Mặc dù đầu óc sắp bị đốt thành bột nhão, nhưng Lâm Sóc biết rõ Vân Diệu Trạch có ý gì.
Hô hấp rối loạn không chịu được, xém chút nữa kéo quần áo Vân Diệu Trạch rách một cái lỗ.
"Cậu muốn lên thuyền trước rồi mới mua vé?"
"Tôi cũng muốn mua vé trước, nhưng cậu không chịu mà, vượt biên không được sao?"
Vân Diệu Trạch cực kỳ vô sỉ, cúi đầu gặm khoé miệng Lâm Sóc, chặn cậu nói không ra lời, "Trong vòng một giây không trả lời chính là ngầm đồng ý.”
Lâm Sóc khiếp sợ: "Không ngờ cậu lại lắm chiêu trò như vậy.”
Vân Diệu Trạch cười nói, "Quá khen."
Đối với đề nghị này, Lâm Sóc rất xấu hổ cũng rất động tâm, cậu dám yêu dám hận, không có gì không dám đáp ứng.
Hai người ở bên bãi biển náo loạn trong chốc lát, cậu liền gọi điện thoại cho Khương Nghị bảo cậu ta hỗ trợ yểm hộ, sau đó lại nói với bố mẹ hôm nay sẽ ở nhà Khương Nghị, bởi vì mẹ cậu quản nghiêm, sẽ không cho cậu qua đêm ở bên ngoài với học sinh chưa thân quen mấy, bạn nam cũng không được, cho nên chỉ có thể lấy Khương Nghị làm bia đỡ đạn.
Khoảng chín giờ, hai người ướt sũng rời khỏi bãi biển.
Vân Diệu Trạch đang định đưa cậu về chung cư rồi mới gọi thức ăn ngoài, nhưng vừa đi đến xe moto thì điện thoại của Lâm Sóc reo lên.
Móc ra xem.
Mẹ kiếp, là sinh vật thỉnh thoảng thì hiền lành, còn bình thường thì đáng sợ trên thế giới gọi tới.
Một loại cảm giác chột dạ bị bắt gian tại trận lan tràn từ đầu đến móng tay móng chân.
"Cậu đừng nói chuyện." Lâm Sóc ra hiệu cho Vân Diệu Trạch im lặng rồi mới bắt máy.
Vừa kết nối, mẹ Lâm đã mắng té tát.
"Thằng nhóc chết tiệt, rốt cuộc hiện tại con đang ở đâu?! Còn dám gạt người! Bây giờ mẹ đang ở nhà Khương Nghị, chẳng thấy bóng dáng con đâu, cánh cứng rồi nên muốn qua đêm ở bên ngoài một mình có phải không? Hơn nửa đêm con còn muốn học bài? Đừng có nghĩ đến chuyện ở bên ngoài làm xằng làm bậy với mẹ, mau chóng về nhà thì mẹ sẽ không đánh chết con, học tập thì không tốt, đánh nhau thì đánh đến xanh cửa, con làm mẹ tức chết!”
Lâm Dao còn đang ở một bên vui sướng khi người gặp họa, "Anh, mẹ đã thề độc rồi, không đánh cho anh cả người đầy hoa đào nở thì anh cũng không biết vì sao hoa lại đỏ như vậy, ha ha ha... Thật mong chờ.”
Mẹ Lâm: "Con nhóc chết tiệt, đi qua một bên, con có chuyện gì?!"
Khương Nghị: "Dì à, dì đừng tức giận nữa, thật ra hôm nay cậu ấy ra ngoài học tập với học bá trường chúng con, buổi tối còn phải học bổ túc, sợ dì không tin nên mới nói dối.”
Mẹ Lâm: "Dì không tin, dì tin nó có mà gặp quỷ!"
Tiếng nói chuyện của vài người trong điện thoại trộn lẫn với nhau thành một mớ lộn xộn.
Lâm Sóc căng thẳng, cúp điện thoại nhìn Vân Diệu Trạch, Vân Diệu Trạch lấy áo khoác treo trên xe khoác cho cậu, "Xem ra chỉ có thể đưa cậu về nhà.”
"Ò."
"Cảm thấy rất đáng tiếc?" Vân Diệu Trạch dựa vào xe moto bên cạnh, lười biếng khoanh tay nhìn cậu, nở nụ cười trêu chọc lại ẩn giấu xấu xa.
Lâm Sóc mở to mắt, vành tai nóng lên.
Vân Diệu Trạch đưa tay xoa xoa đầu cậu, dỗ dành: "Yên tâm, lần sau tôi nhất định sẽ đưa cậu về nhà, với lại, cho dù kỹ thuật lần đầu của tôi có nát đến đâu cũng sẽ để lại cho cậu.”
Móa!
Lâm Sóc ôm eo Vân Diệu Trạch, vùi mặt vào trong ngực đối phương, không nhịn được mà chửi thề: "Mẹ kiếp, tôi thật sự sắp bị cậu chọc chết rồi."
Vân Diệu Trạch nhếch môi.
[Bản edit này chỉ được đăng tại Wattpad VoocnhoUwU, vui lòng đọc trang chính chủ!!!]
Hắn đưa người đến cửa tiểu khu, nhìn bóng lưng Lâm Sóc biến mất mới trở về chung cư.
Hôm nay Từ Hiến cũng chơi ở bên ngoài, nhưng về sớm hơn hắn nửa tiếng, lúc này đang nằm trên sô pha ăn khoai tây chiên xem trận bóng rổ, nghe thấy tiếng mở cửa liền ngẩng đầu ngước mắt, cười hì hì hỏi: "Cảm giác hẹn hò với nam sinh thế nào? ”
"Cũng không tệ lắm."
"Thật sự không tệ?"
Vân Diệu Trạch không trả lời hắn, trực tiếp đi vào phòng mình lấy quần áo rồi đi tắm rửa. Từ Hiến kinh ngạc nhìn bộ dạng từ lúc vào cửa phòng rồi đi vào phòng tắm đều nhếch khóe miệng của Vân Diệu Trạch, dù sao thì trước kia cũng chưa từng thấy người anh em của mình có tâm trạng tốt như vậy bao giờ.
Lập tức tò mò vô cùng.
Vì thế liền bỏ lại khoai tây chiên chạy vào phòng tắm, bọn họ đều là con trai, tắm rửa chưa bao giờ khóa cửa.
"Nè, cậu nói cho tôi nghe một chút đi, trừ ăn cơm ra các cậu còn làm gì nữa?"
Từ Hiến dựng một cái ăng ten hóng hớt nhỏ, kéo rèm phòng tắm ra, ngay sau đó con mẹ nó một tiếng.
Nước từ vòi hoa sen chảy xuống đỉnh đầu Vân Diệu Trạch, sau đó trượt xuống tấm lưng rắn chắc của hắn, Vân Diệu Trạch cúi đầu nhắm hai mắt, một tay chống lên vách tường, tay kia....
"Này, vừa về đã... Má ơi, trong đầu cậu hiện tại đang nghĩ đến Lâm Sóc sao? Hay là nói gặp phải diễm ngộ gì không ăn được, chậc chậc chậc..."
Từ Hiến tựa vào bên rèm, cười đến cực kỳ tiện.
Vân Diệu Trạch nâng mí mắt liếc hắn một cái, làm xong mới trả lời: "Tôi nghĩ đến chuyện đ* cậu ta.”
"Không phải chứ, cậu mẹ nó sẽ không có tình cảm yêu cậu ta chứ?"
"Không có."
Tình yêu là cái gì Vân Diệu Trạch chưa từng trải nghiệm qua, cũng không hiểu, nhưng muốn lên giường với Lâm Sóc là thật. Lâm Sóc có thể khơi dậy dục vọng của hắn, ý niệm kia giống như một ngọn lửa cháy lan ra thảo nguyên.
"Không có là tốt nhất, chơi đùa là được, cái gì mà thích đến thích đi chứ, đến lúc đó dính chặt vào nhau lại không thoát ra được."
Ding dong, ding dong——
Bên ngoài vang lên tiếng chuông cửa.
Từ Hiến không vội vàng đi mở cửa, đứng tại chỗ khuyên nhủ: "Cậu tự mình suy nghĩ rõ ràng đi, rốt cuộc là đơn thuần muốn đ* cậu ta hay là bởi vì thích cậu ta, nói nhập cả hai làm một rất phiền phức, chúng ta đã làm thì thì phải làm tên cặn bã nhất, một chiếc lá giữa vạn hoa cũng không dính vào người.”
Vân Diệu Trạch rất khinh thường, "Đầu óc xếp hạng nhất vĩnh viễn tỉnh táo hơn cậu, cậu xếp hạng mấy?”
Từ Hiến đau răng, "Không thể nói như thế được, những thứ tình cảm không liên quan gì đến chỉ số thông minh cả, dù chỉ số thông minh của cậu có cao đến đâu đi nữa, thì khi gặp được người khắc được cậu thì cậu cũng sẽ trở thành một kẻ xấu mà thôi, thật sự đó.”
Vân Diệu Trạch chộp lấy chiếc kệ nhỏ đóng đinh trên tường nơi đặt sữa tắm, giật mạnh ném về phía Từ Hiến, "Cút ngay!"
Từ Hiến chuồn nhanh, vừa lúc đi mở cửa.
Tắm rửa xong, Vân Diệu Trạch mặc một chiếc áo phông trắng và một chiếc quần lót tứ giác ra khỏi phòng tắm, hình dáng nơi nào đó của thân thể thành niên rất lớn lại rõ ràng.
Lộ Hi Nguyệt ngồi trên sô pha nhìn thẳng, ánh mắt ngượng ngùng, đồng thời trong lòng cũng hưng phấn nhảy nhót.
Toàn trường có nhiều nữ sinh như vậy, chỉ có cô có thể đến chung cư của Vân Diệu Trạch.
"Diệu Trạch." Lộ Hi Nguyệt đứng dậy, bởi vì Vân Diệu Trạch quá cao nên không thể ôm cổ đối phương, đành phải ôm lấy eo chàng trai.
Cô tươi cười ngọt ngào, giọng điệu mang theo một chút trách móc vừa phải, cũng đủ nũng nịu, "Cả ngày hôm nay anh đều không trả lời tin nhắn của em, em giận rồi, anh nói xem phải làm sao bây giờ?”