Khi Lâm Sóc rời khỏi sân vận động, Vân Diệu Trạch còn đứng ở cửa phòng thay đồ, ngón tay chậm rãi lướt qua môi, trong ánh mắt rũ xuống là sự xấu xa và chưa thỏa mãn.
Nếu không phải vừa rồi bị một cú điện thoại quấy rầy, hắn còn có thể khi dễ Lâm Sóc một lát nữa.
Mùi vị lúc hôn môi, cũng không tệ lắm.
Lâm Sóc cảm giác mình không phải chạy ra khỏi sân vận động, mà là bay ra ngoài, tiếp theo lại một đường bay đến rừng cây nhỏ, cũng không còn cách nào, chuyện hôn môi với Vân Diệu Trạch làm cho cậu cứ lâng lâng, vừa nghĩ đến thì toàn thân nóng bỏng như muốn bốc cháy, cảm giác nói không nên lời một đường chạy dọc xuống bụng nhỏ.
Nửa đường cậu còn nhận được tin nhắn của Vân Diệu Trạch.
【 Vân Diệu Trạch: Tôi sẽ khiến cậu rút lại câu nói này. 】
Câu nói gì? Lúc rời đi cậu đã nói cái gì rồi?
Rút lại như thế nào?
Không thể nghĩ nữa, nếu còn nghĩ nữa thì chắc chắn sẽ không thể đi đường được.
Lâm Sóc rất nhanh đã tìm được Khương Nghị, chỗ sâu trong rừng cây trường học là nơi học sinh hư thích nhất, cũng là nơi đánh nhau thường thấy nhất.
Khương Nghị đang cùng Trương Gian và Vương Thiệu lớp 12/6 cãi nhau, hai người này cũng là học tra, bình thường cà lơ phất phơ thích bắt nạt kẻ yếu, lúc tan học còn thường xuyên ở trên đường tống tiền lớp dưới, Lâm Sóc và Khương Nghị kết thù với bọn họ cũng là bởi vì có lần bọn họ tống tiền Lâm Dao.
Bình thường ở nơi đông người thấy nhau thì chỉ dừng lại ở mức châm chọc lẫn nhau, còn ở nơi ít người chỉ nói ít lời, không phục thì đánh.
Lâm Sóc đi đến thuần thục đánh cho hai người kia nằm sấp xuống.
"Tao nói này, đánh nhau thì đánh nhau, mày mẹ nó vẫn luôn vểnh miệng cười là có ý gì!" Trương Gian cảm giác mình bị nhận mười nghìn điểm vũ nhục.
Vương Thiệu cũng rất kỳ quái, "Mày còn cười đáng sợ như vậy, miệng thì hồng như thế, mày mẹ nó là ăn trúng tà gì à?"
Khương Nghị lúc này mới chú ý tới Lâm Sóc rất khác so với lúc bình thường.
Lâm Sóc liếm môi dưới, cười như gió xuân ấm áp, ánh mắt sáng ngời, "Thật đúng là tao đã ăn một chút... Ừm... Thứ tốt, hồng hồng mềm mại..."
Cậu còn chưa nói hết lời, Vương Thiệu và Trương Gian đã đứng dậy bỏ chạy.
Vương Thiệu: "Mềm mại hồng hồng, tao vừa nghe liền liên tưởng đến miếng thịt có tơ máu.”
Trương Gian: "Nghe nói thời kỳ dân quốc của ngôi trường này một nửa là bãi tha ma, trước kia thường xuyên có người trúng tà, trong đất có thể đào ra thịt người.”
Lâm Sóc trợn trắng mắt với đoạn đối thoại mơ hồ nghe thấy, hai tay ôm ngực dựa vào thân cây, cười hì hì nhìn về phía Khương Nghị.
Khương Nghị đột nhiên rùng mình một cái, "Đừng cười nữa, cậu cười đến nỗi tớ sởn cả tóc gáy rồi đây này."
Lâm Sóc thu lại nụ cười, hỏi: "Không phải cậu muốn trở về ký túc xá đi ngủ sao, chạy đến rừng cây nhỏ này làm gì, chuẩn bị lấy trời làm chăn, đất làm chiếu, sau đó gia nhập hội ăn mày à?”
"Cái em gái cậu!"
"Móa, muốn chết à, ông đây thật sự có em gái!"
"Phi phi phi, tớ nói sai rồi." Khương Nghị xin tha thứ, lại nói tiếp, buổi trưa lúc trở về ký túc xá thì nghe nói bạn cùng phòng Tiểu Béo hẹn hò với bạn gái ở rừng cây, vì thế liền chạy tới góp vui, nào ngờ đụng phải hai thứ xui xẻo này, chẳng qua những thứ này không quan trọng, quan trọng là,"Cậu rốt cuộc là có chuyện tốt gì, chia sẻ với anh em đi nào, đừng giấu diếm.”
Khương Nghị là bạn tốt của Lâm Sóc ở trường cao trung Triết Thanh, chuyện thầm mến có thể giữ kín, nhưng sau này nói chuyện yêu đương chắc chắn sẽ không giấu được, cậu cũng không muốn giấu anh em.
"Tớ muốn yêu đương."
"Hả?" Khương Nghị lập tức dấy lên ngọn lửa hóng hớt hừng hực, hai mắt tỏa sáng,"Là nữ sinh nào, lớp nào? Tóc dài hay ngắn, có đẹp không? Bình thường cũng không thấy cậu đặc biệt chú ý đến nữ sinh nào cả.”
"Không phải nữ sinh."
"Hả?" Khương Nghị ngơ ngẩn, bỗng nhiên lại hoàn hồn, "Mẹ kiếp —— là —— cô, giáo, sao?!"
Phụt!
Nội tâm bão táp của Lâm Sóc phun ra một ngụm máu.
"Cô cái đầu cậu, tớ đã nói không phải là nữ sinh rồi mà, cậu còn nghĩ cái gì vậy!"
"Cô giáo vốn không phải nữ sinh mà, đó gọi là phụ nữ, thành thục đầy đặn, dáng người quyến rũ..."
“Nghĩ xa rồi!” Lâm Sóc vội vàng ngăn Khương Nghị lại, nói: “Tớ không thích nữ.”
Khương Nghị có chút bối rối, "Chẳng lẽ là nam?"
"Đúng."
"Tớ?"
"Cút!"
Khương Nghị thở ra một hơi thật dài, "Má ơi, vừa rồi làm tớ sợ ra một thân mồ hôi lạnh luôn, thân thủ cậu tốt hơn tớ, nếu cậu thích tớ, không phải tớ sẽ bị cậu đè trên mặt đất ma sát à, hình ảnh quá cay mắt.”
"..."
"À, đúng rồi, cậu thích nam sinh nào? Tại sao tớ không biết định hướng của cậu là nhang muỗi."