Trần Nguy ngồi ở giường dưới, vẻ mặt không còn gì để nói, còn có thể như vậy nữa à?
Nhưng mà cậu ta rất nhanh đã phát hiện sự việc không chỉ có thế, mà còn nằm ngoài sự đoán của cậu ta!
Lục Cảnh Trừng đánh răng xong, vừa mới đặt cốc đánh răng xuống, chuẩn bị dạy dỗ Diệp Thanh Dương thì mặt hắn đã bị một cái khăn lông trùm lên.
Hắn còn chưa kịp phả ứng, Diệp Thanh Dương đã nhanh nhẹn giúp hắn lau mặt xong xuôi.
“Cho cậu, bảo bối.” Diệp Thanh Dương ném cho hắn lọ mĩ phẩm dưỡng da duy nhất của mình.
Lục Cảnh Trừng:???
Bảo bối là cái gì?
Diệp Thanh Dương thấy hắn không động đậy, lấy một chút “bảo bối” đổ lên lòng bàn tay, xoa xoa cho hắn.
Lục Cảnh Trừng cảm thấy Diệp Thanh Dương đang ỷ vào hắn đối xử tốt với cậu, được sủng mà kiêu, làm xằng làm bậy, động thủ trên đầu thái tuế!
Hắn lớn tiếng nói:” Cậu làm gì vậy, tự tôi không có tay hay sao?”
“Cậu làm chậm quá.” Diệp Thanh Dương mệt tim.
Cậu thật sự muốn nói Lục Cảnh Trừng và cô nhóc Diệp Thanh Diên nhà cậu rất giống nhau, thức dậy thôi mà cũng như đòi mạng, rời giường cũng chậm rì rì, hận không thể nhắm mắt lại là làm xong tất cả.
Trước khi Diệp Thanh Dương xuyên qua, sánh sớm nào cũng rửa mặt đánh răng, ăn sáng xong xuôi mới đi gọi em gái mình dậy.
Diệp Thanh Diên mắt nhắm mắt mở như người mộng du ra khỏi phòng ngủ, Diệp Thanh Dương sẽ phụ trách giúp cô nhóc lấy kem đánh răng, lấy nước, lau mặt xong còn thoa thêm kem chống nắng.
Việc này quả thật cậu làm lâu cũng có kinh nghiệm.
“Vẫn chưa xong à?”
Diệp Thanh Dương thoa kem cho hắn xong, thu tay về:” Thoải mái không? Không khó chịu chứ? Tôi đã rất khống chế lực tay rồi đấy!”
Lục Cảnh Trừng:… Hình như thật sự không khó chịu.
Bách Nhạc lúc này mới từ phòng tắm chung trở về, vừa vào cửa đã thấy Lục Cảnh Trừng thay xong quần áo, đang đưa lưng về phía y chải đầu.
Bách Nhạc giễu cợt:” Bây giờ mới dậy, chậm quá, sắp tạp hợp đến nơi rồi, để tao xem mày còn thời gian đi rửa mặt không.”
Y còn hừ hừ một tiếng:” Nam thần trường học, hôm nay để mặt bẩn đi ra ngoài, để đám nữ sinh kia nhìn thấy, cho bọn họ xem hình tượng thật sự của nam thần là gì.”
Lục Cảnh Trừng:…
Lục Cảnh Trừng vẻ mặt cạn lời xoay người:” Mày mù à? Trợn to mắt chó của mày lên mặt xem ông nội mày bẩn ở chỗ nào?”
Bách Nhạc:!!!
Bách Nhạc khiếp sợ:” Mày đi rửa mặt lúc nào? Sao tao không thấy mày ở phòng rửa mặt?”
Lý Lan cười nói:” Bách đại nhân ngài không hiểu sao, bệ hạ có nương nương hầu hạ, nương nương của chúng ta có cái gì mà không làm được, bệ hạ cần gì phải đến nơi ồn ào như phòng rửa mặt kia chứ.”
Bách Nhạc:”… Nói tiếng người.”
Trần Nguy thở dài:” Trong thời gian mày ra ngoài đánh răng, lớp trưởng của chúng ta không chỉ gọi nam thần từ trên giường ngồi dậy, còn tự mình giúp nó hoàn thành công việc rửa mặt. Trước kia tao thật sự không nhìn ra, Diệp Thanh Dương còn hiền huệ như vậy!”.
“Không chỉ hiền huệ, tính tình cũng rất tốt.” Đổng Dục buồn bực:” Tính cách của cậu trước đây hình như không giống lắm?”
Diệp Thanh Dương cười cười, nói nhảm, tôi của trước đây không phải tôi của hiện tại, bạch mã phi mã* đó, biết không?
*Theo thuyết Bạch Mã Phi Mã chả Công Tôn Long, ngựa dùng để chỉ cái hình, trắng để chỉ màu sắc, tìm ngựa thì ngựa đen ngựa vàng đều được, nhưng tìm ngựa trắng thì ngựa đen ngựa vàng đều không được, cho nên ngựa trắng không phải là ngựa. Kiểu như nhìn vậy mà không phải vậy.
Lục Cảnh Trừng nhìn Diệp Thanh Dương cười, thầm nghĩ cậu cười cái gì, chỉ lo người khác không biết cậu vì yêu mà thay đổi đúng không?
Cậu cũng thay đổi quá nhiều rồi đấy!
Trước kia rốt cuộc cậu làm thế nào mà nhịn được tình yêu trong lòng này vậy?
Cậu không lo nhịn nhiều quá sẽ lộ ra sơ hở sao?
Hắn còn đang nghĩ mây nghĩ gió, Trịnh Phong đã mở miệng đánh gãy cuộc trò chuyện của mọi người:” Này, các vị, đã 6giờ 25 phút rồi đấy, chúng ta không phải là nên ra khỏi phòng rồi sao?”
Mọi người nghe vậy, vội vã đứng lên chạy ra cửa.
Diệp Thanh Dương thấy bọn họ hớt ha hớt hải như ong vỡ tổ, bất đắc dĩ quay người cầm chìa khóa cửa, tiện tay uống thêm mấy ngụm nước.
Lúc cậu quay lại, chỉ thấy Lục Cảnh Trừng vẫn còn đứng ở đằng sau chưa đi.
“Đi thôi.” Lục Cảnh Trừng nói.
Diệp Thanh Dương “Ồ” lên một tiếng, khóa cửa.
Sau đó cậu bị Lục Cảnh Trừng kéo tay chạy đi.
Diệp Thanh Dương chưa từng biết Lục Cảnh Trừng lại chạy nhanh như vậy, nếu không phải cậu từ nhỏ đã bị cha cậu huấn luyện chạy bền, e rằng chạy theo không kịp.
“Cậu chạy nhanh như vậy làm gì?”
“Không phải cậu nói không nhanh thì sẽ mượn à?”
“Nhưng chúng ta cũng đâu cần chạy nhanh như thế, theo không kịp.”
“Cậu mệt à?” Lục Cảnh Trừng chạy chậm lại.
Không mệt, mà là không muốn tốn sức.
Từ khi cậu xuyên qua đến giờ đã mở ra hình thức tiết kiệm điện, làm cái gì thoải mái nhất thì làm, cậu biết rõ lúc này có chạy với tốc độ bình thường thì cũng sẽ không đến muộn, cho nên càng không muốn hao tổn thể lực.
Nhưng Diệp Thanh Dương vẫn hùa theo “Ừ” một tiếng.
Lục Cảnh Trừng quay đầu lại nhìn cậu, nghĩ đến bọn họ đã có mấy lần đánh nhau, Diệp Thanh Dương lúc nào cũng yếu ớt như con gà con bị rơi xuống nước.
Ai, quá nhu nhược.
Lục Cảnh Trừng bất đắc dĩ, dừng bước.
Diệp Thanh Dương cũng dừng bước, nhưng cậu còn chưa kịp nói gì, một giây sau đã thấy Lục Cảnh Trừng ôm lây cậu.
Đáp lại Diệp Thanh Dương con mẹ nó vậy mà lại là bế công chúa.
Diệp Thanh Dương còn có thể nói gì, chỉ đành “Ồ” một tiếng.
“Thật là không còn cách nào với cậu.” Lục Cảnh Trừng lắc lắc đầu.
Diệp Thanh Dương:….
Diệp Thanh Dương tiếp tục “Ồ”.
Một giây sau, cậu có cảm giác Lục Cảnh Trừng đang bế cậu nhanh chóng đi xuống cầu thang.
Lúc này đã gần tới thời gian tập hợp, trên hành lang dường như không có người nào, tình cờ chỉ gặp một hai nữ sinh, nghe bọn họ phát ra âm thanh kinh ngạc.
Lục Cảnh Trừng lập tức che che giấu giấu cúi đầu nhìn người trong ngực:” Cậu đau bụng thì đừng miễn cưỡng đi tập hợp có được không? Còn bắt tôi bế cậu đi, cậu ỷ vào mình là lớp trưởng thì muốn gì được đó hả?”
Lớp trưởng Diệp Thanh Dương:” Ồ.”
Diệp Thanh Dương thậm chí còn rất hứng thú mà nhìn Lục Cảnh Trừng, chọc chọc mặt hắn:” Lớp trưởng tất nhiên không chịu nổi, còn không phải vì bạn học Lục nghe lời như thế sao? Ôm chặt một chút, cậu mà làm tôi ngã tôi sẽ báo cáo cho huấn luyện viên cậu bắt nạt lớp trưởng. “
Lục Cảnh Trừng:???!!!
Lục Cảnh Trừng lườm cậu một cái, nhẹ giọng bảo:” Ai cho cậu nói những lời này?”
Diệp Thanh Dương cười híp mắt:” Phối hợp diễn xuất với cậu mà.”
“Tôi không cần.”
Diệp Thanh Dương gió tay chạm vào tóc hắn, còn sờ sờ như đang vuốt lông.
Ừm, rốt cuộc cậu đã làm được chuyện vẫn luôn muốn làm.
Lục Cảnh Trừng trốn về phía sau:” Đừng lộn xộn.”
Diệp Thanh Dương nhìn vẻ mặt không tình nguyện nhưng không thể làm gì của hắn, trong lòng vô cùng sảng khoái.
Hôm nay khổng tước nhỏ vẫn hăng hái đáng yêu như vậy.
Cậu còn được sờ đuôi của khổng tước, thật là một ngày quá đẹp, đẹp từ sáng sớm.
Mãi cho đến khi ra khỏi kí túc xá Lục Cảnh Trừng mới thả cậu xuống:” Được rồi, cậu tự đi đi.”
“Cảm ơn anh Lục.” Diệp Thanh Dương cười nói.
Lục Cảnh Trừng hừ một tiếng, không nói gì"” Đều tại cậu quá yếu đuối, làm cái gì cũng không nên hồn.”
“Tôi không nên hồn, anh Lục cậu thì cái gì cũng làm tốt rồi.” Diệp Thanh Dương nói không một chút chột dạ.
Lục Cảnh Trừng quay đầu nhìn cậu, trong lòng thầm nghĩ, cũng được, dù sao hắn cũng không chê Diệp Thanh Dương, Diệp Thanh Dương yếu ớt, hắn giúp Diệp Thanh Dương một chút là được rồi.
“Được rồi, mau đi tập hợp đi.”
“Ừm.” Diệp Thanh Dương gật đầu, cùng hắn chạy ra ngoài.
Huấn luyện viên Hứa thấy hai người họ cùng nhau tiến vào đội ngũ, trêu chọc nói:” Tôi còn đang hỏi sao mãi mà chưa thấy lớp trưởng của chúng ta đâu, thì ra là không muốn đến một mình, còn phải dắt theo người khác.”
“Lớp trưởng ra khỏi hàng.” Huấn luyện viên Hứa nói.
Diệp Thanh Dương lập tức bước ra:” Có chuyện gì vậy thưa huấn luyện viên?”
“Nhìn xem mọi người đã đến đông đủ chưa, đủ rồi thì dẫn các bạn đến sân huấn luyện. “
Diệp Thanh Dương cũng không thể làm gì khác, bảo mọi người lần lượt điểm danh, báo cáo cho huấn luyện viên xong thì dẫn cả đội đến sân huấn luyện, chạy bộ buổi sáng.
Cậu sợ nam sinh chạy quá nhanh, nữ sinh theo không kịp, cho nên cố ý để nữ sinh dẫn đầu.
Nữ sinh trong lớp mấy ngày nay đều mua đồ của Diệp Thanh Dương, đã sớm làm quen với cậu, vừa chạy vừa nói chuyện:” Diệp Thanh Dương, buổi chiều có thể giúp tôi gấp chăn không? Tôi sẽ trả tiền.”
“Còn phải xem thời gian đã.” Diệp Thanh Dương nói:” Nhiều người đặt trước quá, nếu như giống hôm qua chỉ có 40 phút, chắc chắn tôi gấp không xong.”
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Nữ sinh hỏi:” Chịu phạt tập thể à?”
“Có thể.” Diệp Thanh Dương rõ ràng đã nghĩ đến vấn đề này:” Đến lúc đó tôi sẽ nhắn ‘Bắt đầu’ vào trong nhóm, ai trả lời trước tôi sẽ giúp phòng người đó gấp chăn, chỉ chọn hai phòng thôi nha.”
“Nhưng tay tôi không thể hoạt động nhanh như thế được. ” Có người chen miệng nói:” Như vậy không công bằng. Hay là cậu làm luân phiên đi, mỗi ngày hai phòng, như thế thì mọi người ai cũng được hưởng.”
Diệp Thanh Dương cảm thấy ý kiến này cũng được:” Chờ lát nữa nghỉ ngơi tôi nhắn rin vào nhóm hỏi một chút, xem cách nào được nhiều người chọn hơn.”
“Ừm.” Nữ sinh gật đầu.
Diệp Thanh Dương nhìn tốc độ chạy của mấy nữ sinh không khác đi bộ là bao, nam sinh phía sau đã trực tiếp bước đều, không táu gẫu nữa, quay đầu nói:” Mọi người chạy nhanh lên nào, nếu không lát nữa trở lại huấn luyện viên sẽ mắng tôi mất.”
“Được rồi.” Các nữ sinh rất dễ nói chuyện, liếc nhìn nhau, tăng tốc.
Các nam sinh phía sau còn đang tản bộ, độ nhiên thấy đằng trước chạy nhanh không ít, cũng vội vàng đuổi theo.
Chạy xong hai vòng, huấn luyện viên bắt đầu luyện tập đi đá chân.
Ông làm mẫu mấy lần, thân thể không thoải mái lắm, sau đó để Diệp Thanh Dương chỉ đạo mọi người, còn mình thì ngồi dưới bings cây nghỉ ngơi.
Đúng lúc đó đội trưởng đội Bảy đi qua, cười bói:” Đội trưởng đội Một, ở đâu lười nhác đấy à, còn không mau đi huấn luyện học sinh?”
Huấn luyện viên Hứa cực kì kiêu ngạo:” Tôi để lớp trưởng huấn luyện rồi.”
“Có được không?”
“Đó là do thầy chưa từng thấy lớp trưởng lớp tôi thôi.” Huấn luyện viên Hứa đắc ý cười:” Đừng nhìn cậu bé ôn hòa nho nhã như tiểu bạch kiểm mà coi thường, khí chất quân sự của em ấy rất tuyệt, lần đầu tiêm tôi gặp một học sinh như thế, quả thật là làm cho người khác bớt lo.”
“Có đúng không?” Đội trưởng đội Bảy không tin:” Vậy chúng ta thi đấu một chút.”
“Được đó.” Đội trưởng đội Một rất bình tĩnh:” Chắc chắn thầy sẽ thua.”
“Còn chưa chắc đâu.” Đội trưởng đội Bảy nói, phất tay rời đi.