Khác với Lục Minh Thần một đêm không chợp mắt, Tôn Giai Ni ngủ ngon cả đêm.
Sau khi dùng cơm nước xong, dạ dày cũng không khó chịu nữa.
Lục Minh Thần dịu dàng cả một ngày cũng làm trái tim sợ hãi của cô hơi lắng xuống.
Trên giường lớn trắng như tuyết đều là mùi hương của anh, cô nằm trên giường không hề gặp ác mộng.
Sáng sớm hôm sau, cô gái nhỏ vừa mở mắt ra liền thấy Lục Minh Thần nhìn sâu vào mắt mình, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ni Ni, chúng ta nói chuyện."
Nói chuyện?
Nói chuyện gì?
Tôn Giai Ni theo bản năng rúc đầu vào trong chăn làm đà điểu.
Thế nhưng sói xám lớn bên ngoài lại không định buông tha cô, dù bịt kín chăn nhưng vẫn không ngăn được tiếng Lục Minh Thần liên tục truyền vào không ngừng.
“Tôi biết chúng ta bắt đầu quá đột ngột. Tôi cũng thừa nhận, lúc trước để em làm bạn gái mình chỉ vì cảm thấy dáng vẻ em thẹn thùng rất đáng yêu, có chút không đành lòng nhìn thấy em ngồi xổm ở hàng lang buồn bã. Lúc ấy, tôi chỉ thích…”
Trong ổ chăn tối tăm, lời anh như mũi tên nhọn phóng tới từ bốn phương tám hướng.
Tôn Giai Ni cực kỳ khó chịu, cô xốc chăn lên, đỏ viền mắt nói: “Xin anh đấy, đừng nói nữa.”
Quả nhiên, chỉ là cô đơn phương mà thôi.
Lại muốn khóc…
Lục Minh Thần thở dài một hơi.
Trước kia sao lại không phát hiện ra cô đáng yêu như vậy chứ?
Là cô che giấu quá tốt hay là anh quá ngu dốt?
Nhưng trước khi an ủi cô, anh phải nói hết lời đã.
“Nhưng đó là trước đây. Sau này, tôi ngày càng thích em, thích em hoạt bát hào phóng trước mặt người khác nhưng lại thẹn thùng đỏ mặt trước mặt tôi, thích em giản dị, thiện lương, em phấn chấn mạnh mẽ, thích cái cách em thích tôi hơn cả tôi thích bản thân mình…”