Lâm Sóc ném cặp sách đi, nhào lên trên giường không ngừng lăn lộn mới có thể bình ổn lại sự kích động trong lòng.
Lâm Dao đắp mặt nạ trắng bệch ở cửa nhìn cậu, "Anh à, có phải là anh trúng độc thuốc trừ sâu DDVP rồi không, nếu trúng độc thì không cần ăn cơm tối, tiết kiệm chút khẩu phần ăn cho gia đình.”
Một con cá chép lộn mình, Lâm Sóc từ trên giường nhảy dựng lên, xuống giường nhếch miệng cười xoa đầu em gái, giống như xoa đầu chó vậy.
"A ——"
Lâm Dao ôm đầu thét lên: "Anh có bệnh à, tóc bị anh làm rối hết cả rồi."
"Anh đây không phải là thương em sao, em là em gái thân yêu của anh, anh không thương em thì ai thương em, đến đây, để cho anh trai sờ sờ đầu chó chứa đầy tri thức của em nào."
"Anh buồn nôn chết đi được!"
Lâm Dao co cẳng bỏ chạy, ở phòng khách bị Lâm Sóc đuổi theo hai vòng, chỉ có thể hướng về phía phòng bếp cầu cứu, "Mẹ —— anh con hôm nay điên rồi! Đầu óc không được bình thường! Mẹ mau đến đây aaa!”
Mẹ Lâm từ phòng bếp lao ra, mắng hai nhãi ranh này một trận mới để cho bọn họ đi nghỉ ngơi.
Lúc ăn cơm, khóe miệng Lâm Sóc nhếch đến lỗ tai, bố mẹ liếc nhau một cái, "Bài thi cuối cùng cũng đạt điểm tuyệt đối rồi?”
"Làm sao có thể." Lâm Sóc cười trả lời.
Mẹ Lâm xém chút nữa bị một miếng cơm làm nghẹn chết.
Bố Lâm vội vàng giúp bà thuận khí.
"Bố mẹ thắp hương bái Phật cầu nguyện anh ấy mỗi môn có thể đạt điểm tiêu chuẩn đã là không tệ rồi, điểm tuyệt đối thì nằm mơ đi." Lâm Dao châm chọc.
"Đúng, em nói đúng, cả nhà là em thông minh nhất, em là Edison tương lai." Đối mặt với lời châm chọc của em gái, Lâm Sóc vẫn cười rất vui vẻ, còn gắp cho em gái một cái đùi gà lớn, "Mau chóng ăn bồi bổ.”
Lâm Dao: "Đùi gà bổ não?"
Lâm Sóc: "Có bổ não hay không thì anh không biết, chẳng qua nó đặc biệt giống bóng đèn, không chừng Edison chính là ăn nhiều đùi gà rồi phát minh ra bóng đèn đó."
Lâm Dao: "Anh đi chết đi aaa!"
Lâm Sóc vui tươi hớn hở ăn xong cơm tối, vui tươi hớn hở tắm xong trong ánh mắt như nhìn một tên bệnh thần kinh của cả nhà.
Sau đó, vấn đề đã đến.
Khi nào thì Vân Diệu Trạch sẽ gửi tin nhắn cho cậu đây?
Trong vài phút ngắn ngủi, cậu cầm điện thoại di động nhìn N lần, lúc thì đi dạo trong phòng khách, lúc thì đi dạo phòng trong bếp, ngay cả một khắc cũng không rảnh rỗi.
Nếu như cậu gửi tin nhắn trước, liệu có vẻ lộ ra rằng cậu quá chủ động không nhỉ?
Mãi đến hơn chín giờ, tin nhắn của Vân Diệu Trạch rốt cuộc cũng đến.
【 Vân Diệu Trạch: Đã ngủ chưa? 】
Lâm Sóc lập tức nhập một chữ 'Chưa', nhưng còn chưa gửi thì đã xóa, trả lời quá nhanh chẳng phải sẽ bại lộ cậu vẫn luôn cầm điện thoại di động sao.
Nhưng thời điểm mà cậu nhập chữ, thì cậu đã bị bại lộ, bởi vì đối phương có thể nhìn thấy trạng thái bên trong.
【 Vân Diệu Trạch: Vẫn luôn đợi tin nhắn của tôi?】
Dựa vào...
【 Lâm Sóc: Cậu vừa nhắn liền giết chết cuộc trò chuyện thật sự được sao?】
【Vân Diệu Trạch: Tôi về sân vận động chơi bóng, vừa kết thúc, đang chuẩn bị đi về.】
Đối phương giải thích, lời nói rất bình thường, nhưng khóe miệng Lâm Sóc lại nhếch lên không đè xuống được, cảm thấy từng chữ trong câu này đều trộn lẫn mật ngọt, Vân Diệu Trạch chủ động như vậy hẵn là cũng có ấn tượng tốt về cậu.
Mẹ nó, hạnh phúc đến quá nhanh.
【 Lâm Sóc: Trên đường chú ý an toàn. 】
【 Vân Diệu Trạch: Ừm. 】
Để cho thấy mình thật ra là một tên nhóc rất rụt rè và để cho bầu không khí không bị tẻ ngắt, Lâm Sóc lại mạnh mẽ giải thích một trận.
【 Lâm Sóc: Vốn dĩ tôi ngủ sớm, nhưng mà em gái tôi hôm nay phát điên muốn tăng cân, nên đã ăn hết đồ ăn vặt trong tủ lạnh, tôi đói không ngủ được, cho nên vẫn luôn chơi điện thoại di động. 】
Lâm Sóc nhìn chằm chằm điện thoại.
Cảm thấy lời giải thích của mình cực kỳ hoàn mỹ, không chê vào đâu được.
【 Vân Diệu Trạch: Ừm. 】
Chỉ có một chữ 'Ừm'? Lạnh lùng như vậy? Người ban ngày đến tìm cậu thêm phương thức liên lạc không phải như vậy.
Một giây trước Lâm Sóc còn cảm thấy trong lòng ngọt ngào, một giây sau đã bắt đầu bực bội, thế là tùy tiện tìm một đề tài.
【 Lâm Sóc: Cậu có chơi game trên điện thoại không? Ví dụ như nhân cách thứ năm. 】
Tin nhắn này sau khi gửi đi cũng giống như đá chìm đáy biển, Vân Diệu Trạch không trả lời.
Lâm Sóc lăn qua lộn lại trên giường không ngủ được, không rõ vì sao đối phương đột nhiên không trả lời, là bởi vì cậu nói chuyện quá ngượng, hay là do đối phương đã chủ động như thế rồi mà cậu còn lằng nhà lằng nhằng trò chuyện về game trên điện thoại?
Có phải hẳn là nên trò chuyện về lời thật lòng không?
Ví dụ như hôm nay cậu đến tìm tôi, tôi thực sự rất vui, tôi đã thích cậu lâu lắm rồi, từ khi bước vào cao trung thì đã thích cậu từ cái nhìn đầu tiên.
Trong đầu suy nghĩ xong những lời này, Lâm Sóc ôm cánh tay, "Mẹ ơi, da gà đều rơi đầy đất rồi, quá ghê tởm.”
Có lẽ Vân Diệu Trạch đang trên đường về nhà, không tiện trả lời tin nhắn.
Lâm Sóc tìm cho mình một lời giải thích đáng tin cậy, nhưng rất nhanh đã bị lật đổ.
Phiền.
Lâm Sóc tắt máy rồi lại bật máy, rốt cuộc đợi đến nửa tiếng sau đối phương mới trả lời lại.