Giao Ước Tử Thần

Chương 4: Tử thần lệnh





Kiểu chữa thương của Hồn giới tương đối đặc biệt, người chữa thương chỉ cần đưa linh lực vào cơ thể người cần chữa, cơ thể người đó sẽ từ từ hồi phục. Tất nhiên không phải ai cũng có thể làm công tác chữa trị, người chữa trị bắt buộc phải có tu vi hơn người được chữa một bậc, sự chênh lệch càng lớn khả năng hồi phục sẽ càng mạnh. Nhìn chung khả năng chữa trị phụ thuộc vào độ mạnh yếu của Hải Hồn trong cơ thể tử thần.



Ví dụ. Tử thần có đẳng cấp Lam Anh chữa trị cho tử thần có đẳng cấp Hắc Anh hoặc dưới nữa sẽ chậm hơn tử thần có đẳng cấp Bạch Anh. Đặt trong tình huống hiện tại, Tuấn chỉ có đẳng cấp Lam Anh nhưng người chữa trị cho hắn lại có đẳng cấp Thiên Sinh. Với Hải Hồn khủng bố của người này thì chỉ cần chưa đầy 5 phút cơ thể Tuấn đã hoàn toàn bình phục.



Tuấn có thể cảm nhận rõ ràng, từng tế bào trong cơ thể đang bắt đầu biến đổi, chúng dường như được tiếp thêm sinh khí, những mệt mỏi trước kia cũng lập tức biến mất.



Cảm thấy cơ thể Tuấn đã hồi phục lại trạng thái ban đầu, vị Thiên Sinh liền đứng lên, mỉm cười nói.



- Cậu thử đứng dậy đi lại xem sao, nhân tiện đi tham quan Hồn giới một chút, nửa tiếng nữa hãy đến quảng trường trung tâm, ta sẽ làm lễ nhận chức cho cậu.



Tuấn cũng mau chóng ngồi dậy, vận động một lúc, thấy không sao nữa liền gật đầu nói.




- Được! nhanh lên một chút, tôi muốn về thăm nhà.



Vị Thiên Sinh kia cũng không nói gì, chỉ mỉm cười rồi lại biến mất như lúc vào đây.



- Ài! Ngủ một lát vậy, đằng nào mình cũng chẳng muốn tham quan cái giới diện chết bầm này.



Tuấn thở dài một hơi, nhảy lên giường, nhắm mắt lại.



Cũng không biết Tuấn đã ngủ được bao lâu, chỉ biết rằng lúc hắn đang say giấc thì bỗng dưng bên cạnh phát ra một tiếng nổ mạnh. Hắn giật mình tỉnh dậy, ngó nghiêng tìm kiếm.



"Đã đến giờ rồi, ra quảng trường trung tâm đi" Từ trong không khí bỗng nhiên phát ra thanh âm của vị Thiên Sinh. Tuấn lập tức hiểu ra, vừa rồi vị Thiên Sinh đã dùng bóng truyền âm để gọi hắn. Cũng không thể ngủ lại được nữa, Tuấn liền nhảy xuống giường, chỉ trong nháy mắt cơ thể đã biến mất, tốc độ thật sự quá bá đạo.



Quảng trường trung tâm của hồn giới thật sự rất lớn, có khi phải bằng 3, 4 cái sân vận động gộp lại. Tuy quảng trường rất rộng, nhưng lượng người đến đây thì lại rất ít, Tuấn đếm sơ sơ cũng chỉ có tầm 4, 5 chục người. Trong số đó có cả người thường và tử thần.



Theo những gì Tuấn biết, khi tử thần đạt đẳng cấp Tử Anh sẽ có quyền lấy vợ, sinh con. Nữ tử thần cũng vậy. Con cái của họ sẽ được sống ở Hồn giới và được giáo dục từ khi còn nhỏ, hơn nữa họ cũng được học rất nhiều pháp thuật mà chỉ Hồn giới mới có, đương nhiên những pháp thuật ấy chẳng thấm gì với tử thần, thế nhưng những pháp thuật ấy cũng không hề yếu chút nào, người mạnh nhất cũng có thể rời núi, lấp bể dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên những người đạt đẳng cấp Tử Anh tương đối ít, đếm cả thảy cũng chỉ có 7 người.



Tuấn nheo mắt nhìn lên trên, ở chính giữa quảng trường đặt một cái bục cao, đứng trên đó là vị Thiên Sinh đại nhân kia. Ông ta vừa thấy Tuấn tới liền giơ hai tay ý bảo tất cả yên lặng, truyền hồn lực vào thanh âm, bắt đầu phát biểu.



- Như mọi người đã biết, cứ mỗi lần có tử thần mới xuất hiện chúng ta lại tổ chức một cuộc sát hạch đẳng cấp. Hôm nay cũng vậy, tôi mời mọi người tới đây để làm chứng cho một vị tử thần trẻ mới gia nhập Dương Tuấn. Xin mời...



Cũng không đợi vị Thiên Sinh kia phải nhắc, Tuấn lập tức nhún chân bay lên, chỉ trong cái chớp mắt hắn đã xuất hiện bên cạnh ông ta.



Mọi người có mặt bên dưới cũng khá tò mò về gã tử thần mới này. Người thì hỏi gã đạt đẳng cấp gì, người thì hỏi hắn bao tuổi rồi... Phấn khích nhất phải kể tới mấy nữ tử thần, họ không ngờ trên hồn giới lại có một tử thần đẹp trai đến thế. Thật ra họ có biểu hiện như vậy cũng không có gì lạ, Nam tử thần muốn mạnh lên bắt buộc phải trải qua một thời gian dài khổ luyện, cường độ thân thể cũng mỗi ngày một tăng lên. Đa số bọn họ sau khi khổ luyện đi ra thường biến thành gấu mèo, trên dưới bầm dập, càng về sau sẽ càng trở lên xấu xí. Họ không giống Tuấn, hắn được tiếp nhận Lam Anh trực tiếp từ người khác, hắn chỉ cần làm chủ sức mạnh đó trong một thời gian khá ngắn nên cơ thể cũng chẳng biến đổi gì nhiều, có chăng chỉ là nước da có trắng hơn trước một chút, chắc tại vì không tiếp xúc với ánh sáng quá lâu lên mới vậy.




Tuấn cúi đầu chào tất cả mọi người một cái, rồi đứng đó không nói gì thêm.



Vị Thiên Sinh đại nhân cũng không bắt hắn phải giới thiệu nhiều, đa phần mọi người ở đây đều không để ý tới mấy cái lễ nghi tiểu tiết đó, họ chỉ cần biết lệnh bài anh đeo có màu gì, quần áo anh mặc có mấy sao, vậy là đủ.



- Sau đây là lễ kiểm chứng thực lực, xin mời cậu đặt tay lên Tử thần lệnh.



Từ giữa khoảng không bỗng dưng vang lên một tiếng nổ nhỏ, tử chỗ vụ nổ xuất hiện một tấm lệnh bài bằng pha lê. Lệnh bài có hình bát giác, chỉ lớn hơn bao diêm một chút. Trên mặt tấm lệnh bài có khắc một hình gì đó, Tuấn có cảm giác nó giống với con mắt.



Tuấn mạnh dạn đặt tay lên tấm lệnh bài, trờ đợi kết quả. Chỉ chưa đầy 2 giây, tấm lệnh bài từ không có màu lập tức chuyển thành xanh lam, vết khắc ở mặt trên của tấm lệnh bài cũng xuất hiện rõ hơn. Quả nhiên giống với Tuấn nghĩ, vết khắc này có hình con mắt, một con mắt vô cùng lạ, việc nó lạ ở chỗ nào thì Tuấn cũng chẳng thể giải thích được.



Việc xác minh năng lực cũng không tốn bao nhiêu thời gian, Tuấn được vị Thiên Sinh kia trao cho một bộ trang phục tử thần, động viên hắn vài câu rồi thả về.



Tuấn được phép trở về nhà 20 ngày, sau đó quay lại Hồn giới để nhận nhiệm vụ. Tuấn cũng biết thời gian 20 quả thực không nhiều nên lập tức đi tới cổng không gian.



Vì đã là một tử thần nên Tuấn bắt buộc phải mặc trang phục của mình vào, tuy có chút không quen nhưng hắn cũng không có dị nghị gì.



Cổng không gian là một cánh cửa khá đặc biệt, nó được mở ra bởi các tử thần đời đầu, tuy đã tồn tại mấy vạn năm rồi nhưng nó vẫn là còn đường duy nhất có thể câu thông với tất cả các giới diện.



Canh chừng cổng không gian là một gã tử thần rất to con, hắn có đẳng cấp Hoàng Anh. Cũng vì thế Tuấn rất khách khí khi gặp hắn.



- Tiến bối, xin phép cho vãn bối tiến vào giới diện số 36.




Gã tử thần kia thấy Tuấn ăn nói phải phép liền mỉm cười hỏi.



- Cậu là người mới hả? thấy mặt cậu hơi lạ.



Lần trước qua cổng Tuấn cũng biết, bất cứ ai ra vào đều phải trình lệnh bài của mình ra để xác minh, Tuấn cũng không muốn tốn nhiều thời gian liền đưa ra, mỉm cười nói.



- Đúng vậy! vãn bối mới gia nhập không lâu, xin tiền bối chỉ bảo thêm.



- Ồ! là Lam Anh sao, cũng không tệ. Giới diện số 36 hiện nay đang có một Hắc Anh cai quản, cậu có thể ở đó 20 ngày, nhớ đứng có làm điều gì dại dột đó. Nếu gặp ác hồn cậu có thể thanh trừ, nhưng nhớ tránh xa những người có chữ X ra nghe chưa.



- Vâng! vãn bối hiểu.



Tuấn gật đầu rồi lắc mình tiến vào cổng không gian.



Cổng không gian là một hệ thống đường hầm rất dài, bên trong chi chít ngã rẽ, nếu anh không cẩn thận sẽ rất dễ bị lạc đường. Ngoài ra bên trong thường xuyên xuất hiện xoáy lốc không gian, nếu anh không cẩn thận cũng có thể bị đánh cho tơi tả. Tất nhiên một tử thần rất khó có thể bị ảnh hưởng bởi xoáy lốc không gian, thế nhưng cũng có vài trường hợp hãn hữu, một vài tử thần đã bị đánh cho tan nát thân thể, bắt buộc phải nhập vào một cơ thể khác tu luyện lại từ đầu. Những người này đa phần thường chủ quan, nghĩ mình mạnh nên khinh thường tất cả.



Tuấn vốn là người cẩn thận nên cũng không mắc phải sai lầm gì, chỉ chưa đầy 20 phút hắn đã đến ngã rẽ dẫn tới giới diện số 36.



Cạch cạch... Tuấn dùng sức đẩy mạnh cánh cửa đá sang một bên, quét tấm lệnh bài vào tấm màng ngăn cách thế giới. Tức thì trong không gian liền xuất hiện những vết đứt gãy nhỏ, Tuấn nhanh chân đi ra, lập tức một thứ ánh sáng mạnh đập vào mắt hắn, đã lâu lắm rồi hắn mới thấy ánh mặt trời...


— QUẢNG CÁO —