Giọng nói của Giản Mộc hơi hơi trầm xuống, mang theo một chút dè dặt ẩn bên trong giọng mũi: “Anh ơi, anh đã trốn em hai ngày rồi.”
Lâm Phụ Tinh lúng túng mở trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khoát tay thề thốt phủ nhận: “Tôi nào có! Tôi không có trốn cậu!”
“…” Giản Mộc than nhẹ một tiếng, “Nhưng anh không chịu nhìn em.”
“Tôi không có!” Lâm Phụ Tinh quay đầu, ánh mắt lại chu du trên tít trần nhà.
“Vậy em có thể ngồi bên cạnh anh không?” Giản Mộc thử hỏi cậu.
Ngay từ lúc đầu Giản Mộc đã tính ngồi vào bên cạnh Lâm Phụ Tinh, chỉ là vừa mới lên xe xong Lâm Phụ Tinh lại hệt như con cá trạch chui tuốt vào chỗ ngồi cuối cùng, đeo tai nghe điện thoại lên rồi trưng ra bộ dáng không thèm để ý đến bất kì ai, Giản Mộc đành phải ngồi vào chỗ ngồi hiện tại, cách cậu một lối đi nhỏ trên xe.
Lâm Phụ Tinh sửng sốt một hồi, vì để chứng minh cho Giản Mộc thấy rằng bản thân thật sự không cố ý tránh mặt anh, cậu dùng sức vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh mình, ánh mắt thản nhiên di chuyển từ trần xe chuyển ra ngoài cửa sổ, hô hấp không đủ: “Ngồi, ngồi đi! Lại đây!”
Xe buýt chạy ra khỏi đường hầm, ánh sáng mặt trời chói mắt trút xuống, Lâm Phụ Tinh sợ mình lại làm ra chuyện gì khác thường nên không dám quay đầu đi, chỉ đành phải nhắm mắt lại giữa ánh sáng chói mắt.
Những tiếng động loạt xoạt từ đằng sau truyền vào lỗ tai, sau đó chỗ ngồi bên cạnh hơi lún xuống, nhiệt độ cơ thể lưu lại trên sườn bả vai.
Sau khi ngồi xuống, Giản Mộc không nói gì nữa.
Tốc độ xe chạy càng lúc càng chậm lại, cuối cùng dừng lại bên một khúc đường giao nhau, chờ vài người bên trường Nhị Trung chán nản xuống xe rồi mới khởi động lại lần nữa, thân xe nhẹ rung lên, nhanh chóng nhập vào làn chạy.
Trong suốt thời gian đó hai người vẫn luôn trầm mặc, cuối cùng là Lâm Phụ Tinh mở miệng trước, nhỏ giọng giải thích: “Tôi không có trốn tránh cậu. Tôi, tôi chỉ là cảm thấy bản thân mình hình như bị bệnh rồi.”
Không nhìn không chạm thì chẳng có chuyện gì xảy ra.
Vừa nhìn thấy anh mặt liền đỏ, tim đập nhanh, đại não như thiếu oxy, chạm một cái là adrenaline(1) của cậu liền tăng vọt, sau gáy nóng như thiêu đốt. Nếu như cậu phân hóa, nếu như pheromone có hình dạng vậy thì nó nhất định sẽ phun ra ngoài như tia bắn.
(1) Adrenaline có tên khác là Epinephrine, adrenaline là một hormon được giải phóng khỏi tuyến thượng thận. Adrenaline được phóng thích vào máu và phục vụ như các chất trung gian hóa học, đồng thời truyền tải xung thần kinh cho các cơ quan khác nhau. Adrenalin là một hormon có tác dụng trên thần kinh giao cảm, được sản xuất bởi cơ thể khi bạn sợ hãi, tức giận hay thích thú, cái làm cho nhịp tim của bạn đập nhanh hơn và cơ thể chuẩn bị cho những phản ứng chống lại nguy hiểm. Quá trình này xảy ra tương đối nhanh chóng, trong vòng 2 đến 3 phút của sự kiện căng thẳng đang gặp phải. Khi tình trạng căng thẳng kết thúc, xung thần kinh đến tuyến thượng thận bị hạ xuống, có nghĩa là tuyến thượng thận ngừng sản xuất adrenaline.
Giản Mộc nhỏ giọng “hả” một tiếng, lo lắng, không yên lòng, khó hiểu đều xen lẫn vào nhau thông qua âm thanh ấy.
Lâm Phụ Tinh hít sâu một hơi, muốn nói sang một chuyện khác, vừa quay đầu đã thấy vẻ mặt lo lắng của Giản Mộc, cậu muốn đưa tay ra, có lẽ chỉ là muốn chạm vào trán của anh nhưng Lâm Phụ Tinh lại giống như bị hoảng sợ, phản ứng cực kì lớn, cả người đều rụt lại lùi sát ra sau, lưng dán chặt vào thùng xe, liên tục xua tay: “Tôi không sao! Cậu đừng chạm vào tôi!”
Giản Mộc đầu tiên là ngẩn ra, hai tay giơ lên, ý nói bản thân sẽ không lộn xộn.
Lâm Phụ Tinh lập tức nhận ra chính mình đã lỡ lời, vội nói: “Không phải, ý của tôi là…”
“Ý của tôi là hiện tại tôi không tốt lắm, sẽ, sẽ lây bệnh.”
Lâm Phụ Tinh thuận miệng bịa chuyện, nói xong lại dịch sang bên cạnh một xíu, chống khuỷu tay nhắm mắt lại, nỗ lực biến chính mình thành cửa kính xe.
Cậu quả thật không có ý trốn, chỉ là cần thêm thời gian để suy nghĩ.
Lâm Phụ Tinh cố gắng ổn định lại tâm tình: “Tôi, tôi có hơi say xe, tôi ngủ trước một tí, xuống xe rồi nói sau.”
Nhìn thoáng qua Lâm Phụ Tinh cũng không có ý định muốn nói rõ ràng chuyện này với anh, nghe xong câu này, cảm xúc của Giản Mộc rõ ràng suy sụp rất nhiều, không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được sự u ám đang ngưng kết lại bên cạnh cậu, Lâm Phụ Tinh giả vờ như đã ngủ say, cả người đông lại cứng ngắt, không dám cử động một tí nào.
Giản Mộc yên lặng không lên tiếng, những người khác ở trên xe đều đang tự chơi điện thoại, không có ai nói chuyện, im lặng đến mức chỉ còn âm thanh tim đập trong lồng ngực, nghe qua thì như vững vàng nhưng thực tế lại càng lúc càng nhanh hơn.
— thịch thịch, thịch thịch.
Trong không gian yên tĩnh như vậy, Giản Mộc cởi áo khoác đồng phục của mình ra, choàng lên người Lâm Phụ Tinh, động tác cẩn thận nhẹ nhàng, cố gắng hết sức tránh không chạm vào người cậu.
Lâm Phụ Tinh thật sự muốn đánh mình một trận.
Người trốn tránh là mình, không thể hiểu được cũng là mình, tim đập nhanh cũng là mình, Giản Mộc vẫn là cái người dịu dàng, đối xử chu đáo tỉ mỉ đối với cậu đó.
Trên áo khoác có mùi nước giặt quần áo, là loại mà Giản Mộc vẫn thường dùng, sạch sẽ lành lạnh, thoang thoảng hương thơm vị bạc hà.
Một loại cảm giác áy náy dâng lên từ trong lòng, Lâm Phụ Tinh thật sự muốn nghiêm túc giải thích và xin lỗi Giản Mộc, nói cho anh biết thật ra cậu chẳng có bệnh gì cả, chỉ là bản thân không phân biệt được, đang tự mình nghi ngờ, để anh cho cậu một chút thời gian tự mình suy nghĩ.
Nhưng lúc cậu đang chuẩn bị mở mắt nói chuyện, Giản Mộc lại lên tiếng trước, giọng nói dịu dàng, nhẹ giọng nói với cậu: “Anh ơi, nghỉ ngơi thật tốt.”
“Sau khi quay về thì lại nói cho em biết, em đã làm sai cái gì, được không?”
Đầu ngón tay anh vươn ra vén vài sợi tóc rơi trên trán cậu, giọng nói trầm thấp cùng hơi thở ấm áp mềm mại kề sát bên tai khiến trái tim giống như bị điện giật.
Trong chớp mắt khi đầu óc trở nên trống rỗng ấy, dường như ở giữa không gian mờ mịt lộn xộn Lâm Phụ Tinh đã nắm lấy được một tia manh mối nào đó, giống như ở trong một cuộn len rối nùi nhìn thấy được đầu sợi len đã tìm rất lâu. ngôn tình hoàn
—— Cậu rõ ràng nhận ra được, tựa như có cái gì đó chưa bao giờ trải qua trước đây, chưa từng suy nghĩ qua, một điều gì đó cậu chưa một lần nào hiểu được đang từ dưới đất nảy mầm sinh ra.
*
Vị trí tổ chức home-party không dễ tìm cho lắm, hơn nữa lúc xe về đến trường thì gặp ngay Hầu Phương Hoa đã đứng đợi từ lâu lôi kéo hỏi thăm mất nửa ngày. Ba người đến trễ nửa tiếng so với thời gian đã hẹn trước, lúc họ đến biệt thự tổ chức home-party thì một đám người của lớp 11-1 dưới sự chỉ huy của lớp trưởng đã chuẩn bị nổi lửa nướng thịt và nấu lẩu rồi.
Quán home-party đã chuẩn bị đầy đủ hết, nhân dịp khai trương nên có giá ưu đãi, bao toàn bộ nguyên liệu nấu ăn và dụng cụ, một đám người tự động chia thành hai nhóm, một nửa nấu lẩu, một nửa thì xoay quanh cái giá nướng.
Vừa đến Minh Lương Hải đã bị bạn cùng bàn túm đi chuẩn bị nguyên liệu nấu lẩu, Phương Triết thì lại giúp Lâm Phụ Tinh và Giản Mộc chiếm một vị trí tốt, giơ tay vẫy vẫy về phía bọn họ, hô lớn: “Anh Lâm! Bọn này chiếm chỗ cho các cậu rồi này! Cậu lại đây ngồi!”
Lâm Phụ Tinh đi qua nhìn một cái, phát hiện chỉ có một cái ghế, cậu bĩu môi, ý bảo Giản Mộc cũng ở đây này: “Các cậu chỉ giữ có một chỗ ngồi thôi?”
“Sao có thể được?” Phương Triết cười hề hề một cách bỉ ổi cùng Hoắc Sơn Chu né ra, hai người cứ như làm ảo thuật mà biến ra một cái ghế khác: “Giản Mộc ngồi ở đây!”
Lâm Phụ Tinh: “…”
Vẻ mặt của hai tên nhãi này đều tươi cười, từng cái biểu cảm hay mỗi một cử động trên cơ mặt đều viết đầy bốn chữ ‘ý đồ bất chính’ thật to.
Phải thật sự để Giản Mộc ngồi ở đây nữa sao?!
Lâm Phụ Tinh: “Không được!”
Cậu chặn ngang túm lấy cái ghế kéo đến một đầu khác của bàn tròn, đặt cạnh bên hai nữ sinh, giọng điệu cứng rắn: “Giản Mộc ngồi ở bên này!”
Phương Triết và Hoắc Sơn Chu đang muốn hỏi “Tại sao chứ?” thì đã thấy Lâm Phụ Tinh trực tiếp ngồi vào chỗ bên cạnh bọn họ, dùng âm thanh chỉ cho hai người bọn họ nghe thấy, cảnh cáo: “Đừng có nghĩ đến việc táy máy tay chân, nhân cơ hội này mà chấm mút.”
Phương Triết: “Tôi không có.”
Hoắc Sơn Chu: “Anh Lâm à, anh nghĩ nhiều quá rồi đó.”
Lâm Phụ Tinh: “Các cậu chỉ còn thiếu việc viết thẳng lên mặt thôi.”
“……”
Một nhóm người vây quanh bàn tròn ngồi yên ổn, gõ chén chờ thức ăn bưng lên. Giản Mộc nhìn thấy ánh mắt trốn tránh của Lâm Phụ Tinh, không mở miệng, đi thẳng qua chỗ của hai nữ sinh bên kia rồi ngồi xuống.
Nữ sinh nhìn Giản Mộc rồi quay sang châu đầu ghé tai thì thầm với bạn thân, sắc mặt ửng hồng, không một tiếng động xích ghế ngồi sang bên cạnh một chút, gần sát vào người Giản Mộc.
“Ai! Mọi người đến đủ rồi! Có thể nhập tiệc rồi nha các bạn!” Trần Tân cầm theo hai xâu đồ nướng to đến chỗ hai bàn lớn, đặt lên trên bàn: “Ăn đi nè!”
Cậu ta từng làm nhân viên ở quán đồ nướng, kỹ thuật nướng rất thành thạo, trước đó đã nướng xong một đợt rồi, chẳng qua Lâm Phụ Tinh và Giản Mộc vẫn chưa đến nên vẫn đặt trong lò để giữ ấm. Một bàn người đã sớm thèm thuồng đống xâu nướng này từ lâu, vừa được tháo niêm phong thì lập tức thò móng vuốt tội ác ra ngay. Một bàn người nhanh chóng biến đồ nướng thành chiến trường, như gió cuốn mây bay quét sạch sẽ cả bàn. Trần Tân bận rộn nướng đồ cũng không thể nào theo kịp tốc độ của đám quỷ đói, cuối cùng đành phải buông tha công việc nướng thịt này, lôi cái lò nướng bằng điện ra đặt luôn lên trên bàn, thêm cả nguyên liệu nấu ăn dọn hết lên, chuyển thành mọi người tự mình nướng.
Đang giữa bữa tiệc, lớp trưởng nhận một cuộc điện thoại rồi chạy đi mở cửa lớn, kéo vào trong sân hai két rượu to đùng.
Không biết lớp trưởng lôi từ đâu ra một cái chảo lớn, dùng một cái xẻng gõ suốt dọc đường, keng keng loảng xoảng từng tiếng thật to, hấp dẫn toàn bộ ánh mắt của mọi người chú ý về mình: “Mọi người mau nhìn đây này! Anh Lâm mời mọi người đến home-party, tôi đây là lớp trưởng phải không nào? Mượn cơn gió đông này… Được rồi, lần này coi như là hoạt động xây dựng tình đoàn kết đúng không! Mọi người cố gắng cùng nhau bồi dưỡng tình cảm thật tốt, tôi mời các bạn uống rượu nha! Được rồi! Cái khác không nói, rượu coi bộ đủ rồi!”
Lớp trưởng đi đầu tự mình mở nắp một chai rượu, nốc cạn cả một chai, xong xuôi thì đập nát vỏ chai rỗng xuống đất, trông rất có phong cách sau khi uống rượu quăng bát ta đi đánh giặc lắm. Cảm xúc của mọi người trong nháy mắt ấy cũng bị kéo lên bởi phần dũng cảm này, nam sinh nữ sinh cùng nhau la lớn ——
“Tửu lượng tốt lắm!”
“Ôi đệt khí phách vãi!”
“Lớp trưởng bề ngoài lịch sự văn nhã như vậy, không ngờ nội tâm lại thật sự là kiểu muộn tao(2) này nha!”
(2) Muộn Tao là kiểu người bên ngoài thì thanh cao, tao nhã, lạnh lùng nhưng bên trong thì có nội tâm ấm áp, hay tính khí thất thường.
“Uống nào! Đêm nay không say không về!”
“Chén thứ nhất đương nhiên phải rót cho anh Lâm chứ phải không!”
Giữa khung cảnh hỗn loạn chẳng biết là ai lên tiếng nói một câu như vậy, một đám nam sinh đồng loạt hướng ánh mắt về phía Lâm Phụ Tinh.
Lâm Phụ Tinh thân là nhân vật trung tâm của cả năm cơ sở, người đề nghị tổ chức home-party, là một Alpha trung tâm mà các Omega muốn theo đuổi, hôm nay lại vừa mới tham gia thi đua, hiển nhiên trở thành nhân vật bị mọi người rót rượu trên bàn tiệc.
Lâm Phụ Tinh bị đám nhãi ranh kia dùng ánh mắt xấu xa nhìn chằm chằm đến nỗi sau lưng chảy mồ hôi lạnh, dứt khoát thả bay chính mình, bàn tay vung một cái: “Không cần các cậu rót, tôi tự uống trước!”
Cậu rót cho mình một ly đầy, ngửa đầu uống cạn một hơi, nhóm nam sinh hò hét trầm trồ khen ngợi, bắt đầu điên cuồng chuốc rượu dùng đủ mọi lý do hoa mĩ để mời rượu.
“Anh Lâm anh Lâm, lần này thi không tệ ha! Uống một ly!”
“Hôm nay Giản Mộc đến, vui vẻ nha! Anh Lâm uống một ly đi, uống một ly đi!”
“Anh Lâm à, sao cậu có thể đẹp trai như vậy chứ! Uống!”
“Anh Lâm không tham gia thi tháng nha, không được, phải uống!”
Một đám nhóc ngoại trừ không yêu học tập ra, ở trong trường học cũng không làm qua cái gì kiếm sống, không hút thuốc lá cũng không uống rượu, bây giờ bầu không khí bị chọc vỡ một lỗ hỏng to, bao nhiêu sự ức chế bị dồn nén của mọi người lập tức bị đẩy ra ngoài hết.
Người của hai bàn tiệc thay phiên nhau chuốc rượu, Trần Tân bật quả đèn cầu phía trên trần nhà ăn lên, đủ loại màu sắc rực rỡ từ trên quả cầu rọi xuống dưới, còn bật chế độ chuyển động nửa.
Tay Trần Tân cầm theo chai rượu, gương mặt bị chuốc say đến đỏ bừng, nói chuyện đã bắt đầu ngọng nghịu: “Ha ha ha ha ha đờ mờ, đây là cái thẩm mỹ gì thế! Tại sao trong phòng ăn lại có thứ đồ chơi này vậy! Quá đen tối ha ha ha ha!”
Nói xong thì đứng ngay dưới quả đèn cầu này mà vui sướng hoa tay múa chân.
“Trần Tân uống rượu nha! Quá đáng, mới đây mà đã say rồi, vậy nên anh Lâm uống thêm một ly đi?”
Mọi người cười vang.
Lâm Phụ Tinh thì ai mời cũng chẳng cự tuyệt, có người đến chuốc rượu cậu liền uống ngay, một ly rồi lại một ly, nâng cốc như đang uống nước lọc, một mình một người nhận thầu nửa két rượu của một bàn người.
Trên thực tế Lâm Phụ Tinh sẽ không uống rượu, toàn bộ quá trình đều dựa vào sự niềm tin giả vờ siêu đỉnh cùng với mớ sĩ diện không muốn sống mà quyết tâm chống đỡ mới không gục xuống.
Có lẽ, còn có một chút bé tí xíu tâm trạng khó chịu nữa.
Hai tên nhãi Phương Triết và Hoắc Sơn Chu không biết từ lúc nào đã chuồn sang cạnh Giản Mộc, nhân lúc người khác đang bận thay nhau chuốc rượu thì dốc sức dâng thịt ngon rau tươi cho Giản Mộc. Giản Mộc không ngẩng đầu cũng không lên tiếng, chỉ buồn bực cúi đầu ăn, cái miệng nhỏ nhai nhai, có người đến mời rượu cũng chỉ lễ phép dùng cái miệng nhỏ khẽ nhấp một ngụm nhỏ. Tất nhiên chẳng có ai lại đi làm khó dễ một Omega, hi hi ha ha cười nói hai câu rồi lại vòng đi mời rượu người tiếp theo.
Thật thích!
Người ngồi bên cạnh Giản Mộc phải là cậu nha!
Nhưng người tránh Giản Mộc cũng là cậu…
Vì cái gì chứ?
Lâm Phụ Tinh lần nữa rơi vào vòng tuần hoàn chết chóc. Cậu lại tiếp một ly, một ngụm uống hết, một chén này xuống bụng đã muốn uống đến dại ra rồi, tay mềm chân nhũn, đầu óc quay cuồng mơ hồ. Nhưng Lâm Phụ Tinh có thiên phú dị bẩm uống rượu mặt không đỏ, nhìn từ bên ngoài không hề thấy nửa điểm bộ dáng đã say, ngược lại càng uống nhiều ánh mắt sẽ càng sáng ngời, chỉ có phần đuôi mắt hiện ra một vệt đỏ nhàn nhạt.
Lâm Phụ Tinh dám ỷ vào khả năng thiên phú này của mình mà mặt không đổi sắc mạnh mẽ giả vờ.
Không thể uống say á, say rồi sẽ mất mặt lắm!
Cậu thả chai rượu ra, mượn động tác rót rượu, khóe mắt dừng lại chuẩn xác trên người Giản Mộc.
Giản Mộc thật xinh đẹp.
Dáng vẻ lúc ăn cũng thật xinh đẹp.
Bộ dáng lúc cái miệng nhỏ khẽ nhấp rượu cũng thật xinh đẹp.
Muốn ôm ôm cậu ấy quá.
Lâm Phụ Tinh bỗng nhiên nhớ lại lần ở nhờ chỗ Giản Mộc trong ký túc xá, hai người chen chúc trên một cái giường chật hẹp, có lẽ là ôm nhau ngủ, dù sao thì mỗi ngày khi tỉnh dậy cậu đều nằm trong lồng ngực của Giản Mộc.
Dáng người của Giản Mộc cũng rất tốt, không gầy yếu, còn có cơ bụng, sờ lên rất thoải mái.
Cái này chỉ có mình cậu biết thôi, Lâm Phụ Tinh chưa từng kể cho ai nghe cả.
Mang theo bí mật nhỏ mà chỉ mình cậu biết, Lâm đại thiếu gia lại không thấy khó chịu như vậy nữa.
Chỉ là muốn…
Muốn được ôm ngủ thêm một lần nữa…
“…”
Lâm đại thiếu gia ngậm cái ly, suy nghĩ về chuyện đời, uống mà chẳng yên lòng. Lúc này bỗng có một người đi đến trước mặt cậu, chặn lại tầm nhìn của cậu.
Lâm Phụ Tinh chống cằm, ngửa đầu lên, chỉ thấy Trần Văn Tĩnh một tay cầm theo cái ly, một tay với lấy chai rượu đứng chặn trước người cậu, vẻ mặt cực kì ngượng ngùng, tiếng nói phát ra rất nhỏ: “Anh Lâm.”
Lực phản ứng của Lâm Phụ Tinh bây giờ đặc biệt chậm chạp, sửng sốt mất vài giây mới “hả” một tiếng: “Cậu cũng đến mời rượu tôi à? Tốt thôi.”
Nói xong cậu lập tức nhận lấy chai rượu từ trên tay Trần Văn Tĩnh, lúc đang muốn rót thì chai rượu trong tay liền bị người khác dành đi mất, Giản Mộc chẳng biết từ lúc nào đã vòng qua nửa cái bàn đến bên này.
“Anh, anh đừng uống nữa.”
Lâm Phụ Tinh vào giờ phút này đã bị mem say làm cho choáng váng đầu óc, trước mặt cậu như bị phủ một lớp sương mù dày đặc, mọi thứ trở nên mông lung.
Khuỷu tay cậu chống trên mặt bàn, đầu ngã vào trong khủy tay, ngửa đầu cười: “Tại sao chứ? Tôi không có say!”
Hình như Giản Mộc nói gì đó với cậu nhưng chẳng nghe rõ lắm, bởi vì uống rượu, âm thanh xung quanh cũng hết sức ồn ào, từng tiếng xì xầm chói tai xen lẫn cùng nhau. Giản Mộc nhíu mày, bộ dáng nhìn qua có vẻ không vui cho lắm, Lâm Phụ Tinh có ý muốn lấy lại chai rượu nhưng Giản Mộc lại nắm chặt miệng chai, sau đó anh ngẩng đầu đặt chai rượu lên miệng trực tiếp một hơi uống sạch, cuối cùng trút miệng chai hướng xuống dưới, dùng sức lắc lắc cái chai, không dư một giọt nào.