"Người đó là Lâm Sóc à? Trông cũng khá xinh đẹp đó nha."
"Ừm, đúng thật là cậu ta, tôi xém chút nữa cho rằng trường học có một người cùng tên là Lâm Sóc, bình thường nhìn rất chảnh, không nghĩ tới sẽ viết thư tình, không phải là đùa đấy chứ."
Mấy đồng đội đi tới.
Lá thư tình này không chỉ có Vân Diệu Trạch đọc, mà đồng đội bên cạnh cũng đọc, trong đó có một người là bạn cùng lớp kiêm bạn cùng phòng của Vân Diệu Trạch, tên là Từ Hiến, bởi vì thường xuyên đến trước cửa lớp 12/2 nhìn hoa khôi lớp, cho nên biết Lâm Sóc.
"Vừa rồi tôi thấy cậu ta lấy thư tình đi rồi?" Đồng đội Trương Tuấn Minh hỏi.
Từ Hiến chậc chậc hai tiếng, "Thư tình đã đưa đi rồi mà còn lấy lại, làm cái gì thế, xấu hổ à?" Nói xong lại đụng đụng Vân Diệu Trạch, nháy mắt ra hiệu: "Thế nào? Có muốn thử một chút xem sao không? Ai biết có phải cậu ta đùa bỡn cậu hay không, cậu cũng đùa bỡn cậu ta đi.”
Những người khác nhìn Vân Diệu Trạch.
"Được." Vân Diệu Trạch đáp ứng rất sảng khoái, "Dù sao gần đây cũng không có trận đấu gì, khá nhàm chán.”
"Vậy đến đánh cược đi, lỡ đâu cậu không theo đuổi được thì sao?" Có người đề nghị.
Từ Hiến: "Người ta đã đưa thư tình rồi, sao có thể không theo đuổi được, tôi cược Diệu Trạch nhất định có thể theo đuổi được."
Trương Tuấn Minh: "Tôi cũng thế."
Ngoại trừ Trương Tuấn Minh và Từ Hiến, còn có một đồng đội khác cũng cược Vân Diệu Trạch có thể theo đuổi được, chỉ có hai người cược không theo đuổi được.
Đồng đội: "Nếu cậu theo đuổi được, thì hai chúng tôi sẽ bao tiền ăn cho bốn người các cậu một học kỳ, các cậu muốn ăn cái gì thì ăn cái đó. Còn nếu không theo đuổi được, thì các cậu phải bao chúng tôi hai học kỳ."
Bởi vì nhân số không ngang nhau, tính như vậy cũng công bằng.
Vân Diệu Trạch rất hào phóng, "Nếu tôi thua, sẽ tặng cho các cậu mỗi người một bộ đồng phục thi đấu số lượng có hạn.”
- ---------
Lâm Sóc trở lại phòng học, cậu hiếm khi lên lớp không nằm sấp trên bàn ngủ, mà là ngồi đoan đoan chính chính nhìn giáo viên ở phía trước nước miếng bay tứ tung, nhưng trong đầu một chữ cũng nghe không lọt.
Cậu càng nghĩ càng cảm thấy mình 囧, một loại cảm xúc được gọi là xấu hổ tràn ngập toàn thân, gần như muốn nổ tung chính mình.
Sao có thể mất mặt như vậy?
Thật sự là mất mặt đến Thái Bình Dương, Vân Diệu Trạch có cảm thấy cậu bị ngốc không?
Con mẹ nó aaa!!!
Cả ngày Lâm Sóc đều bực bội không chịu được.
Tiểu Béo ở phía trước quay lại truyền sách bài tập, chỉ thấy Lâm Sóc dựa vào ghế, hai tay ôm ngực, ánh mắt hung dữ liếc tới, "Nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn tôi không vừa mắt nên muốn làm một trận à?”
Tiểu Béo: "...." Tôi chỉ truyền sách bài tập thôi mà, tôi đã làm gì đâu?
"Sóc, cậu sao vậy? Hôm nay ăn thuốc nổ à?" Khương Nghị là anh em tốt, cũng là bạn cùng bàn, vẫn luôn buồn bực.
"Thuốc nổ thì không ăn, nhưng mà buổi sáng đã gặm mất đầu óc của cậu rồi."
"..."
"Quên đi, là tay tôi tiện." Không nên viết thư tình gì đó, Lâm Sóc vươn tay phải của mình đến trước mặt Khương Nghị, "Có dao không? Băm cái tay này của tôi đi.”
"Dao thì không có, tôi thấy cậu chính là có bệnh." Khương Nghị bị cậu làm cho sửng sốt, sau đó móc từ trong cặp ra một cây gậy dùng để đánh nhau, "Tay thì đừng băm, tôi đề nghị cậu đập cái này vào đầu, mở ra để tôi nghiên cứu xem chỗ nào của cậu xảy ra vấn đề.”
"Cút!" Lâm Sóc tức giận.
Buổi chiều tan học, cậu xách cặp lên rồi đi về.
Phần lớn người trong ban Lý đều trọ ở trường, cũng có một số người không trọ ở trường, cậu chính là một trong những học sinh không trọ ở trường đó, bố mẹ cậu đã mua một căn nhà ở gần trường học, đi bộ về nhà chỉ tốn thời gian mười phút đồng hồ.
Cách cổng trường còn hơn hai mươi mét, Lâm Sóc liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở đó, dáng người cao lớn, một tay đút vào túi quần, đang cúi đầu chơi điện thoại di động.
Mặc kệ trường học tổ chức trận đấu bóng rổ gì, không có trận nào là Lâm Sóc không đến, cho nên cậu đối với bóng dáng này quá quen thuộc.
Không phải Vân Diệu Trạch thì là ai.
Vân Diệu Trạch cũng không trọ ở trường, nghe nói là thuê một căn hộ, nhưng sau giờ học hắn đều đến sân vận động huấn luyện, bình thường khoảng thời gian này sẽ không xuất hiện ở cổng trường.