Giáo Thảo Bá Đạo Cầu Tôi Quay Lại

Chương 20: Đến chung cư của tôi thay đồ



"Chúc mừng sinh nhật!"

"Chúc mừng sinh nhật!"

...

Sau khi Vân Diệu Trạch dẫn đầu, những người khác cũng lần lượt gửi lời chúc mừng.

Sắc trời xung quanh đã tối, đèn neon khắp bể bơi, thậm chí cả đường viền của ngôi nhà cũng được trang trí, trời càng tối càng đẹp.

Lâm Sóc rất ngạc nhiên.

Đây là ngày tổ chức sinh nhật lần đầu tiên, có một nơi được sắp xếp đặc biệt cho cậu, đồ ăn ngon được chuẩn bị sẵn, còn có bạn trai đẹp trai, chơi bóng chày tốt, học giỏi và đánh nhau rất giỏi.

Cảm giác như cậu đã đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.

Vân Diệu Trạch: "Cậu biết bơi à?"

Lâm Sóc: "Ừ."

Người giúp việc mang áo choàng tắm và khăn tắm đã chuẩn bị sẵn đến, đặt lên ghế xếp bên cạnh bể bơi, đương nhiên không có quần bơi, mọi người đều là con trai, khi cởi quần dài ra, quần lót chẳng khác nào quần bơi.

"Tôi phải gọi điện thoại về nhà trước." Lâm Sóc không vội nghịch nước, cậu phải báo cáo với cha mẹ, miễn cho khi về trễ lại phải ăn lông gà một bữa.

"Được."Vân Diệu Trạch nói.

Lâm Sóc cúi đầu, bắt đầu mở danh bạ liên lạc.

Hai người đang đứng bên cạnh bể bơi.

Để tránh chuyện xảy ra như lần trước, Lâm Diệu Trạch nháy mắt với Từ Hiến, Từ Hiến hiểu ra, cười ha hả rồi lao lên bờ như thây ma, chộp lấy đồng phục học sinh của Lâm Sóc kéo xuống, Lâm Sóc vẫn chưa kịp nhấn nút kết nối, đột nhiên cả người ngửa ra sau giống như củ hành rơi xuống nước.

Mẹ nó!

Nước đột ngột tràn vào mắt, mũi và miệng, Lâm Sóc chỉ biết chửi thầm trong lòng, không chỉ quần áo, giày dép đều ướt sũng, mà ngay cả điện thoại di động cũng bị hỏng.

Bùm một tiếng.

Vân Diệu Trach cũng xuống nước, kéo Lâm Sóc từ trong nước đứng dậy, giả vờ đá vào chân Từ Hiến đang cười ở một bên, nói với Lâm Sóc, "Điện thoại di động của tôi đang sạc, chừng nào sạc xong cậu có thể lấy nó để gọi điện. Ngày mai tôi sẽ mua cho cậu một cái điện thoại mới."

Từ Hiến đi tới nói: "Tôi đùa cậu thôi, không biết cậu đang nghe điện thoại, nên tôi sẽ đền cho cậu, dù sao hôm nay cũng là sinh nhật của cậu nên đừng tức giận nha."

"Vậy cậu trả tiền đi." Lâm Sóc cũng không khách khí với hắn.

Từ Hiến: "Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi."

Bây giờ đã ở trong nước, Lâm Sóc không chút do dự, cởi giày ném lên bờ, nhe răng cười lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ, lòng bàn tay quét qua mặt nước, nước bắn tung tóe vào mặt Vân Diệu Trạch.

Vân Diệu Trạch vươn tay bắt lấy cậu, cậu xuống nước, giẫm vào đáy bể, trượt ra khỏi người bạn trai, trượt còn nhanh hơn cả cá trạch, bơi ra xa bốn, năm mét.

Cũng nhờ phúc của tên Giang Thần Phong kia, cậu mới có kỹ năng dưới nước tốt như vậy, cứ hè đến, cậu sẽ bị anh kéo xuống ao bắt cá.

Vân Diệu Trạch cũng giỏi bơi lội, hắn từ phía sau đuổi kịp rồi ôm lấy cậu, sau đó cùng chìm xuống đáy nước trao nhau một nụ hôn.

Khương Nghị đã thoát khỏi nanh vuốt của đội trường, đang muốn trò chuyện phiếm với Lâm Sóc: "..." Yên lặng quay đầu lại.

Vẫn là quay lại ma quật đi, uống nước tốt hơn là ăn thức ăn cho chó.

Lâm Sóc ở trong nước chơi không bao lâu đã bị Vân Diệu Trạch kéo lên bờ.

Bây giờ là tám giờ.

Người giúp việc đúng giờ đẩy ra chiếc bánh mười tầng đến, mỗi tầng đều được trang trí vô cùng tinh xảo, có thể so sánh với chiếc vương miện được chạm khắc tinh xảo trên đầu của quốc vương.

Lâm Sóc đã từng nhìn thấy mấy cái bánh to, nhưng không lớn như vậy.

Tâm trạng vui mừng khôn xiết.

Nhưng điều hạnh phúc nhất là bởi vì đây là chiếc bánh được Vân Diệu Trạch gửi đến.

"Cám ơn." Lâm Sóc lại gần Vân Diệu Trạch, nắm lấy cánh tay đối phương, kiễng mũi chân lên, chủ động cắn lỗ tai của bạn trai, tặng thêm hai chữ: "Chồng à."

Vân Diệu Trạch rất hưởng thụ.

Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Sóc trên sân bóng rổ, hắn đã cảm thấy bộ dáng cậu không tồi, sau đó lại hiểu được chút tính cách của Lâm Sóc, có chút điên rồ, người như vậy gọi hắn là chồng, không hiểu sao lại có cảm giác thành tựu không giải thích được.

"Thử xem, có ngon không?"

Vân Diệu Trạch lấy một chiếc khăn khô khoác cho cậu, ngón trỏ quét một tí kem đưa tới bên miệng cậu.

Lâm Sóc ngậm ngón tay vào miệng, "Ừm, ăn rất ngon, không quá ngọt cũng không quá béo, vừa phải."

Khóe miệng người nào đó cong lên, dưới lớp áo choàng tắm rộng thùng thình màu trắng, nơi nào đó mơ hồ nhô lên.

"Chẳng qua chiếc bánh lớn như vậy, tính cả toàn đội của cậu ăn đến no căng cũng không hết." Lâm Sóc nói.

"Nó không chỉ để ăn."

"Hả?"

"Không phải Từ Hiến hại cậu làm hỏng điện thoại sao?" Vân Diệu Trạch nhếch mép cười, "Hắn ở ngoài xe nhìn trộm chúng ta hôn môi, còn có hai đồng đội trùm bao cậu nữa?"

"Đợi đã, cậu là thủ phạm nhét tôi vào bao..."

Lâm Sóc còn chưa nói xong, Vân Diệu Trạch đã ra tay, bộp! Một miếng bánh đập vào mặt Từ Hiến, Từ Hiến hét lên rồi ngã xuống nước, sau đó chật vật đứng dậy.

Từ Hiến: "Đôi cẩu nam nam các cậu, vậy mà lại đánh lén tôi, các anh em! Lên-"

Những người khác cười haha, hả hê khi người gặp họa, sau đó đồng loạt đều bơi về phía bể bơi, Vân Diệu Trạch ném phát nào chuẩn phát đó, có thể so sánh với Peashooter trong Plants vs Zombies.

Khương Nghị gia nhập hàng ngũ của Lâm Sóc, la hét ném trái ném phải.

Lâm Sóc chuyên nhắm Từ Hiến, sau khi ném vài phát, cậu đảo mắt, cười tủm tỉm lấy một miếng bánh lớn rồi trực tiếp trét lên mặt Vân Diệu Trạch.

Vân Diệu Trạch: "... Bảo bối lâm trận phản bội?"

Miếng bánh từ trên mặt hắn rơi xuống.

Một đám người cười nói nghiêng ngả.

"Cậu vậy mà cũng có ngày hôm nay?"

"Cuối cùng Diệu Trạch cũng ăn thiệt rồi, trời ạ!"

"Ha ha ha ha..."

Lâm Sóc ôm bụng, cười đến bả vai run rẩy.

Hôm sinh nhật này trôi qua rất vui vẻ, cho đến khi bị Vân Diệu Trạch kéo đi, bọn họ vẫn còn cười toe toét không khép miệng được, bọn họ cầm chìa khóa của Từ Hiến, lấy cớ đi vệ sinh rồi chuồn êm.

Màn đêm rực rỡ lướt qua cửa sổ xe, gió thu mát rượi thấm vào ruột gan.

Lâm Sóc nhìn Vân Diệu Trạch, trên tóc và trên mặt đối phương còn dính bánh ngọt, nhưng lại không thể che giấu được vẻ đẹp trai 360 độ không góc chết của mình.

Khuôn mặt này, ít nhiều nữ sinh nhìn vào đều rung động.

Vân Diệu Trạch quay lại rồi mỉm cười với cậu, ""Căn nhà đó tôi chưa từng ở, cũng không muốn ở, nếu cậu không có quần áo để thay, thì đến chung cư của tôi đi."

"Ò."

Lúc thay đồ có phải là hắn muốn ăn cậu không?

Trên ghế phụ có một cái đệm, Lâm Sóc kéo đệm ra, khom người vùi khuôn mặt đỏ bừng của mình vào trong, chợt nhớ ra mình còn chưa gọi điện thoại về nhà, nhưng lúc này không quản được nhiều như vậy.

Không phải chỉ là một chiếc chổi lông gà thôi sao?

Cần gì phải sợ!

Buổi tối không bị kẹt xe, xe thể thao chạy thuận lợi đến kinh ngạc, khắp nơi đều có đèn xanh, chỉ mất nửa giờ là đến chung cư.

Lâm Sóc quấn khăn tắm, đi theo Vân Diệu Trạch vào chung cư.

Chung cư của nam sinh quả nhiên có bộ dáng của nam sinh.

Trên ghế sô pha trong phòng khách có hai chiếc quần jean chưa giặt, dưới đệm hình như có một chiếc tất đã bốc mùi, trên bàn cà phê còn có mì gói và hộp cơm đồ ăn nhanh còn sót lại.

"Cậu đi tắm nước nóng trước đi, lát nữa tôi mang quần áo tới cho cậu." Vân Diệu Trạch đẩy cậu vào phòng tắm.

"Còn cậu thì sao? Có muốn dọn dẹp phòng khách không?"

"Giao cho Từ Hiến." Vân Diệu Trạch không cần suy nghĩ nhiều, "Phòng khách lộn xộn đều do cậu ta, không có lý do gì mà không để lại cho cậu ta cả."

Lâm Sóc giơ ngón tay cái lên, "Tôi cho cậu điểm tuyệt đối."

Vân Diệu Trạch cười một tiếng, giúp cậu điều chỉnh nhiệt độ nước, đặt vòi hoa sen vào trong tay Lâm Sóc.

Mặc dù tháng chín đã bước vào thu, nhưng ban ngày vẫn nóng như trước, học sinh còn mặc đồng phục mùa hè đi học, không có ngày nào về nhà mà không tắm rửa, cho nên trên người không có bụi bẩn gì.

Lâm Sóc bóp một ít sữa tắm tắm rửa.

Bạn trai vừa đi đã sớm trở lại.

Hai bàn tay vẫn trống không.

"Quần áo đâu?"

Sau khi hỏi ba từ này, mặt cậu đã thiêu thành hoàng hôn rực rỡ nhất, cậu đi theo Vân Diệu Trạch về chung cư, đương nhiên biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Thích đến vui vẻ chịu đựng, không phải là chuyện như vậy sao.

Vân Diệu Trạch nhìn thẳng vào cậu rồi nói: "Đột nhiên tôi không muốn mang đến nữa, mặc rồi lại phải cởi ra rất phiền phức."

"Cho nên cậu dứt khoát cởi ra luôn rồi?"

"Ừm."

"Không biết xấu hổ."

"Tôi muốn làm chuyện còn không biết xấu hổ hơn nữa, được không?" Cuối cùng, hắn nói thêm: "Ngày mai vừa lúc là cuối tuần."

Thanh âm của Vân Diệu Trạch rất khàn, trầm thấp, ôm người bước ra khỏi vòi sen phòng tắm rồi đặt lên bồn rửa tay lớn, bóng lưng ướt át phản chiếu trong gương.

Lâm Sóc giơ cánh tay lên che mắt, một tay chống ở sau lưng, chủ động mở chân ra.

Người ta nói kẻ xấu tính có lớp da dày như áo giáp, bất kể là đao thương kiếm kích, hay là nhục nhã chửi rủa, đều có thể khinh thường mà cười cho qua.

Vân Diệu Trạch cũng không biết thứ gì đã phá vỡ bộ giáp rắn chắc của mình.

Làm hắn cũng đỏ mặt.