Rene gần đây trải qua khá nhiều chuyện từ đầu kỳ học.
Giờ thì kỳ thi đầu tiên đã kết thúc, các học sinh của Theon đang nghỉ xả ngơi. Rene cũng vậy.
'Nghĩ lại thì sao mọi chuyện lại phát triển thành như vậy nhỉ?'
Cô ngẩng đầu nhìn người đang ngồi đối diện mình.
Freuden Ullburg đang ngồi cạnh cô. Và hai người đang ngồi ăn trưa cùng nhau.
'Làm sao chuyện này lại xảy ra?'
Đầu của Rene trở nên choáng váng trước hương vị tuyệt vời của thức ăn đọng lại trong miệng.
Họ đã từng ăn cùng nhau như thế này trước đây. Nhưng Rene nghĩ đó chỉ là sự cảm thông và thiện chí của một đàn anh khi bữa trưa của cô bị hỏng.
Rene nghĩ điều này sẽ không bao giờ xảy ra nữa ... ... .
Và họ lại tình cờ gặp nhau trên phố vài hôm sau sự kiện đó.
Rene đang tìm một nơi để dùng bữa, nghĩ rằng lần này bản thân phải thật cẩn thận nhìn trước ngó sau.
Rene không muốn đến nhà ăn của học sinh. Cô không có bất kỳ người bạn nào để ăn cùng, và đến một nơi có nhiều người tụ tập sẽ thu hút quá nhiều sự chú ý.
Ai có thể biết rằng cô sẽ tình cờ gặp lại Freuden.
Chắc hẳn anh ấy cũng đang trên đường đi ăn vì anh ấy đi một mình với hộp cơm mà không có bất kỳ người nào đi cùng.
"Cô cũng đang định đi ăn trưa sao?"
"À vâng."
"Ăn một mình thì buồn lắm. Chúng ta có thể dùng bữa cùng nhau."
".........."
Rene không biết tìm lý do gì để từ chối.
Và thế là có tình huống hiện tại.
'Nghĩ lại thì đây đúng là một bữa ăn sang trọng.'
Nhìn vào hộp cơm trưa của Freuden, Rene nhận ra rằng bữa trưa của bản thân thật nghèo nàn.
Do kinh tế eo hẹp nên tất cả những gì Rene có thể ăn là khoai tây hấp và một ít rau củ. Thịt là ước mơ xa xỉ đối với cô.
Bỗng dưng rất nhiều thịt được chất đống trên hộp cơm trưa của Rene.
"Học trưởng?"
"Ăn nhiều vào."
"Hả?"
"Tôi làm hơi nhiều thịt nên ăn không hết, cô ăn giúp tôi."
Freuden nói vậy và tập trung vào bữa trưa của mình.
Rene đang phân vân không biết có nên từ chối không, nhưng rồi cô quyết định ăn vì nghĩ sẽ thật lãng phí nếu vứt đi những gì mình đã nhận được.
'Ngon quá.'
'Học trưởng có vẻ luôn làm nhiều đồ ăn.'
Rene quyết định không suy nghĩ quá sâu về vấn đề đó.
Lâu lắm rồi cô mới được ăn thịt. Cô nên tập trung ăn thì hơn.
* * *
Bữa trưa kết thúc.
"Tôi đi trước đây."
Freuden đứng dậy nói rằng bản thân cần phải chăm sóc khu vườn.
Ít nhất giờ phút này anh ấy tựa hồ không muốn bị người khác quấy rầy, Rene cúi đầu nói cảm ơn sau đó rời đi bãi đất trống.
'Học trưởng Freuden có vẻ là một người tốt.'
Rene không nghĩ sâu về lý do tại sao Freuden đối tốt với mình.
Cô nghĩ Freuden chỉ đơn thuần là một chàng trai đối xử tốt với mọi người.
'Anh ấy dường như không có bất kỳ ác ý nào.'
Freuden không kỳ thị Rene là thường dân, thậm chí chính Freuden đã cứu cô lúc cô gặp nguy hiểm.
Đối với một số người, Freuden có vẻ như là một nhân vật đáng sợ, nhưng ít nhất Rene không nghĩ vậy.
Theo suy nghĩ của Rene hiện tại, đó là một chàng trai tốt. Cô khá chắc chắn về điều đó.
Rene từ bé đã có cảm giác đặc biệt trong việc nhận ra sự thù địch hoặc ác ý của người khác đối với bản thân.
Thứ cảm giác này không phải ma pháp, nó chỉ là một loại trực giác, nhưng cô ấy khá tin tưởng vào loại trực giác đó.
Và thực tế, trực giác này hầu như lúc nào cũng đúng.
Khi Rene đến Theon cũng vậy. Ghen tị, khinh thường, chiếm hữu, v.v. đủ loại cảm xúc khác nhau đều nhắm vào cô và Rene cố gắng tránh né chúng hết mức có thể.
Có học sinh đến gần Rene tự xưng là thường dân và có quý tộc tiến đến với nụ cười thân thiện nhưng cô có thể nhìn thấy bóng tối không thể che giấu đằng sau họ.
Vì vậy Rene không tuỳ tiện kết bạn.
Nhưng Freuden thì khác.
Đó là lý do tại sao Rene đồng ý ngồi ăn cùng anh ta. Nếu không, cô chắc chắn đã từ chối lời mời của Freuden ngay lập tức.
'Có rất ít người như học trưởng Freuden.'
Chỉ có một số ít người ở Theon hoàn toàn không có ác ý với Rene.
Trong số họ, nếu phải kể một người tiêu biểu thì có Freuden Ulburg.
'Còn có học trưởng Erendir. Và có lẽ... ... .'
Người cuối cùng Rene nghĩ đến là giáo sư Rudger, người đã đưa cho cô cuốn sách về ma pháp phi thuộc tính.
Ánh mắt sắc bén của Rudger dường như luôn nghiêm khắc và khó gần, nhưng Rene biết giáo sư không có ác ý với mình. Chính xác thì giáo sư Rudger không có ác ý cũng chẳng có thiện ý với Rene.
Thay vào đó Rene cảm giác được giáo sư có chút đau buồn và tội lỗi khi nhìn cô.
Nhưng tại sao chứ?
Cô không chắc lắm, nhưng có vẻ như vậy.
"Ôi."
Rene dụi mắt.
Cô không biết đó có phải là ảo giác hay không nhưng mấy ngày nay Rene cảm thấy hơi ngứa quanh mí mắt.
Một người lặng lẽ đứng trước mặt Rene không phát ra tiếng động.
"... ... !!!"
Rene giật mình đến nỗi thậm chí không hét lên được.
Nam sinh trước mặt mỉm cười và chào Rene.
"Xin chào, em có phải học sinh năm nhất Rene không?"
"Vâng. Nhưng anh là ai?"
Một đàn anh năm hai.
Người này trông khá đẹp trai với nụ cười trên môi. Nam sinh này khá phong cách với mái tóc hơi nhuốm màu đỏ son buộc đuôi ngựa sau gáy.
Đôi mắt anh ta hơi nheo lại khiến Rene liên tưởng đến một con rắn. Trực giác mách bảo Rene rằng nam sinh trước mặt rất nguy hiểm.
Nhưng Rene không chạy trốn. Bởi vì cô không cảm thấy bất kỳ ác ý nào từ anh ta.
Thay vào đó, những gì người trước mặt nhìn cô là sự tò mò tột độ.
"Em có thấy Freuden không? Anh thắc mắc sao dạo này cậu ấy hay đi một mình thế?"
"Anh là bạn của học trưởng Freuden?"
'Gọi thân thiết vậy sao?'
Người đàn ông mắt híp khẽ mở mắt, sau đó cười khúc khích.
"Ừ. Đúng vậy. Tên anh là Henry Presto, bạn của Freuden. Rất vui được gặp em."
"Tên em là Rene."
"À, anh có biết tên em rồi."
"Hả?"
"Đừng nhìn anh cảnh giác như vậy. Anh chỉ cảm thấy lạ là Freuden vốn hay đi một mình nay lại tự mình làm cơm trưa và dùng bữa cùng ai đó thôi. Em vừa ở cùng cậu ta đúng không?"
"Làm sao... ... ."
"Anh có cách riêng mà."
Rene nhận ra rằng tiền bối tên Henry này là một người không bình thường.
Một người không có bất kỳ thù địch nào với cô ấy, nhưng khí thế của người này rất nguy hiểm.
"Haha. Không cần phải cảnh giác như vậy đâu."
"... ...."
Ngay cả khi anh ta nói vậy, Rene vẫn nhìn anh ta với vẻ đề phòng.
Henry mỉm cười gãi má, nghĩ rằng mình đã mắc sai lầm nào đó ngay từ đầu.
"Được rồi cô bé. Anh sẽ cho em một thông tin tốt xem như quà gặp mặt nhé."
"Thông tin gì ạ?"
"Ừ. Tin tốt. Dạo này em có vẻ gặp khó khăn về tiền bạc đúng không?"
"Cái gì?!"
Rene đã phản ứng và sau đó hối hận.
"Haha. Không sao đâu. Mọi học sinh đều giống nhau."
"... ... ."
"Anh biết rất nhiều về những công việc thuận tiện và kiếm được nhiều tiền. Thông tin mà nhiều học sinh không biết. Anh có thể nói cho em. Em nghĩ sao?"
Rene rất nghi ngờ về hành vi của Henry khi anh ta đột nhiên đưa ra lời đề nghị như vậy. Thông thường, cô sẽ không nghe điều đó, nhưng bây giờ mọi thứ đã khác.
Hiện tại cô ấy rất eo hẹp về tiền bạc.
Lời đề nghị của Henry đến rất đúng lúc, hơn nữa anh ta không hề có ác ý với cô.
"Tại sao anh lại nói điều này? Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."
"Đúng vậy. Thành thật mà nói anh chỉ đang tò mò thôi."
"Tò mò?"
"À, anh khá sốc khi biết Freuden dành thời gian cho một học sinh bình dân. Anh chỉ đến xem người đó là ai thôi."
"Việc đó rất lạ sao? Em nghĩ do học trưởng Freuden là người tốt thôi."
"Người tốt? Freuden á? Ha ha ha ha ha!"
Henry phản ứng như thể đã nghe được điều gì đó thật buồn cười.
"Có gì buồn cười sao?"
"Ừ. Đúng vậy. Freuden là người tốt. Đó là suy nghĩ của anh sau quãng thời gian làm bạn với cậu ta đấy."
"... ... ."
"À, dù sao thì công việc anh muốn nói là một công việc bán thời gian trả lương khá cao và an toàn."
"....."
"Sao nào? Có hứng thú không?"
"... ... Em muốn nghe xem nó là gì đã."
"Hì hì, em sẽ không hối hận đâu."
* * *
Đại sảnh của một sảnh tiệc lớn.
Các vị khách lần lượt bước vào sảnh tiệc tràn ngập ánh sáng.
Tất cả họ đều là những người có địa vị cao, mặc quần áo sang trọng.
"Haha. Đây có phải là Thượng nghị sĩ Thomas không?"
"Ồ. Bá tước Gerold. Lâu rồi không gặp. Dạo này ngài thế nào?"
Âm nhạc cổ điển từ một phía của sảnh tiệc và chiếc đèn chùm lấp lánh trong ánh sáng đỏ tươi.
Sàn nhà lát đá cẩm thạch bóng loáng và bữa tối bày biện xung quanh.
Bên trong sảnh tiệc lộng lẫy là những người ăn mặc chỉnh tề đang tụ tập trò chuyện.
'Ồ!'
Đứng gần cửa sổ nhìn cảnh tượng đó, Rene không khỏi cảm thán trong lòng.
Đây là lần đầu tiên trong đời cô đến một nơi như thế này.
'Đó là một công việc bán thời gian mà tất cả những gì phải làm chỉ là giao đồ ăn cho bữa tiệc thôi!' Henry đã nói như vậy.
Lý do Rene đến đây rất đơn giản.
Tất cả là nhờ lời giới thiệu của Henry.
Nhưng nơi này đang tổ chức tiệc nhân dịp gì vậy?
'Loại công việc này thật khó chịu.'
Rene nuốt xuống sự bất mãn đó.
Cô cảm thấy như bị Henry lừa.
'Nếu không phải tiền thù lao lớn thì...'
Dù đó là gì đi nữa thì thực tế không có nhiều việc Rene có thể làm, và đây là một công việc bán thời gian đơn giản chỉ cần đứng yên một chỗ.
Ngoài cô ấy còn có một số học sinh khác của Theon.
'Không biết sự kiện gì đang diễn ra ở đây?'
Không phải tầng lớp thượng lưu nào trong xã hội cũng có thể tổ chức tiệc tùng, Rene đoán rằng bữa tiệc này không phải là một bữa tiệc thông thường.
Cánh cửa phòng tiệc mở ra và những vị khách mới bước vào.
"Ồ. Các nhân vật chính của hôm nay cuối cùng đã đến."
"Họ có phải là giáo sư mới được bổ nhiệm không?"
Theo ánh nhìn của mọi người, Rene quay đầu lại và nhìn về phía lối vào.
Những khuôn mặt quen thuộc cô có thể nhìn thấy qua cánh cửa rộng mở.
'Ah. Đó là cô Selina.'
Giáo sư tinh linh Selina.
Cô ấy mặc một chiếc váy lạ thường bước vào phòng tiệc với khuôn mặt đầy lo lắng.
Bên cạnh là giáo sư Merylda trong bộ váy tím khoét lưng sâu.
Các giáo sư khác cũng lần lượt xuất hiện.
Có giáo sư Chris Bennimore, giáo sư Bruno.
Tất cả đều là giáo sư mới nhận chức.
'Từ từ, nếu vậy... ... .'
Ánh mắt của Rene tự nhiên hướng về lối vào rộng mở của sảnh tiệc.
Còn một người chưa đến.
Cộp cộp.
Tiếng giày nện xuống sàn đá hoa vang khắp sảnh tiệc.
───.
Một thoáng im lặng đến với sảnh tiệc.
Ngay cả âm thanh mềm mại của nhạc cụ cũng im lặng trong giây phút này.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía cửa ra vào.
"Hô."
"Ái chà... ... ."
Một người đàn ông đang bước vào sảnh tiệc.
Một chiếc áo đuôi tôm dài màu đen phù hợp với quy định về trang phục. Người này mặc một chiếc áo khoác đen trên vai và cầm một cây quyền trượng trong tay. Không giống như thường lệ, phần tóc mái được vén ra sau gọn gàng.
"Rudger Chelici."
Người đàn ông nhận được sự chú ý của mọi người liếc qua sảnh tiệc với vẻ mặt vô cảm.