Giáo Sư Gián Điệp

Chương 69: Cảm nhận ma pháp (Magical Synesthesia) (2)



"Ừm."

Flora xoa trán và từ từ mở mắt.

'Cái gì vậy?'

Cô nhớ mình ngất đi sau khi nhìn thấy một thứ gì đó, nhưng giữa chừng cô có cảm giác như mình đang mơ về một thứ gì đó.

Khát khao và trìu mến. Cảm giác như được ôm và được sưởi ấm cơ thể giống như đang ở trong vòng tay của người mẹ quá cố.

Sau đó, Flora nhận ra rằng cô đang nằm trên ghế sofa.

"Ah."

Flora ngồi dậy, chiếc áo khoác trên người cô rơi xuống. Một chiếc áo choàng dài màu đen với sợi chỉ vàng. Không thể không nhận ra chiếc áo này.

"Cái này... ... ."

"Tỉnh rồi hả?"

Flora bất giác quay đầu về nơi phát ra giọng nói.

Những gì cô nhìn thấy ở đó là Rudger đang ngồi ở bàn làm việc và đọc luận án.

Thay vì chiếc áo khoác thông thường, Rudger lúc này mặc một chiếc áo sơ mi trắng và vest đen. Mái tóc dài hơi hất ra sau, để lộ vầng trán. Bên dưới là chiếc mũi duyên dáng, như thể một nhà điêu khắc đã dày công tạo ra nó.

Ánh mắt sắc bén thường ngày của Rudger bị pha loãng nhờ chiếc kính không gọng đeo trên mặt càng làm nổi bật cảm giác trí thức.

"Em, cái đó... ... chuyện gì đã xảy ra... ... ?"

Flora không thể nhớ tại sao cô lại ngất xỉu hoặc tình huống ngay trước đó.

Trước câu hỏi đó, Rudger khẽ ngẩng đầu lên và nhìn cô chằm chằm.

"Trò không nhớ à?"

"Dạ?"

"Ta đã chỉ cho trò một ma pháp."

Flora sau đó đã có thể nhớ lại những gì Rudger đang nói.

Đúng vậy. Rudger đã cho cô ấy xem một thứ gì đó, sau đó Flora đã ngất đi vì cảm giác mãnh liệt và choáng váng khi đối diện với ma pháp đó.

"Thưa giáo sư, đó là gì... ... !"

Flora cố gắng hỏi câu hỏi đó khi đứng dậy khỏi ghế sofa, nhưng chân cô nhũn ra vì choáng váng, và cô ấy đổ gục xuống ghế sofa.

"Ở yên đó. Có vẻ như trò vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc đó."

"Em đã ngủ bao lâu vậy?"

"Không lâu lắm. Khoảng nửa tiếng."

Flora lắc đầu và nhìn chằm chằm vào Rudger.

"Thứ đó, giáo sư đã thực hiện ma pháp gì thế?"

Rudger trả lời với giọng hờ hững rằng đó không phải là vấn đề lớn.

"Một thứ ta đã từng thấy trước đây. Nó được gọi là Chai Klein."

"Chai Klein? Em chưa từng nghe cái tên đó bao giờ."

"Ngay từ đầu nó đã không phải là một phép thuật thực dụng. Nó chỉ mang tính thử nghiệm thôi."

"Giáo sư tạo ra chỉ để thử nghiệm?"

Flora run lên trong sự hoài nghi.

Những người khác sẽ nghĩ rằng đó là một loại phép thuật khác thường nhưng Flora biết rằng Chai Klein khác hoàn toàn, đó là một sự đổi mới.

Mức độ ma thuật giới hạn trong không gian ba chiều đã được nâng lên. Ngay cả sau khi nhìn thấy nó, Flora vẫn khó có thể tin rằng một phép thuật như vậy tồn tại.

"Được rồi."

Tuy nhiên, Rudger đã cắt ngang nó như thể đó không phải là vấn đề lớn.

"Đây là một thử nghiệm để xem mức độ mà phép thuật được tạo ra thông qua ma lực có thể đạt tới ra sao."



'Giáo sư đang cố tạo ra loại phép thuật gì vậy?'

Flora không thể chịu được muốn hỏi điều đó.

Bởi vì cô ấy không thể hiểu được phép thuật mà Rudger đang cố tạo ra.

Rudger vuốt chiếc cằm của mình.

Lý do hắn tạo ra hình dạng của Chai Klein bằng kỹ thuật này vì sự tò mò của hắn với ma lực.

Có phải ma lực tồn tại hoàn toàn về mặt vật chất? Nếu vậy, nó có thể nhận được hiệu ứng vật lý đầy đủ không?

Không phải.

Từ ma pháp được thể hiện dưới dạng thần chú, ma lực đã là thứ vượt qua các định luật vật lý.

Ma pháp là hiện thân của sự bí ẩn và ma lực là cơ sở.

'Những điều kỳ bí chưa được tiết lộ.'

Với ma lực, người ta có thể nhảy xuyên không gian và Chai Klein được tạo ra để chứng minh rằng nó là một phép thuật có thể xuất hiện trong không gian bốn chiều.

'Ma lực vượt ra ngoài không gian đơn thuần và có thể can thiệp vào các chiều không gian ngoài đó.'

Tuy nhiên, Chai Klein chỉ nhằm chứng minh giả thuyết đó vì vẫn chưa có đủ nghiên cứu để áp dụng nó vào các phép thuật khác.

"Dù sao thì rất vui vì trò đã tỉnh lại."

"Vâng?"

Nghĩ lại, Flora đã ngất xỉu trong phòng thí nghiệm, nhưng khi cô ấy tỉnh lại, cô lại đang ở trong văn phòng của Rudger.

"Giáo sư đã mang em ra ngoài?"

"Tôi không thể để một học sinh bị ngất trong phòng thí nghiệm."

Mặt Flora lập tức đỏ bừng.

"Cái đó, như vậy... ... !"

"Flora Lumos. Mắt và mũi của trò có ổn không?

"Vâng?"

Trước khi Flora kịp hỏi lại, Rudger đã nói trước.

"Chà, trò có thể cảm nhận ma pháp theo một cách khác sao?"

"... ... !"

Flora kinh hãi.

Giáo sư Rudger nhận thấy thể chất đặc biệt của cô mà không ai nhận ra cho đến tận bây giờ sao?

"Chờ đã, làm sao... ... ."

"Đồng tử của trò giãn ra khi nhìn thấy phép thuật của ta. Ta phát hiện ra rằng trò không nhìn vào bản thân câu thần chú, mà là những hiện tượng phụ phát sinh từ câu thần chú đó."

"... ... ."

Flora không thể tin rằng Rudger đã nhận thấy phản ứng mà bản thân cô còn không biết.

"Và bất cứ khi nào trò nhìn thấy một câu thần chú mới, đầu ngón tay của trò lại run lên. Một hành động phản xạ có kinh nghiệm khi trải qua niềm vui nhất thời. Đó là một phản ứng gần với niềm vui hơn là sự ngạc nhiên."

"... ... !"

"Rõ ràng, có vẻ như trò có thể tiếp nhận ma pháp bằng khứu giác, nhưng sẽ không tốt nếu trò mở lỗ mũi ra như thế... ... ."

"Kyaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa!"

Flora không thể chịu đựng được và hét lên.

"Trò la hét cái gì vậy?"

"Giáo sư đang nói những lời thô lỗ với một quý cô đấy!"



"Ta đang nói về thói quen của trò. Cẩn thận kẻo bị người khác bắt gặp."

"Ôi trời."

Flora lẩm bẩm như thể cô đã phát chán với phản ứng Rudger.

Rudger thở dài, đứng dậy khỏi chỗ ngồi và từ từ tiến lại gần Flora.

"Giáo sư đừng lại gần em!"

"Ta không biết trò hiểu lầm cái gì?"

Rudger giật lấy chiếc áo khoác bên ngoài đang đắp trên người Flora.

Sau khi rũ chiếc áo choàng trong không khí vài lần, hắn treo nó ngay ngắn trên mắc áo.

"Nếu trò có thể la hét mạnh mẽ như vậy, hẳn cơ thể trò đã hồi phục hoàn toàn. Trò có thể đi rồi."

"Hả?"

"Cần ta nhắc lại không?"

Flora hỏi Rudger, vẫn còn vẻ nghi ngờ.

"Giáo sư không tò mò sao?"

"Về cái gì?"

"Khả năng đặc thù của em."

"Ý trò là cảm nhận ma pháp với giác quan khác?"

"... ... Đúng."

Flora thành thật gật đầu.

"Không."

Nhưng Rudger trả lời với giọng chắc nịch.

"Sao cơ?"

"Ta không hứng thú với bất kỳ khả năng đặc biệt nào cả."

"Tuy nhiên, sẽ tốt hơn nếu không nói cho người khác biết về khả năng đó của trò. Các pháp sư trở nên rất nguy hiểm khi họ phát hiện ra điều gì đó mà họ không biết. Trò tốt nhất đừng để b·ị b·ắt gặp."

Flora đọc được điều gì đó trong thái độ của Rudger.

Bởi vì giáo sư dường như biết gì đó về khả năng mà cô sở hữu.

"Trong trường hợp nghiêm trọng, ai đó có thể b·ắt c·óc trò và sử dụng trò làm vật thí nghiệm."

"... ... ."

Ực.

Trước lời cảnh báo chân thành của Rudger, Flora nuốt nước bọt.

Đồng thời, cô không thể không nghĩ về nó.

'Tại sao giáo sư lại bình tĩnh như vậy?'

"Thưa giáo sư, ngoài em ra giáo sư có biết ai có thể trạng giống em không."

"... ... ."

Rudger không trả lời.

Thay vào đó, hắn giơ tay và chỉ vào cửa phòng.

Ý nghĩa rất rõ ràng.

Flora nhíu mày trước hành động đó, nhưng không tranh cãi thêm.

Chỉ trong một khoảnh khắc, nhưng khuôn mặt của Rudger có phần buồn bã. Vì vậy, cô không dám hỏi và chỉ còn cách rời khỏi văn phòng.

'Giáo sư hẳn đã gặp một người khác có thể trạng như vậy ngoài mình.'

Hơn thế, làm sao giáo sư biết rằng thể chất của mình rất nguy hiểm nếu bị lộ?



Và biểu hiện lúc đó.

'Có lẽ....'

Flora lắc đầu.

Có vẻ như nếu chú ý nhiều hơn vấn đề này sẽ chỉ khiến tâm trí phức tạp hơn.

'Được rồi. Tạm bỏ qua nó ngày hôm nay.'

Khoảnh khắc cô ấy nghĩ vậy, Flora đột nhiên có suy nghĩ đó.

'Nói mới nhớ, mình chưa được thưởng đàng hoàng mà nhỉ?'

Giáo sư Rudger chỉ cho cô xem ma pháp mới Chai Klein, ngoài ra giáo sư không cho gì khác.

Flora lại nhìn về phía cửa phòng giáo sư.

'Nếu quay lại bây giờ và yêu cầu một phần thưởng liệu có ổn không nhỉ?'

'Tại sao mình lại quên mất điều quan trọng đó chứ?'

Flora cảm thấy muốn bứt tóc mình ra.

Nhưng thời gian đã trôi qua thì không thể quay lại.

Cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trở về, lần này để lại sự tiếc nuối phía sau.

Đúng lúc này, từ xa có người lảo đảo đi tới gần nàng. Không, chính xác mà nói, cô ấy đang đến gần văn phòng của Rudger.

"?"

"Hả?"

Bước đi thận trọng với cuốn sách cũ trên tay là một cô gái với mái tóc hoa râm, một màu hiếm có.

Hình như người này tên là Rene?

Flora không quan tâm lắm đến người khác, nhưng cô ấy nhớ một vài học sinh khác thường cùng lớp với mình.

Rene cũng nhận ra Flora và dừng lại.

Flora Lumos, làm sao có thể không biết cô ấy.

Nếu phải chọn người nổi tiếng nhất trong năm thứ hai của Theon thì đó chính là Flora.

Con gái của Công tước xứ Lumos, với vẻ ngoài xinh đẹp và tài năng phép thuật thiên bẩm.

Nhưng tại sao người đó lại ở trước văn phòng của giáo sư Rudger?

"... ... ."

"... ... ."

Hai người nhìn nhau không nói tiếng nào.

Đúng là họ cùng học lớp của Rudger, nhưng ngoài điều đó ra, hầu như không có điểm liên lạc nào.

Tuy nhiên, Flora không khỏi nghi ngờ tại sao Rene lại đến văn phòng của Rudger, đặc biệt là khi nhìn thấy cuốn sách mà cô ấy nâng niu trên tay.

Rene cũng thắc mắc tại sao một tiền bối kiêu ngạo như Flora lại đứng trước văn phòng của Rudger.

Flora là người di chuyển đầu tiên trong sự im lặng tinh vi và khó chịu đó.

Cô lướt qua Rene như thể không quan tâm.

Nhìn chằm chằm vào lưng Flora, Rene vừa nhớ ra mục đích mà cô đến văn phòng giáo sư.

'Ô đúng rồi. Sách!'

Sau khi đọc xong cuốn sách về ma pháp phi thuộc tính, Rene đã đến để trả lại cho Rudger.

Nghĩ vậy, Rene nuốt nước bọt khi cô đến gần cửa văn phòng giáo sư.

Khoảnh khắc cô chuẩn bị gõ cửa.

"Vào đi. Cửa đang mở."

Giọng nói của Rudger vọng ra từ bên trong.