Trong lúc ngủ say luôn có một loại không khí dễ chịu bao bọc lấy cậu, khi tỉnh lại tinh thần sảng khoái, đầu không choáng, trí nhớ không loạn, ngoại trừ một tí lơ mơ ra thì không còn lại di chứng say rượu nào nữa hết.
Quả nhiên là thiên phú bẩm sinh, uống đến say ngất mà vẫn bình thường.
Lâm Phụ Tinh đắc ý xoay người, mở to mắt, sau đó, hô hấp ngừng hẳn —
Giản Mộc đang nằm nghiêng bên cạnh cậu, một tay để trên vai cậu, hàng mi dài và dày rũ xuống tạo thành một vòng cung tuyệt đẹp dưới đáy mắt.
Bọn họ chen chúc trên một chiếc giường tatami(1), cùng nhau đắp chung một tấm chăn, cổ áo hơi trượt xuống lộ ra xương quai xanh tinh xảo, có thể lờ mờ nhìn thấy đường cong từ cổ xuống vai.
(1) Giường tatami:
giuong-ngu-tatami-1
Vài con ma men nằm lăn lộn lung tung khắp xung quanh.
Trong đầu Lâm Phụ Tinh vang lên một tiếng “đùng”, vốn dĩ còn đang nửa tỉnh nửa mê thì ngay lúc nhìn thấy gương mặt Giản Mộc cậu hoàn toàn tỉnh ngủ.
Khoan khoan khoan!
Tối qua đã xảy ra chuyện gì?
Tại sao cậu lại ngủ chung với Giản Mộc thế này?
Lầu ba? Trèo lên kiểu gì vậy?
Không làm chuyện gì đáng xấu hổ đó chứ?
Cậu! Hoàn! Toàn! Không! Nhớ!
Não Lâm Phụ Tinh trống rỗng, hoàn toàn không thể nhớ được sau khi mất điện thì chuyện gì đã xảy ra.
Cậu đang cố hết sức để nhớ xem rốt cuộc là chuyện gì thì trước mặt lông mi Giản Mộc hơi run rẩy, Lâm Phụ Tinh tưởng anh sắp tỉnh lại, cậu không biết phải đối diện với anh thế nào, đành vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ.
Giản Mộc gọi một tiếng bên tai cậu: “Anh ơi.” Giọng nói còn mơ ngủ thì thầm, sau đó anh dùng chóp mũi nhẹ cọ mái tóc cậu, đưa tay ôm lấy cậu rồi không động đậy gì nữa.
Hơi thở ấm áp hòa quyện vào nhau giữa hai người.
Lâm Phụ Tinh đợi một lát, khẽ nhấc mí mắt ra một đường nhỏ, xác nhận Giản Mộc vẫn chưa tỉnh mới run run mở to hai mắt.
Hai người họ dựa vào quá gần nhau rồi, mí mắt gần như sắp chạm vào nhau, lông mày của anh giãn ra, dưới bóng lông mi là sống mũi cao thẳng, chóp mũi hơi nhếch lên, xuống tiếp nữa là đôi môi có màu sắc rất nhạt, giống như màu sắc được pha trộn giữa dâu tây và sô cô la trắng.
Gần như là theo bản năng, trong đầu Lâm Phụ Tinh vang lên một câu nói.
Muốn hôn anh một cái.
Chỉ cần chạm vào một chút là được.
Lâm Phụ Tinh thất thần trong chốc lát, chờ đến khi cậu phản ứng lại mình đang suy nghĩ cái gì trong đầu, cả người sắp sửa nổ tung.
Cậu hốt hoảng tách ra song lại không thể không cẩn thận nhấc cánh tay đang đặt trên vai cậu của Giản Mộc xuống khỏi người để tránh đánh thức anh và những người khác. Vội vàng bò xuống giường, cậu tránh những con ma men nằm trên đất nghiêng ngả đụng cái này cái kia lao ra khỏi phòng.
Điên rồi.
Đờ mờ điên thật rồi.
Nếu nói mặt đỏ tim đập nhanh đều do sinh bệnh mà ra, vậy thì cái suy nghĩ vừa rồi là cái quỷ gì hả?!
Ngoài cửa sổ, thời tiết vẫn u ám như cũ, cả bầu trời trắng xóa, mây trắng đan xen dày đặc không một tia nắng nào xuyên qua được.
L m Phụ Tinh muốn đi xuống lại đụng phải Phương Triết vừa sớm tinh mơ đi lên tìm nhà vệ sinh, cậu không chút suy nghĩ đưa tay kéo lấy Phương Triết đi đến sân trong: “Cậu đi với tôi.”
Phương Triết: “?”
Phương Triết vừa ngủ dậy còn đang mơ màng chả hiểu mô tê gì, ban đầu chỉ nghĩ đi xả nước một cái, kết quả bị Lâm Phụ Tinh kéo đi rồi chợt hứng một hồi gió lạnh táp vào mặt.
Cậu ta mờ mịt nhìn Lâm Phụ Tinh vốc một vốc nước lạnh vỗ lên mặt, tùy tiện lau một cái rồi mới vung tay áo lên, nói: “Chúng ta đánh một trận đi?”
Lúc này Phương Triết mới ngó qua đồng hồ, mới hơn bảy giờ sáng, cậu chàng ngáp một cái: “Đùa cái gì vậy, mới sáng sớm.”
Lâm Phụ Tinh đã bày xong tư thế, qua lại giãn gân cốt: “Không nói đùa, luyện công buổi sáng.”
“Luyện công buổi sáng con mẹ gì hả.” Phương Triết còn lâu mới cam lòng cùng cậu đánh nhau, đánh cũng đánh không lại, mười tên như cậu ta cũng không đủ cho Lâm Phụ Tinh ép ra bã, kết quả còn không phải bị tên này đè trên đất chà đạp một phen, “Tôi không đánh, tôi còn buồn ngủ lắm.”
“Tới.” Lâm Phụ Tinh bẻ đốt ngón tay kêu rôm rốp.
“… Tôi không đánh.” Phương Triết xoa xoa hai mắt, hai tay đút trong túi áo khoác, chợt nhớ ra cái gì, vẻ mặt biến thành vô sỉ, “Anh Lâm, cậu còn ngủ không? Cậu không ngủ thì tôi về nằm bên cạnh Giản Mộc nhá? Chỗ đó có thể chen vừa hai người ấy chứ, ngủ cạnh Giản Mộc chắc chắc trong mơ cũng sẽ rất ngọt ngào.”
“…” Vẻ mặt này quá đê tiện, Lâm Phụ Tinh nhịn xuống xúc động muốn bước đến tẩn vào mặt tên này một trận, chỉ cảm thấy trong lòng khó chịu, bật thốt, “Cút, không được, nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Phương Triết cười ha hả, bật lên như tôm nhảy, ôm tay liền phóng vọt lên trên lầu, Lâm Phụ Tinh đuổi theo sát nút, tới trước cửa thì kịp lúc đuổi tới duỗi tay nắm lấy cổ áo cậu ta nhưng Phương Triết và Lâm Phụ Tinh quen biết nhau từ nhỏ, còn lạ gì mấy chiêu này, đánh không lại thì có thể chuồn, ba tránh bốn né liền tìm được kẽ hở trốn thoát, cậu ta dùng cả tay lẫn chân trườn bò lên giường tatami mà Giản Mộc đang nằm.
Lâm Phụ Tinh phát điên, mắt thấy tiểu thịt tươi omega sắp sửa bị “vấy bẩn”, đang muốn đuổi theo thì bên kia Giản Mộc bỗng giật mình một cái, nhấc chân đạp Phương Triết lăn xuống dưới đất.
Phương Triết: “?”
Cặp mông và sàn nhà tiếp xúc thân mật vang lên một tiếng “rầm” giòn tan. Phương Triết còn chưa kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy đến, vẻ mặt mông lung.
Giản Mộc vén tóc rơi trước trán, trên mặt xẹt qua một tia tàn bạo không dễ thấy, anh cau mày, hai con ngươi đen nhánh, sâu không thấy đáy hệt như từ chối tất cả những xúc cảm lạ lẫm đến gần.
— Dường như không còn là Giản Mộc mọi ngày.
Song vẻ mặt này của anh chỉ lộ ra trong một cái chớp mắt đã lập tức khôi phục lại như thường, anh nhìn khắp bốn phía, không nhìn thấy người muốn gặp đâu, hỏi: “Anh Phụ Tinh đâu?”
Phương Triết chỉ ra ngoài cửa, vừa định bảo “ở đó đó” thì phát hiện ngoài cửa chẳng có ai, cậu ta gãi gãi đầu: “Vừa nãy còn ở đó cơ mà?”
Lâm Phụ Tinh đã sớm trốn sang bức tường bên ngay lúc Giản Mộc vừa mở miệng hỏi rồi, ở góc độ này nhìn sang Giản Mộc không thấy được cậu song cậu lại có thể nhìn xéo thấy rõ động tác của Giản Mộc.
Giản Mộc nhỏ giọng nói tiếng xin lỗi với Phương Triết, giải thích mình không thích có người lạ bên cạnh. Mặc dù Phương Triết nghi ngờ việc “hôm qua không phải cậu còn ngủ chung một chỗ với anh Lâm à” nhưng cũng không hỏi đến cùng, cậu ta thấy chuyện hai tên con trai ngủ cùng nhau rất bình thường, anh Lâm lại ở nhờ trong ký túc xá của Giản Mộc suốt một tuần, chắc hẳn hai người đã quen thuộc với nhau rồi cũng nên.
Cả căn phòng vốn dĩ là chuẩn bị cho mọi người đi ngủ, bên cửa sổ đặt một chiếc giường tatami, xung quanh đặt mười mấy bộ chăn nệm lung tung, Phương Triết xoa xoa cái mông, tùy tiện chui vào một ổ chăn, thừa dịp cơn buồn ngủ còn chưa dứt ở ngay tại chỗ ngủ thêm một lát.
Lâm Phụ Tinh nhìn thấy Giản Mộc ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ hồi lâu, sau đó lấy máy truyền tin từ dưới gối ra, suy tư một lát mới bắt đầu gõ chữ.
Chẳng biết tại sao, Lâm Phụ Tinh cảm giác Giản Mộc đang gửi tin nhắn cho cậu, nhớ ra máy truyền tin của mình còn chưa để chế độ im lặng liền vội vàng móc ra, đang định điều chỉnh lại mức âm lượng song tốc độ tay cậu không mau bằng tốc độ truyền tin, máy truyền tin kêu “ting ting” một tiếng, trên màn hình hiện ra tin nhắn đến.
Là Giản Mộc gửi tới.
J: Anh ơi.
J: Em không tìm thấy anh.
Phòng vắng vẻ, bốn phía lại yên tĩnh, âm báo nhắc nhở của máy truyền tin lúc này lại vang dội hơn bao giờ hết.
Giản Mộc quay đầu nhìn về nơi phát ra âm thanh, Lâm Phụ Tinh tức tốc nhấn tắt màn hình, gần như bỏ chạy trối chết.
Giản Mộc nhìn chằm chằm vào nơi phát ra tiếng một hồi lâu, không có đứng dậy, nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Tâm trạng bối rối, mê mang lần nữa lấp đầy khoang ngực, ép chặt đến mức cậu chẳng hít thở nổi, Lâm Phụ Tinh vội vàng nhắn tin cho lớp trưởng báo một câu “có việc nên phải đi trước”, rồi rời khỏi biệt thự tổ chức party tại gia.
Lúc Tô Dĩ Kha mở cửa tiệm mì thì đối diện ngay một cái đầu đang ủ rũ cúi gầm.
Tô Dĩ Kha trừng lớn hai mắt: “Khách quý khó gặp nha, sao nay đến sớm thế này?”
Lâm Phụ Tinh: “Vậy anh cho tôi mượn giường ngủ thêm chút nữa đi?”
“Nằm mơ.”
Tô Dĩ Kha ngáp một cái, mở rộng cửa đón khách, Lâm Phụ Tinh đi vào cùng anh ta.
“Cậu sao đấy?”
“Không có gì, có đồ gì ăn sáng không?”
“Có.” Tô Dĩ Kha bật bếp, làm mì, bưng ra, “Canh chưa có nấu, ăn đỡ mì chay nhé.”
Lâm Phụ Tinh nhồi một họng to, Tô Dĩ Kha không để ý đến cậu, đi vào phòng bếp sắp xếp đồ vật, chờ anh ta bước ra Lâm Phụ Tinh đã ăn hết một bát lớn, đang ngồi chống cằm, máy truyền tin để trên bàn, một tay gõ gõ chữ.
Trên màn hình vẫn luôn hiển thị ở khung thoại trò chuyện cùng Giản Mộc.
Ngay ở mấy phút trước, Giản Mộc lại gửi đến một tin nhắn.
J: Em còn tưởng sau buổi tối hôm qua, hai chúng ta đã làm lành rồi.
Giọng điệu rất cẩn thận, rất buồn bã.
Lâm Phụ Tinh đang tự hỏi phải trả lời lại thế nào.
Tôi ra ngoài luyện công buổi sáng?
… Nói nhảm gì vậy chứ? Vừa không giảm béo cũng không phải dưỡng sinh, cậu chỉ yêu ngủ nướng.
Hôm nay có chút việc nên tôi phải về nhà một chuyến?
Cậu thì có cái việc gì? Nói dối với lớp trưởng thì chẳng có cảm giác gì sất, sao nói dối trước mặt Giản Mộc lại sinh ra sự khó chịu to lớn như vậy.
Uống rượu xong có hơi choáng đầu, ra ngoài tản bộ một lát, không cần lo lắng?
Nhưng tản bộ xong thì phải trở về, cậu một chút cũng không muốn quay lại.
Lâm Phụ Tinh lặp đi lặp lại một động tác, gõ ra một hàng chữ rồi lại xóa đi, tiếp tục gõ một hàng, lại xóa… Tô Dĩ Kha nhìn cậu giày vò gần nửa tiếng, một câu cũng chưa nói được, cuối cùng bất lực từ bỏ cầm máy truyền tin đập bộp phát xuống mặt bàn, che mặt không rên tiếng nào.
“Cái vẻ mặt phiền não này của cậu, không giống như không có chuyện gì.”
Tô Dĩ Kha lục dưới quầy ra mấy bịch hạt, mỗi loại lấy ra một ít bỏ chung vào trong một cái đĩa, ngồi xuống đối diện Lâm Phụ Tinh: “Sao đấy? Chạy code ra bug hả? Bên A muốn cậu làm lại? Thành tích không còn nữa? Cậu sắp bị thôi học? Tôi đây còn chưa nghe được tin tức nào mà, giáo viên dạy thay mà tin tức trễ nải vậy cơ á?”
Trên mặt Tô Dĩ Kha viết đầy mấy chữ “cười trên nỗi đau của người khác”, Lâm Phụ Tinh không thèm để ý đến anh ta, ở trong đĩa lựa lựa chọn chọn một hồi lấy ra mấy hạt hạnh nhân, ném vào trong miệng: “Có chuyện nghĩ không thông.”
Có thể có chuyện mà Lâm Phụ Tinh nghĩ không thông khiến Tô Dĩ Kha cực kì hăng hái: “Nói nghe coi nào, cậu để anh Kha đây giúp cậu giải đáp thắc mắc cho.”
Lâm Phụ Tinh lườm anh ta một cái: “Anh hiểu?”
Tô Dĩ Kha: “Còn chưa biết đâu, cậu có thể không tin Tô Dĩ Kha nhưng cậu tuyệt đối không thể không thầy Tô nhá.”
Mọe, thầy Tô cơ.
Không biết xấu hổ mà.
“…” Lâm Phụ Tinh lại thảy một hạt điều vào trong miệng, hạt điều chưa được làm qua công đoạn sấy khô đặc biệt, chỉ đơn giản xào chín, giữa răng môi quanh quẩn hương thơm trong trẻo vốn có của hạt điều.
Cậu sắp xếp lại từ ngữ, cố gắng chữa ngựa chết thành ngựa sống.
Lâm Phụ Tinh nói: “Ờ đó, có một người thế này, muốn tới gần, lại không dám đến gần, ánh mắt vừa tiếp xúc, vừa chạm phải là mặt đỏ bừng tim đập rộn ràng. Thế nhưng cậu ấy không làm cái gì cả, tôi cũng xác định bản thân không mắc bệnh gì hết, không dám tiếp xúc, không dám nói lời nào, tôi chỉ muốn trốn cậu ấy, có người theo đuổi cậu ấy tôi sẽ khó chịu… tôi…”
Lâm Phụ Tinh há miệng, hít vào một hơi, lại khép vào, cuối cùng dùng tay che lấy mặt, giống như từ bỏ trị liệu vậy: “Tôi, tôi muốn hôn cậu ấy.”
Tô Dĩ Kha “phụt” cái bật cười.
Mình thì sầu thế này, tên này còn cười cho được, còn càng cười càng quá đáng, Lâm Phụ Tinh cho rằng mình phải cùng thầy Tô bàn luận một chút: “Anh cười cái gì?”
Tô Dĩ Kha không cắn hạt nữa, sợ mình sẽ nghẹn mất, vừa cười vừa tổng kết lại tình huống của Lâm Phụ Tinh: “Nói túm lại, là do cậu muốn hôn người ta song lại hoảng sợ, sau đó vứt người ta lại tự mình chạy mất? Ha ha ha ha ha ha ha!”
Lâm Phụ Tinh bị cười nhạo nhưng Tô Dĩ Kha lại nói đúng sự thật, cậu chỉ có thể ôm đầu, vừa chán nản vừa buồn bực “Ừ” một tiếng.
Tô Dĩ Kha cười quá thành ho khan, mãi một lúc sau mới bình tĩnh lại được, nói với Lâm Phụ Tinh: “Cậu, đứng lên dựa vào tường.”
Lâm Phụ Tinh: “?”
“Nhanh lên nhanh lên nhanh lên.” Tô Dĩ Kha thúc giục.
Lâm Phụ Tinh chẳng hiểu mô tê gì, vừa đứng dậy liền bị Tô Dĩ Kha ấn xuống bả vai ép lên tường.
Anh ta thấp hơn Lâm Phụ Tinh một chút, cố tình thực hiện động tác này phải kiễng chân cao lên mới được, nhìn tổng thể có hơi buồn cười.
Lâm Phụ Tinh: “?”
Lâm Phụ Tinh: “Anh làm cái gì vậy?”
Tô Dĩ Kha nói một cách đương nhiên: “Kabe-don đó! Thế nào, có cảm giác gì không?”
Lâm Phụ Tinh: “Cảm giác gì?”
Tô Dĩ Kha lại cúi thấp đầu xuống: “Còn thế này?”
Lâm Phụ Tinh nhìn thẳng vào mắt anh ta, nấm đấm siết chặt: “Có.”
“Là cái gì?”
“Tôi muốn tẩn anh.”
“…” Tô Dĩ Kha bĩu môi, “Ai, nhịn đi nhịn đi, tôi hỏi cậu nha, lúc tôi làm thế này, tim cậu có đập rộn lên không, adrenalin tăng cao?”
Hai tên con trai cao lớn dựa sát vào với nhau làm toàn thân Lâm Phụ Tinh không được tự nhiên, muốn đẩy anh ta ra thì Tô Dĩ Kha hỏi: “Vậy lúc nào thì cậu có cảm giác như vậy?”
Lúc nào sao?
Lâm Phụ Tinh cẩn thận nhớ lại.
Tim đập nhanh cũng không phải xuất hiện ngày đầu tiên, từ rất lâu trước đó đã sớm có manh mối rồi.
Lần đầu tiên gặp được Giản Mộc hay như lần đầu tiên khi chạm phải Giản Mộc, bị cậu ấy ôm, ngủ chung trên một chiếc giường nhỏ, trong văn phòng, trên sân thượng, trên sân tập hoặc có thể là, là buổi tự học buổi tối trước hôm thi đua.
Thiếu niên duỗi ngón tay ra, dịu dàng nắm lấy góc áo của cậu, ngón tay trắng nõn cứ như được ngâm trong ánh sáng, các đốt ngón tay hơi đỏ lên —
Nhớ đến khuôn mặt mỗi sớm thức dậy, bờ môi mím chặt, dùng giọng nói dịu dàng mềm mại gọi cậu.
Anh ơi.
Nhịp tim của Lâm Phụ Tinh lại lần nữa không cách nào khống chế đập thình thịch liên hồi, kéo theo cả hô hấp, máu và mạch đập đều tăng mạnh như muốn trương lên, phía sau gáy nóng hôi hổi.
Động lòng.
Tô Dĩ Kha nhếch môi cười một tiếng: “Oa a, cậu có cảm giác với tôi nha.”
“Cút.” Lâm Phụ Tinh đẩy anh ta ra, chộp lấy ly nước lạnh, ngửa đầu uống cạn.
“Tôi nghĩ tới Giản Mộc.” Lâm Phụ Tinh nói.
“Wow.” Tô Dĩ Kha gật gù, như có điều suy nghĩ đi đến sau quầy, nghiêng người dựa lên, “Hóa ra cậu nói đến Giản Mộc.”
Lâm Phụ Tinh buồn bực uống hết cả ly nước thứ hai: “… Đây là trọng điểm hả?”
Cậu cảm thấy như có thứ gì đó đè nặng trong tim, trơn trượt như đá cuội, lại nặng trĩu, cậu chỉ có thể tìm kiếm một chỗ dựa mới có thể cạy ra nổi hoang mang và bất lực này.
Lâm Phụ Tinh đang chuẩn bị rót ly nước thứ ba, Tô Dĩ Kha lại gọi cậu: “Tôi có một kết lận, cậu có muốn nghe hay không?”
Giọng nói của Tô Dĩ Kha rất nhẹ, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm cậu, giọng điệu chắc chắn.
Lâm Phụ Tinh giơ ly muốn uống nước mới phát hiện ly nước trống không, cậu để ly xuống, nuốt một ngụm nước bọt.
Hầu kết nhấp nhô: “Anh nói đi.”
Lâm Phụ Tinh có một trực giác, có lẽ, có thể, chắc là, những gì Tô Dĩ Kha nói tiếp theo sẽ là điểm tựa giúp cậu khơi lên viên đá nặng trĩu ấy.