Chờ chút, hình như Diệp Thanh Dương vừa ngộ ra gì đó, đột nhiên giật mình một cái.
Cậu vừa mới nghĩ nếu Lục Cảnh Trừng là con gái thì tốt quá? Nếu Lục Cảnh Trừng là con gái cậu sẽ hẹn hò với Lục Cảnh Trừng?
Diệp Thanh Dương mơ hồ cảm thấy có cái gì sai sai.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Tại sao nếu Lục Cảnh Trừng là con gái câuu lại phải hẹn hò với Lục Cảnh Trừng?
Trước kia có không ít người theo đuổi cậu, nhưng cậu chưa từng đáp lại tình cảm của ai. Tại sao nếu là Lục Cảnh Trừng cậu lại đồng ý chứ?
Diệp Thanh Dương nhất thời cảm thấy mình không thể nghĩ nữa, nếu còn nghĩ tiếp cậu sẽ cong luôn mất.
Cậu uống một ngụm nước, đè lại nỗi kinh sợ trong lòng, nhưng trong lòng lại không kiềm chế được mà tự hỏi, những thằng con trai khác không được, nhưng Lục Cảnh Trừng thì được, phải không?
Như vậy cũng không đúng, bây giờ cậu cảm thấy Lục Cảnh Trừng rất tốt, cậu thích ở cùng Lục Cảnh Trừng, nhưng phải với điều kiện Lục Cảnh Trừng là con trai?
Người cậu tiếp xúc ngay từ đầu chính là Lục Cảnh Trừng chứ không phải Lục Cảnh Trừng giả gái!
Diệp Thanh Dương uống tiếp một ngụm nước, cảm thấy vấn đề càng ngày càng nghiêm trọng rồi đây.
Theo như những gì Lục Cảnh Trừng nói khi trước, hắn cho rằng cậu thích hắn, cho nên mới đối xử tốt với cậu, nói như thế những hành động của hắn đối với cậu ngay từ lúc đầu đã không phải đối xử với bạn bè, mà là bạn trai mới đúng. Nhưng vấn đề là, cậu rất hài lòng với điều đó, không hề có bất kì sự khó chịu nào, thậm chí cậu còn cảm thấy bọn họ mãi mãi cứ như thế cũng được.
Diệp Thanh Dương không cầm nổi ly nước nữa rồi.
Cậu đón nhận sự đối xử như với bạn trai của người khác, mà lại cảm thấy rất hài lòng?
Đáng sợ quá đi mất!!
Diệp Thanh Dương yên lặng uống hết cốc nước, cảm thấy bản thân mình hiện tại cũng rất mơ hồ.
Cậu nằm nhoài ra bàn, trong đầu toàn là những hình ảnh cậu và Lục Cảnh Trừng ở bên nhau trước đây, bây giờ nhìn lại, nhưng lúc Lục Cảnh Trừng ghen tuông, là ghen thật sự, không phải dục vọng chiếm hữu giữa bạn bè, cậu còn cười nhạo hắn với bạn bè mà cũng thích độc chiếm như vậy, bây giờ mới nhận ra hắn vốn coi cậu là người yêu của mình.
Cũng đúng thôi, đám Trần Nguy Bách Nhạc Đổng Dục lớn lên cùng hắn từ nhỏ, nếu hắn có dục vọng độc chiếm ngay cả với bạn bè hắn đã không để bọn kia nhảy nhót lung tung, suốt ngày kéo người khác cùng nghịch ngợm.
Từ đầu tới cuối, hắn chỉ muốn độc chiếm một mình cậu thôi.
Diệp Thanh Dương thở dài, tâm trạng thả lỏng hơn đôi chút, một ý nghĩ lặng lẽ nảy sinh trong đầu cậu, hay là, cậu thử một chút xem sao?
Tuy rằng trước đây cậu không thích con trai, nhưng cậu cũng chưa từng thích một cô gái nào.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Bây giờ cậu là người xuyên sách, không cha không mẹ, chỉ có một thân một mình, nếu cậu có cong cũng chẳng ảnh hưởng đến ai, hoàn toàn không để lại tổm thương cho bất cứ người nào.
Mà nếu cậu không cong, có lẽ chim khổng tước mang thuộc tính bạo quân nhà cậu sẽ khóc mất.
Diệp Thanh Dương thật sự không nỡ để hắn buồn, lúc bình thường cậu đối xử với Lục Cảnh Trừng rất tốt, ngay cả gấp chăn cậu cũng không nỡ Lục Cảnh Trừng phải tự làm, hắn muốn nắm tay thì cho hắn nắm, muốn ôm thì cho hắn ôm, muốn ngủ chung cũng chia cho một nửa cái giường.
Quả thật là muốn gì được đó.
Chim khổng tước cậu nuôi lâu như vậy, làm sao có thể thả đi được.
Hơn nữa chim khổng tước này còn không muốn được thả đi, vừa mới nghe thấy câuu muốn thả hắn đi đã lăn ra ốm rồi này!
Từ lúc cậu quen Lục Cảnh Trừng tới giờ chưa từng thấy hắn bị bệnh, bây giờ mới mâu thuẫn một chút thôi hắn đã ốm rồi.
Có lẽ không phải do sức khoẻ kém, mà là vì nguyên nhân tâm lý, nếu không vì sao hai ngày thi còn nhảy nhót như thường, vừa thi xong đã ốm nặng rồi?
Nhất định là do áp lực thi cử quá lớn, tích tụ lâu ngày trong người, cho nên khi được về nhà nghỉ ngơi thả lỏng thì bệnh tật bất ngờ ập đến, tấn cồn trực diện.
Ầy, quá thảm!
Diệp Thanh Dương suy nghĩ lung tung cả một buổi trưa, buổi tối lại đeo cặp sách đến nhà Trương Dã. Lẽ ra hôm nay cậu không cần đến, nhưng cậu điều chỉnh lại thời gian một chút, dời buổi học sang ngày hôm nay. Cậu sợ ngày mai cậu đến nhà Lục Cảnh Trừng sẽ không thể trở về đi dạy được.
Hôm nay Trương Dã học tập không còn nhiệt huyết như mấy hôm trước nữa, vừa mới thi tháng xong, cậu ta cũng không căng thẳng nữa, đang bước vào thời kì nghỉ ngơi sau thi, vừa làm bài tập vừa nói chuyện với Diệp Thanh Dương.
“Này, cậu thích kiểu con gái như thế nào?” Trương Dã đột nhiên hỏi.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trong lòng Diệp Thanh Dương không hiểu sao lại cảm thấy hồi hộp, suýt nữa thì hỏi ngược lại Trương Dã, tại sao nhất định phải là con gái?
Diệp Thanh Dương gật gật đẩu, đây mới là thẳng nam.
“Thế còn cậu?” Trương Dã hỏi.
Trong đầu Diệp Thanh Dương đột nhiên xuất hiện gương mặt của Lục Cảnh Trừng, cậu có hơi lúng túng: “Tôi không rõ lắm.”
“Cậu không thích con gái đáng yêu sao?”
Diệp Thanh Dương suy nghĩ một chút, lắc đầu.
“Hay là kiểu chị đại cool ngầu?”
Diệp Thanh Dương vẫn lắc đầu.
“Hay là kiểu kiêu kỳ sắc sảo?”
Diệp Thanh Dương: …
“Thông minh nhã nhặn, có tri thức có lễ nghĩa thì sao?”
Diệp Thanh Dương lắc đầu
“Hững hờ như cúc, lạnh lùng như sương?”
“Tôi thích nóng hơn, ô cê?” Diệp Thanh Dương nói.
“Cao quý thanh lịch, khí chất hơn người?”
“Tôi không xứng.”
“Hoạt bát năng động, dám yêu dám hận?”
Diệp Thanh Dương: …---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trương Dã thấy mình đã gợi ý nhiều hình mẫu lý tưởng như vậy mà Diệp Thanh Dương còn không vừa lòng, không khỏi khiếp sợ nói: “Sao cậu kén chọn quá vậy, đi hết một vòng nữ nhi quốc rồi vẫn chưa chọn được ai, nam chính tiểu thuyết nam tần cũng không kén chọn như cậu đâu.”
Diệp Thanh Dương bất đắc dĩ, chắc là bởi vì người ta thẳng tắp, còn tôi là vừa cong vừa thẳng, nửa nạc nửa mỡ được chưa?
Diệp Thanh Dương thở dài: “Làm bài tập của cậu đi, cậu làm nhanh thì sư nương mới không khó chịu với cậu nữa.”
Trương Dã kề sát vào người cậu hỏi: “Diệp Thanh Dương này, tôi hỏi một câu nhá, có ai tỏ tình với cậu chưa? Tôi thấy Lục Cảnh Trừng được tỏ tình nhiều lắm á. Hồi cấp hai cậu ấy nổi tiếng lắm, ngày nào cũng có con gái xếp hàng tỏ tình luôn, nhưng mà cậu ta không đồng ý với ai hết. Cô nào cũng xinh cũng giỏi, nếu là tôi chắc tôi không trụ nổi mất.”
“Cậu ấy mà đồng ý hết thì thành tra nam mất à, cậu cũng có tố chất làm tra nam đấy.”
“Thấy sắc quên mình mà.”
“Mau làm bài tập đi.” Diệp Thanh Dương gõ gõ bàn.
“Vậy rốt cuộc là đã có ai tỏ tình với cậu chưa?” Trường Dã chẳng muốn làm bài tí nào.
“Chắc là có.” Diệp Thanh Dương hàm hồ nói không rõ ràng. Tuy lời Lục Cảnh Trừng nói hôm đó không được tính là tỏ tình, nhưng mà kết quả cuối cùng cũng gần như vậy, hắn đã nói cho cậu biết là hắn thích cậu.
“Là người như thế nào? Cậu từ chối rồi à?”
“Cậu ấy rất tốt.”
“Thế nên cậu từ chối người ta hả?” Trường Dã hỏi vào trọng điểm.
“Tôi vẫn còn đang phân vân.” Diệp Thanh Dương nói. Cậu đã làm trai thẳng lâu như thế rồi, khó mà cong ngay lập tức được.
“Tại sao? Cậu cũng thấy người ta rất tốt còn gì? Hay là không có cảm giác?”
“Cảm giác là sao?” Diệp Thanh Dương hỏi Trương Dã: “Phải có cảm giác như thế nào thì mới có thể đồng ý?”
Trương Dã thở dài: “Là thích đó, muốn ở bên cạnh người ta, muốn mỗi ngày đều có thể gặp người ta, muốn cùng nhau đi ăn cơm, cùng nhau xem phim, rồi thì ôm nhau này, hôn nhau này, còn cả một số chuyện thân mật khác nữa.”---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Trương Dã thở dài: “Tiếc là cô gái tôi thích lại không thích tôi. Nếu không thì tôi cũng không đến nỗi FA đến tận bây giờ đâu.”
Diệp Thanh Dương chống cằm, suy nghĩ lời nói của Trương Dã. Cậu cũng muốn ngày nào cũng được gặp Lục Cảnh Trừng, muốn ăn cơm với hắn, đi xem phim với hắn. Ôm thì cũng đã ôm rồi, tuy hai người chưa từng hôn môi, nhưng mà…
Diệp Thanh Dương tưởng tượng ra cảnh Lục Cảnh Trừng hôn cậu, không hiểu sao mặt cứ dần nóng lên…. Cậu thấy hai người hôn nhau cũng không phải không chấp nhận được.
Trương Dã thấy mặt cậu hơi đỏ, ghé sát vào trêu chọc nói: “Nghĩ cái gì đấy, mặt đỏ như vậy có phải đang nghĩ đến chuyện gì khó nói không?”
Diệp Thanh Dương đẩy cậu ta ra: “Bảo cậu làm bài đi cơ mà, nói nhiều thế.”
Trương Dã lắc đầu: “Ầy, thiếu nam đang yêu ấy mà, là phải biết ngâm thơ mới đúng.”
“Cậu mà nói nữa là tôi đọc thơ cổ cho cậu chép đấy.”
Trương Dã nghe xong lập tức ngoan ngoãn đi làm bài tiếp.
Diệp Thanh Dương chống cằm, quyết định nếu ngày mai Lục Cảnh Trừng vẫn chưa đi học cậu sẽ đến thăm hắn.
Quả nhiên sáng hôm sau Lục Cảnh Trừng vẫn không đến lớp.
Diệp Thanh Dương nhìn chỗ ngồi trống không của hắn, cảm giác bản thân mình bất lực lạ thường.
Lần này Lục Cảnh Trừng bị bệnh quá đúng lúc, vừa vặn cho hắn một lý do không cần phải đến trường, không cần phải gặp cậu. Diệp Thanh Dương đoán trước khi Lục Cảnh Trừng khỏi bệnh hắn sẽ không đi học.
Nếu cậu không biết Lục Cảnh Trừng không thích nói dối, Diệp Thanh Dương còn tưởng hắn đang đùa mình.
Nhưng mà không sao, trâu không tìm cọc thì cọc đi tìm trâu là được.
Tuy muộn mất vài ngày nhưng Lục Cảnh Trừng chắc là sẽ không giận cậu đâu, chỉ hơi nhăn nhó ngoài mặt chút thôi nhưng Diệp Thanh Dương biết trong lòng hắn hẳn là vui lắm.
Diệp Thanh Dương nghĩ đến đây, cảm giác trong lòng vui vẻ hơn rất nhiều.
Hai người họ giằng co trong một cục diện bế tắc lâu như vậy, cuối cùng cũng phải phá đi thôi.
Lục Cảnh Trừng không ngờ Diệp Thanh Dương lại bướng bỉnh đến mức này. Hôm qua cậu nói muốn đến thăm hắn, sau đó lại có việc đột xuất, hôm nay lại muốn đến thăm.
Nhưng mà hắn không muốn gặp cậu cho lắm, nhắn cho cậu một tin: [Không cần đến đâu, tôi khỏe hơn nhiều rồi.]---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Diệp Thanh Dương: [Tôi vẫn muốn đến thăm cậu, tôi không thể đến sao?]
Đương nhiên là không thể! Lục Cảnh Trừng thầm nghĩ, cậu mà đến thăm tôi tôi sẽ đau lòng rồi bệnh nặng hơn nữa đó!
Nhưng mà Lục Cảnh Trừng không nỡ từ chối cậu, hắn đã từ chối rất nhiều người, chỉ chưa từng từ chối Diệp Thanh Dương.
Lục Cảnh Trừng khuyên cậu vài câu nhưng không được, đành phải gửi địa chỉ biệt thự nhà mình qua, nói: [Cậu bảo Trần Nguy dẫn cậu đi, nhà tôi cách trường xa lắm, gọi taxi tốn tiền.]
Thật là chu đáo quá đi!
Nhưng mà Diệp Thanh Dương không muốn đi cùng Trần Nguy, thế nên cậu mới phải hỏi hắn địa chỉ nhà. Cậu nhắn lại: [Không sao, dạo này tôi cũng có một ít tiền rồi, chỉ một mình tôi đi thôi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.]
Lục Cảnh Trừng:!!!
Lục Cảnh Trừng kinh hồn bạt vía: [Cậu muốn nói gì với tôi?]
Diệp Thanh Dương: [Gặp rồi nói sau.]
Lục Cảnh Trừng: […]
Diệp Thanh Dương: [Cậu nghỉ ngơi đi nhé, ngày mai gặp.]
Lục Cảnh Trừng bây giờ làm gì còn tâm trí đâu mà nghỉ ngơi, trong lòng hắn đang loạn hết cả lên rồi, thầm nghĩ nếu Diệp Thanh Dương đến tìm hắn thì cậu sẽ nói gì đây? Cậu sẽ nói mấy ngày nay rất nhớ hắn, muốn ở chung với hắn ư?
Điều này sao có thể xảy ra chứ, Lục Cảnh Trừng lập tức xua đi ý nghĩ này, đúng là thấy chết không chừa mà, đến giờ rồi vẫn còn ảo tưởng!
Chắc là lại nói về điểm thi của hắn rồi, Lục Cảnh Trừng đoán, bây giờ Diệp Thanh Dương chỉ thích học tập.
Cho nên hai người bọn họ không xứng, hắn không thích học, nhưng mà Diệp Thanh Dương rất thích, học ngu lười biếng và học ngu chăm chỉ, tuy đều là học nhu nhưng không thể bước chung một con đường.
Lục Cảnh Trừng nằm dài trên giường, gọi điện thoại cho tài xế nhà mình, bảo tài xế đến trường đón Diệp Thanh Dương.
Sau đó hắn nhắn tin cho Diệp Thanh Dương bảo cậu có người đến đón, sau đó lăn ra ngủ.---Đọc FULL tại TRUYENFULL.VN---
Bị cảm đúng là rất đáng ghét, mỗi lần uống thuốc xong dêud buồn ngủ, Lục Cảnh Trừng cảm thấy mấy ngày nay thời gian ngủ của hắn càng lúc càng nhiều.
Diệp Thanh Dương nhận được tin nhắn của Lục Cảnh Trừng, anh Lục của cậu vẫn tốt bụng như vậy, người tốt như Lục Cảnh Trừng ai mà nỡ bỏ chứ, tốt nhất là cứ để cậu mang về nuôi thôi.