Giáo Thảo Đối Với Tôi Nhất Kiến Chung Tình

Chương 22: 22





"Đến bôi thuốc."
Từ Kiến Trừng vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh.

"Tôi tự làm được."
Nhiều lần khi Từ Kiến Trừng giúp cậu bôi thuốc đều bị Lý Tư Bội ngồi ở bàn trước nhìn thấy, Hà Tự cảm thấy ánh mắt của Lý Tư Bội có thể thiêu đốt cậu tại chỗ, cậu muốn tìm một cái hố để chui xuống, còn bị Từ Kiến Trừng cố tình giữ chặt không thể động.......!
"Cậu mỗi lần bôi đều bôi lên răng......"
Từ Kiến Trừng mỗi lần nói chuyện đều không nói hết, kiểu muốn nói lại thôi, vốn là bộ dạng cô độc khó cao hứng, rồi lại đột nhiên cảm thấy ủy khuất, chịu không nổi.

Hà Tự thấy Từ Kiến Trừng khó chiều nhất, cậu cảm thấy từng cử động, từng nếp nhăn của Từ Kiến Trừng đều chọc vào điểm mềm nhũn nhất trong tim cậu.

"Được được."
Hà Tự đứng dậy, đổi sang ghế của Từ Kiến Trừng.

Từ Kiến Trừng đem cả người Hà Tự nhốt ở trên ghế, bị bắt ngửa đầu lên, đợi Từ Kiến Trừng bôi thuốc.

Từ Kiến Trừng cau mày lại động tác nhẹ nhàng, giống như đối xử với một bảo bối nhỏ tuyệt thế, Hà Tự đang tự mình mắc kẹt trong sự phủ định và hoài nghi bên trong.

Từ góc độ này nhìn lên Từ Kiến Trừng, lông mi của Từ Kiến Trừng giống như một chiếc quạt nhỏ, dày và rậm rạp như cánh quạt, vẫy vẫy.

Bố mẹ này có gen gì mới sinh ra một cậu con trai khôi ngô, giỏi giang và chu đáo như vậy?
Hà Tự đau.

"Cậu sao lại cau mày a."
"Cậu hẳn là không bôi thuốc đúng giờ."
Từ Kiến Trừng đột nhiên dừng lại nói.

"Làm thế nào mà."
Hà Tự lương tâm cắt rứt, lúc không có Từ Kiến Trừng, chính mình có thể nhớ thì bôi,không nhớ thì không bôi, không bôi một lần hay bôi nhiều lần cũng không khác nhau mấy.

"Cậu mỗi lần nói như vậy đều không bôi thuốc đúng giờ."
Từ Kiến Trừng động tác vô thức không còn nhẹ nhàng nữa.

"Đau đau đau! Cậu đừng kích động."
Từ Kiến Trừng ngừng tay, cau mày nhìn cậu.

"Lừa cậu thôi.

Bỏ qua."
Hà Tự thè lưỡi.

"Ay, thuốc lại bị cậu liếm sạch rồi."
Từ Kiến Trừng lại bóp thêm một chút, tinh tế mà xoa nhẹ ở trên cánh môi kia của Hà Tự.

"Xong rồi."
Hà Tự cảm thấy chính mình giống như cá mắc cạn sắp chết ngạt, xoa xoa chết cậu.


Chờ đến khi hai người bước ra ngoài, thế nhưng mặt đều có chút đỏ.

Mặt tôi đỏ còn tính, cậu đỏ cái gì a, thật là.

Hà Tự nhìn một bên mặt Từ Kiến Trừng trong lòng thầm nghĩ, nhưng rất hiếm khi, Từ Kiến Trừng đỏ mặt a.

Hôm nay không phải cuối tuần, ở Happy Valley không có quá nhiều người, cũng không cần xếp hàng để vào chơi.

Hà Tự vừa đi vừa nhìn điện thoại, nhóm của lớp bọn họ là "Một cái nhóm không giáo viên", phía dưới có một tấm hình, nhóm trưởng tag tất cả mọi người.

Cậu click mở hình ảnh, hóa ra là bài tập dày đặc trên bảng đen.

Dựa......!
Cá mập tôi đi.

Không muốn làm bài tập về nhà.

"Làm sao vậy?"
Từ Kiến Trừng quay đầu nhìn cậu.

"Không có việc gì, không có việc gì."
Hà Tự bỏ điện thoại vào túi, lon ton hai ba bước chạy theo kịp Từ Kiến Trừng.

Bọn họ đi chơi ngồi tàu lượn siêu tốc trước.

Hai người ngồi trên ghế tàu lượn siêu tốc, chờ nhân viên công tác thắt dây an toàn.

Từ Kiến Trừng duỗi tay nói: "Cậu sợ sao? Nếu sợ có thể nắm tay của tôi."
Hà Tự không nhẹ không nặng vỗ vỗ mu bàn tay hắn: "Nếu như tôi sợ, tôi đã không ngồi rồi."
Một lát sau, ghế nghiêng xuống, tàu lượn siêu tốc chậm rãi chuyển động, trong đầu Hà Tự chợt lóe lên một tia sáng: "Chẳng lẽ......!Cậu sợ?"
Cảnh vật chạy như bay, trước sau truyền đến tiếng hét chói tai của mọi người.

Từ Kiến Trừng nắm chặt tay Hà Tự, miệng lúc đóng lúc mở định nói gì đó, nhưng do tiếng hét của hàng ghế trước và sau, thanh âm đều biến mất trong gió.

Từ Kiến Trừng nắm tay rất có kỹ xảo, hắn không phải giữ chặt tay Hà Tự, mà tay tay kề sát, mười ngón đan vào chặt vào nhau, không có khe hở.

Hà Tự một chút nhớ tới buổi chiều hôm nọ, khi mọi người đang ngủ trưa, trong phòng học im ắng, cậu đột phát ý thích muốn cùng Từ Kiến Trừng so bàn tay xem to hay nhỏ.

Hà Tự nằm trên bàn, dùng cánh tay gối đầu, vươn tay.

Từ Kiến Trừng dùng tay trái chống đầu, nhìn xuống cậu.

Có lẽ vì buồn ngủ, Từ Kiến Trừng nhắm hờ mắt, ánh nắng chiều xuyên qua cửa sổ xuyên qua lớp lá xanh mềm, rơi vào mắt hắn, phủ lên con ngươi của Từ Kiến Trừng một lớp màu vàng hổ phách.

Giống như một con mèo hung dữ nhưng lười biếng.


Hà Tự cố ý di chuyển lòng bàn tay lên một chút, giảm âm lượng xuống thì thào nói: "Nhìn xem, tay của tôi còn lớn hơn của cậu."
"Đừng gian lận."
Từ Kiến Trừng cũng đem lòng bàn tay của mình di chuyển lên một chút, sau đó kế tiếp làm một hành động mà chính cậu cũng không ngờ tới.

Hắn nắm lấy tay Hà Tự, hai người mười ngón tay đan vào nhau, gắt gao nắm chặt.

Sau đó nhẹ nhàng mà cười một chút.

Hà Tự lần này dùng sức mà nắm chắc lòng bàn tay của Từ Kiến Trừng.

Hai người hai mặt nhìn nhau, Hà Tự hoảng loạn bại trận, nhìn đi chỗ khác.

Ngồi xuống một chuyến tàu lượn siêu tốc, Hà Tự tim đập nhanh đột ngột, hai chân nhũn ra.

Không biết là bị dọa, hay là bị bóp chặt.

Hà Tự liếc mắt nhìn Từ Kiến Trừng một cá, Từ Kiến Trừng mặt không đổi sắc, vẻ mặt vẫn như cũ.

Cậu ở trong lòng hung hăng phỉ nhổ chính mình vô dụng.

Sau khi đi qua lối ra, màn hình của bàn phục vụ bắt đầu lần lượt phát lại các tấm hình đã chụp khi đi tàu lượn, bọn họ ở tàu số hai.

Hà Tự nhìn thoáng qua: "Đi thôi, mua nước uống."
Đương nhiên, Hà Tự trong miệng mua nước uống, chính là đi mua Coca ướp lạnh.

Uống Coca ướp lạnh, ăn những viên canxi đắt tiền nhất.

Hà Tự một bên cái miệng nhỏ uống Coca ướp lạnh, một bên hỏi: "Kế tiếp đi chơi cái gì?"
"Xe Apollo, cơn bão năng lượng, ghế bay xoay hoặc là xe điện đụng? Ngô, nhưng kỳ thật đều khá giống nhau......"
Hà Tự chính mình nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Vậy chúng ta đi chơi thuyền nước."
Từ Kiến Trừng mở miệng nói.

"Đừng, vẫn là theo thứ tự bản đồ, từ gần đến xa, từ gần đến xa."
Sau mấy trò chơi trên cao, chỉ cần là hai người ngồi ghế cạnh nhau, Từ Kiến Trừng nhất định nắm tay Hà Tự.

"Cậu có phải sợ độ cao hay không?", Hà Tự cười nói, "Cậu chính là nghĩ muốn nắm tay tôi, muốn ăn đậu hũ của tôi."
"A?"
Hà Tự cười tủm tỉm ghé sát mặt Từ Kiến Trừng.

Từ Kiến Trừng không lên tiếng, Hà Tự cảm thấy không thú vị: "Quên đi, cậu muốn nắm thì nắm, muốn ăn thì ăn."

"Cậu đối với người khác cũng như vậy?"
Hà Tự: "Cái nào?"
"Quên đi."
Hà Tự chỉ cảm thấy không thể hiểu được.

Khi đi qua vòng quay ngựa gỗ, Từ Kiến Trừng rõ ràng hướng bên đó nhìn nhiều lần.

Hà Tự chú ý tới: "Muốn ngồi không? Đi a."
Xung quanh vòng quay ngựa gỗ đều là trẻ em hoặc là các cặp tình nhân, hai người đứng ở nơi này có vẻ khá lạc lõng.

Trong khi đang kiểm soát vé, hai cô gái từ trường trung học cơ sở trực thuộc một trường dạy nhảy nào đó đến, muốn xin WeChat.

Cô gái buộc tóc đuôi ngựa cao vừa mở miệng nói: "Xin chào..."
Đã bị Từ Kiến Trừng từ chối.

"Sao cậu hung dữ con gái như vậy chứ."
Hà Tự kéo góc áo Từ Kiến Trừng.

"Cậu vẫn muốn cho cô ấy Wechat của cậu?"
"Đương nhiên là không, nhưng cũng không thể trực tiếp từ chối nữ sinh a, vì vậy mọi người không thể xuống nước như vậy a."
Từ Kiến Trừng lạnh lùng nói: "Chính là bởi vì như vậy, những nữa sinh đó mới luôn tìm cậu."
Hà Tự mất cảnh giác trước những lời nói nghiêm khắc lạnh giọng đột ngột của Từ Kiến Trừng, đành phải nhún vai.

Cậu chú ý tới toàn bộ tầng hai của vòng quay ngựa gỗ đều được treo đèn LED, chờ đến lúc buổi tối nhất định sẽ rất đẹp.

Hà Tự giọng điệu mềm xuống: "Cậu xem, chờ đến khi buổi tối đèn sáng lên nhất định sẽ rất đẹp."
Từ Kiến Trừng nghiêm túc nhìn Hà Tự nói: "Chúng ta có thể lần sau lại đến."
Hà Tự cười cười không nói gì.

"Từ Từ Từ Kiến Trừng, nhìn tôi."
Đèn flash phát sáng, Từ Kiến Trừng quay mặt lại lần nữa.

"Làm sao, cậu thật đẹp trai a, đừng ngại."
Từ Kiến Trừng vóc người thon dài, có thể ngồi vững trên yên mà không cần đặt chân lên bàn đạp.

"Cậu nói đi, cậu tại sao lại muốn ngồi vòng quay ngựa gỗ."
Những con ngựa gỗ màu trắng được khảm hoa văn nối tiếp nhau.

"Cậu xem, toàn là bạn trai đi ngồi cùng bạn gái, nếu không cũng là một nhà ba người, chúng ta là hai nam sinh.

Nhưng.....ha ha ha", Hà Tự nở nụ cười "Tôi trước đây còn chưa bao giờ ngồi vòng quay ngựa gỗ, hôm này là lần đầu tiên tôi được ngồi kể từ khi sinh ra."
Từ Kiến Trừng quay mặt sang đây, tuy rằng không có mở miệng, nhưng nghiêm túc nghe Hà Tự nói chuyện.

"Ai", Hà Tự nhân cơ hội nhanh chụp hình.

Vòng quay ngựa gỗ quay bốn vòng rồi ngưng, Hà Tự còn chưa ngồi đủ: "Thật tiếc a, lần sau lại....."
Hà Tự đột nhiên ngừng, Từ Kiến Trừng kỳ quái nhìn cậu một cái.

"Lần sau lại nói."
Lần sau lại nói, chỉ riêng bốn chữ này Hà Tự cảm thấy mình đã dùng hết sức lực "Chúng ta đi thuyền nước."
"Được."
Phiêu lưu gồm hai con dốc lớn, Hà Tự không nghĩ tới sóng lớn như vậy, tuy rằng đã mặc sao mưa sử dụng một lần, nhưng toàn thân từ trên xuống dưới đều bị xối ướt.


Rời thuyền Hà Tự nhìn Từ Kiến Trừng, phát hiện Từ Kiến Trừng so với mình cũng không khá hơn bao nhiêu, quần toàn đều dính lên người
"Thuyền nước này cũng quá tàn nhẫn."
Cơ bụng của Từ Kiến Trừng đều lộ rõ.

Hà Tự cùng Từ Kiến Trừng đi vào phòng sấy.

Hà Tự trực tiếp ngồi dưới đất, để cho gió nóng hông khô, trêu đùa: "Cậu xem, các tiểu cô nương bên ngoài đều đang nhìn chằm chằm cơ bụng của cậu."
Từ Kiến Trừng xoay người lại, hướng Hà Tự vén quần áo lên.

Nói thẳng ra, dáng người của Từ Kiến Trừng, Hà Tự nhìn từ góc độ của nam sinh mà nói, đó là tỉ lệ vàng chỉ có một.

Hà Tự một bên che mặt lại, một bên nhìn qua khe hở của ngón tay, còn kêu: "Đừng câu dẫn tôi! Đừng câu dẫn tôi."
Ban đầu cậu nghĩ Từ Kiến Trừng sẽ nói: "Không có" hoặc là "Không phải" đại loại vậy.

Không nghĩ tới Từ Kiến Trừng mở miệng nói hai chữ: "Tôi sẽ."
Bá một chút, Hà Tự liền cảm thấy có cái gì ấm ấm đang chảy xuống từ mũi mình.

Từ Kiến Trừng nói: "Chảy máu mũi?"
"Chảy máu mũi?!!!!"
Hà Tự trong đầu dỗ dành một chút, không phải đâu, chính mình cũng quá mất mặt, nhìn cơ bụng còn có thể chảy máu mũi, thật là mất mặt ném đến nhà bà ngoại.

Cậu hận không thể đào một cái lỗ để chôn mình xuống.

"Đừng cúi đầu, đừng cúi đầu."
Từ Kiến Trừng ngồi xổm xuống, đỡ Hà Tự, sau đó từ trong túi móc ra khăn giấy.

"Tôi sẽ tự làm!"
Hà Tự thẹn quá thành giận nói.

Từ Kiến Trừng nhẹ giọng nói: "Được được, cậu tự mình làm."
Hà Tự ngửa đầu, bịt mũi, cảm thấy chóng mặt nhức đầu.

Hai người hông khô quần áo một lát, đợi đến khi gần khô rồi mới đi ra ngoài.

Vừa ra đi, Hà Tự lại mua một lon Coca, uống vài ngụm để bình tĩnh.

"Cậu nên uống nước đường nâu.

"
"Tại sao?"
"Bổ máu."
Hà Tự thiếu chút nữa phun ra một ngụm Coca, ho long trời lở đất.

Những giọt nước trên lông mi chưa kịp khô đã rơi xuống theo tiếng ho.

"Cậu, cậu, cậu......"
"Được được, tôi không chọc cậu nữa."
Từ Kiến Trừng nhẹ nhàn vỗ vỗ lưng Hà Tự cho cậu dễ thở: "Tôi sai, là tôi sai, tôi không nên câu dẫn cậu."
Hà Tự:......Khuôn mặt vàng nhỏ????????????
- Hoàn chương 22 -
Edit by motcaitendangiu????????.