Rudger.”
"Chính xác! Anh đã bao giờ nghĩ đến việc tôi sẽ khổ như thế nào trong khi anh đi làm giáo sư chưa?”
“Đó là việc cậu phải tự giải quyết. Cậu c·hết được chắc?”
Tất nhiên, Hans sẽ không c·hết, nhưng cậu ta có thể bị căng thẳng đến c·hết.
Hans thở dài.
“… … Ha. Thử nghĩ xem, ai có thể làm tốt những công việc này hơn những ‘người đó’ chứ?”
“Bởi vì bọn họ đều rất có tài.”
Một trong số họ đã giúp đỡ rất lớn trong việc tạo ra tất cả trang bị mà Rudger đang sử dụng hiện tại.
"Mà này, anh vẫn ổn đấy chứ?"
"Ý cậu là gì?"
“Không phải anh đang bị hiệu trưởng Theon nghi ngờ sao, không có vấn đề gì khi anh hành động như này chứ?”
"Đó là lý do tại sao tôi lại hành động như thế này bây giờ.”
“Anh nói rằng anh đang bị nghi ngờ, cứ đi loanh quanh như thế này có ổn không?”
Nếu Theon nghi ngờ, Rudger có nên kiềm chế việc đi ra ngoài thành phố như thế này không?
Đặc biệt là vì đối phương là một pháp sư, có thể người đó đang bí mật theo dõi họ.
“Cậu không phải lo lắng về điều đó.”
"Thật sao? Không phải đối thủ của anh là pháp sư à?"
“Hans. Cậu nghĩ sao về pháp sư?”
“Hừm. Miễn là người có thể sử dụng ma pháp thì đều có thể gọi là pháp sư. Tuy nhiên, nếu phải trả lời một cách chính xác thì với tôi họ không khác gì những kẻ truy vết và bám đuôi khó chịu."
“Đúng vậy, các pháp sư khá lý trí. Bọn chúng sẽ không làm những thứ rủi ro mà chúng không nắm chắc. Vì vậy, chúng sẽ không bám đuôi chúng ta đâu.”
Một tâm trí bình tĩnh là điều cần thiết khi niệm thần chú. Tất nhiên, pháp sư cũng là con người, họ không thể tránh khỏi mọi lỗi lầm. Tuy nhiên, cố gắng hết sức để giảm bớt sai lầm trong khả năng là kỹ năng cơ bản của một pháp sư.
Đặc biệt là với các pháp sư cấp cao.
“Hiệu trưởng là một pháp sư cấp sáu. Tính cẩn thận của bà ta rất cao."
"Anh có chắc là ổn chứ?"
“Kể cả trong trường hợp bị hiệu trưởng bắt gặp cũng không quá đáng lo như cậu nghĩ đâu.”
“Cứ cho là như vậy đi. Nhưng nhỡ anh b·ị b·ắt gặp đang ở một nơi như thế này thì sao?”
“Tôi sẽ chất vấn lại với hiệu trưởng vì hành vi theo dõi của bà ta? Cậu nghĩ bà ta sẽ trả lời như thế nào?"
"Cái đó… … .”
Hans thở dài và không thể trả lời vội vàng.
Một người cần phải theo dõi người khác một cách bí mật mà không để b·ị b·ắt gặp, nhưng lại b·ị b·ắt quả tang? Đó không phải là một tình huống khá tồi tệ sao?
“Vậy thì cố gắng không để bị phát hiện?”
"Khả năng để không bị phát hiện không phải là 'chắc chắn tuyệt đối'. Cậu đang cân nhắc điều gì ở đây?”
“Đối thủ là giáo sư của Theon, trình độ thực sự của người này không được nhiều người biết đến. Nếu liều lĩnh bám theo một mục tiêu như vậy và bị phát hiện, thì ngay cả hiệu trưởng cũng sẽ gặp rắc rối lớn.”
"Vì vậy, tốt hơn hết là án binh bất động?"
"Pháp sư là thế đấy. Bên cạnh đó, tôi đã thể hiện rằng bản thân là một giáo sư tốt. Nếu hiệu trưởng phạm sai lầm ở đây và làm vị giáo sư này thất vọng, vị trí của Hiệu trưởng sẽ khá xấu hổ."
“Hiện tại đang là thời điểm hiệu trưởng bị phe đối lập nhìn chằm chằm, bà ta sẽ không làm những gì gây bất lợi cho bản thân đâu."
"Ra đây là lý do anh tự tin hành động như vậy."
“Tất nhiên, nếu quá trắng trợn cũng không được.”
Chính vì lý do này mà Rudger đã tạo dựng hình ảnh của mình với tư cách là một giáo sư chính trực.
Nhờ vậy mà dù bây giờ hắn ta có ra ngoài tự do như thế này thì hiệu trưởng dù nghi ngờ nhưng cũng không theo dõi hắn.
Đặc biệt là vào một ngày như hôm nay khi một trận quyết đấu nổ ra giữa quý tộc và thường dân, Theon đã trở nên quá ồn ào.
"Tôi hiểu rồi. Vậy không cần lo lắng về vấn đề đấy nữa.”
"Đúng."
“ À, nếu mọi người tập hợp lại như thế này, anh đã quyết định được tên cho tổ chức chưa?”
"Tên ư?"
“Anh muốn nắm quyền ở Leathervelk đúng chứ? Vậy ít nhất anh cũng cần một cái tên chứ."
“Hừm. Nhân số khoảng bao nhiêu nếu mọi người tụ tập đông đủ?”
“ Nếu tính cả hai chúng ta thì khoảng sáu, bảy người."
"Không nhiều. Nhưng sẽ có nhiều người đến hơn. Có lẽ nếu thêm vài người nữa, số lượng có thể lên mười.”
"Mười người? Đúng rồi. Vậy, anh đã quyết định tên chưa?
"Tên. Một cái tên... … .”
Rudger chợt nhớ tới một bài thơ và một cuốn tiểu thuyết cùng tên mà hắn đã từng đọc ở kiếp trước.
Dù đã rất lâu rồi, nhưng đó là một cuốn tiểu thuyết mà Rudger vẫn còn nhớ rất rõ vì nó là một kiệt tác nổi tiếng.
Có một nhân vật ở đó.
Người đã trấn áp tội và xét xử những kẻ khác trước pháp luật. Cuối cùng, người đó đã tự đào thải mình.
“U.N Owen”
“Unknown? Anh chơi chữ à?
"Chính xác."
“ Ý tưởng này hay đấy.”
Do đó, tên của tổ chức mới mà Rudger sẽ thành lập đã được quyết định.