Giấu Đi

Chương 34: Không thấy chó



Hai người ăn mì xong không bao lâu thì trở về phòng của mình ngủ.

Lâm Hòa Tây có chút lạ giường, ngày hôm sau thức dậy rất sớm. Lúc từ trong phòng đi ra, Du Trọng cũng đã thức dậy, ngồi trêи sofa trong phòng khách gọi đồ ăn sáng từ bên ngoài. Trêи bàn có bàn chải mới và khăn lông.

Không biết hai người dưới lầu chừng nào thì tỉnh, Lâm Hòa Tây bỏ ý nghĩ về lại phòng mình, cầm đồ rửa mặt trêи bàn đi vào trong phòng tắm.

Đánh răng rửa mặt xong, hắn trở lại phòng khách chơi cùng Alaska.

Alaska đối với hắn đã không còn sợ người lạ, hai chân trước tùy tiện đè lên đùi hắn. Lâm Hòa Tây cầm một bên chân của nó nâng lên, để giữa không trung khẽ lắc lắc. Đại cẩu bất đắc dĩ lùi về, Lâm Hòa Tây không chịu buông tha, lại cầm một bên chân nó vân vê.

Alaska phát ra tiếng hừ hừ từ trong lỗ mũi, thừa dịp hắn không để ý nâng hai chân trước lên giẫm xuống ngực hắn, há to mồm ghé sát mặt hắn muốn ɭϊếʍ hắn.

Lâm Hòa Tây kịp nghiêng đầu né tránh, hai tay ôm lấy nó tự chui đầu vào chó, vẻ mặt tươi cười dụi dụi.

Bên tai đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.

Du Trọng nghe tiếng ngẩng đầu sai hắn nói: “Cậu đi mở cửa giùm, chắc là người mang đồ ăn sáng tới.”

Lâm Hòa Tây đẩy đại cẩu ra đứng lên, đi tới trước cửa nắm lấy tay cầm, tay đang muốn vặn mở thì đột nhiên nghe thoáng loáng tiếng nói chuyện ngoài cửa. Hắn buông tay lùi ra sau một bước, chuyển qua mở màn hình trêи tường, từ trong màn hình thấy hai người Chu Huyên và Dương Quyển.

Chu Huyên ghét mình cỡ nào, trong lòng Lâm Hòa Tây biết rõ. Xem ra trong mắt đối phương, mình lúc nào cũng là người đứng ở phía đối lập bọn họ, lúc này càng không nên xuất hiện ở chỗ Du Trọng.

Lâm Hòa Tây không mở cửa nữa, mà xoay người trở lại phòng khách, khẽ nhún vài với Du Trọng, “Không phải bán đồ ăn bên ngoài mà là Chu Huyên và Dương Quyển.” Suy nghĩ một lát, hắn lịa hỏi: “Cần tôi trốn không?”

Nghĩ tới thái độ lúc Chu Huyên đối mặt với Lâm Hòa Tây, thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện, Du Trọng nói với hắn: “Cậu vào phòng vệ sinh đi.”

Lâm Hòa Tây xoay người vào toilet, chưa được hai bước đã dừng lại.

Nếu hai người kia muốn đi vệ sinh, thì chẳng phải mình sẽ bị phát hiện sao. Vừa nghĩ tới đó, toilet không an toàn bằng phòng ngủ của Du Trọng. Dù sao hai đại nam sinh, sẽ không rảnh rỗi chui vào phòng ngủ của Du Trọng làm gì.

Bên tai truyền tới tiếng mở cửa, Lâm Hòa Tây nhất thời đổi ý, trốn vào phòng ngủ bên tay trái, sau đó đóng cửa lại.

Du Trọng đứng ở huyền quan nhìn bọn họ thay dép, “Tới đây có chuyện gì à?”

Chu Huyên nói: “Chẳng phải hôm qua cậu đã nói với Dương Quyển, bảo cậu ta hôm nay qua lấy âu phục sao? Cậu ta không biết chỗ, cho nên tôi dẫn cậu ta tới.”

Du Trọng gật đầu, nhìn Dương Quyển một cái, “Quần áo tôi cậu mặc chắc sẽ rộng.”

Dương Quyển đưa tay nâng mắt kính: “Không sao, chẳng qua mượn tạm chữa cháy.”

Ba người đóng cửa đi vào phòng khách, Du Trọng vào phòng ngủ lấy quần áo, thì nghe Chu Huyên nói: “Sáng uống nhiều nước quá, tôi vào toilet tý.”



Cậu quét xung quanh toilet một vòng, giọng bình thường mở miệng: “Cơm Nắm làm đổ nước giặt quần áo trong toilet, tôi còn chưa dọn dẹp.”

Đại thiếu gia ở sạch quả nhiên bỏ suy nghĩ đi toilet, chuyển qua đưa tay sờ đại cẩu nằm phơi hai chân trêи sofa.

Du Trọng nói chuyện với Chu Huyên trong phòng khách, quay đầu kêu Dương Quyển vào tủ quần áo trong phòng ngủ tìm đồ.

Dương Quyển đáp một tiếng, rồi đẩy cánh cửa phòng ngủ đang đóng chặt.

Lâm Hòa Tây trốn trong phòng ngủ không nghe thấy bọn họ nói chuyện gì cụ thể, chỉ nhờ tiếng bước chân để đoán phương hướng, có lẽ người nọ đi vào phòg ngủ. Hắn nhìn xung quanh phòng, cuối cùng không hề do dự kéo tủ quần áo ra, trốn vào trong tủ quần áo của Du Tọng.

Cửa phòng ngủ bị người ta mở từ bên ngoài, người mở cửa nhấc chân đi vào. Cùng lúc đó, tiếng nói chuyện bên ngoài phòng khách cũng trở nên rõ ràng hơn. Lâm Hòa Tây núp trong tủ treo quần áo, nghe ra đó là giọng Du Trọng và Chu Huyên, đoán được chủ nhân tiếng bước chân chính là Du Quyển.

Hắn chờ nghe một lúc, lại phát hiện tiếng bước chân kia bước thẳng về phía tủ quần áo, Lâm Hòa Tây trong bóng tối bất đắc dĩ mím môi.

Một giây sau, cửa tủ quần áo bị người ta mở từ bên ngoài, trong phòng đột nhiên có ánh sáng chiếu vào, phát hiện trong tủ quần áo biến thành người sống, Dương Quyển bị dọa sợ đến cứng đờ người, không tự chủ há mồm ra.

Lâm Hòa Tây từ trong tủ quần áo thò một chân ra, đưa tay bịt kín miệng cậu ta, ý vị sâu xa chớp chớp mắt nhìn cậu ta, một tay làm tư thế im lặng.

Dương Quyển dần đỏ mặt, không biết là bí thở hay là chút có chút xấu hổ.

Lâm Hòa Tây hạ thấp giọng, cười nói với cậu ta: “Nếu như cậu đồng ý thì nhấp nháy mắt đi.”

Dương Quyển dừng một chút, hết sức nghe lời nháy mắt.

Lúc này Lâm Hòa Tây mới buông cậu ta ra, nghiêng người bước ra khỏi tủ quần áo.

Dương Quyển lấy quần áo treo trong tủ xuống, lặng lẽ xoay người rời đi, trước khi đi còn không quên đóng cửa phòng ngủ giúp hắn.

Vẻ mặt Chu Huyên buồn bực: “Ban ngày cũng đâu giấu người, cậu đóng cửa làm gì?”

Du Trọng liếc Dương Quyển từ trong phòng ngủ đi ra, trong lòng có suy đoán, nhưng trêи mặt vẫn giống như gió thổi mây bay như cũ.

Hai người lấy được quần áo nhanh chóng rời đi, lúc ra cửa còn đụng vào nhân viên bán đồ ăn sáng bên ngoài đưa đồ tới, giữa lúc vội vội vàng vàng Chu Huyên quét mắt nhìn phiếu dán bên ngoài túi đồ, khoảnh khắc thấy rõ phần đồ ăn sáng dành cho hai người, trong lòng có chút nghi ngờ, nhưng cũng không mấy để ý, rất nhanh ném chi tiết nhỏ này ra sau đầu.

Du Trọng đóng cửa vào nhà, đặt bữa ăn sáng lên bàn, nhấc chân qua gõ cửa phòng ngủ.

Thấy Lâm Hòa Tây mở cửa ra ngoài, ôm hai tay đứng im tại chỗ hỏi: “Cậu núp trong phòng ngủ tôi làm gì?”

Vẻ mặt Lâm Hòa Tây hậm hực: “Sao tôi biết được bọn họ tới lấy quần áo?”

Du Trọng cười một tiếng, không nói gì thêm.

Sau khi ăn xong bữa sáng, vừa lúc nhận được tin nhắn Phương Thanh Ninh gửi tới nói cảm ơn, qua tin nhắn cũng biết được họ đã đi về, Lâm Hòa Tây cũng không ở lại lâu, xuống lầu về phòng mình.



Nghỉ Quốc khánh kéo dài bảy ngày, bắt đầu từ thứ ba, buổi tối trước hôm nghỉ, Lâm Hòa Tây lên phòng Du Trọng dắt chó và lấy đồ dùng hàng ngày cho chó.

Trước khi về nhà, vì đề phòng xuất hiện tình huống đột xuất, hai người lưu số điện thoại của nhau.

Alaska không chút lạ lẫm gì, đàng hoàng ở chỗ Lâm Hòa Tây năm ngày, thỉnh thoảng Lâm Hòa Tây dắt nó đi dạo phố đại học, dẫn nó tới hẻm nhỏ trêи phố quán bar cho mèo hoang ăn, thỉnh thoảng lại dẫn nó xuống dưới lầu tiểu khu hóng gió.

Ngày nghỉ thứ sáu, có người gửi tin nhắn cho hắn, gọi hắn ra ngoài ăn cơm và hát hò.

Người gửi tin nhắn cũng là con riêng không thể lộ thân phận ra ngoài ánh sáng, cả ngày lởn vởn bên cạnh Ninh Nam, cũng có ý tưởng đen tối giống Ninh Nam. Hắn không cho rằng sau chuyện xảy ra trong phòng rửa tay ở nhà hàng lần trước, trong khoảng thời gian ngắn Ninh Nam sẽ mặc kệ hiềm khích lúc trước, hẹn hắn ra ngoài ăn cơm.

Bữa cơm này hơn phân nửa là có mờ ám, Lâm Hòa Tây không trả lời đối phương, thậm chí còn xóa cả tin nhắn, phảng phất như không nhận được nó.

Đến buổi chiều ngày nghỉ thứ sáu, lại xảy ra chút chuyện không nhỏ ngoài ý muốn.

Như thường ngày, Lâm Hòa Tây buộc dây thừng và thẻ chó cho Alaska, sau đó dắt nó đi dạo ở Dốc tình yêu trong phố đại học.

Đã qua tiết thu phân, cả thành phố dường như vẫn còn bị bao phủ bởi nhiệt độ nóng bức của mùa hè. Mấy cụ già nhàn nhã ngồi dưới bóng cây hóng mát đánh cờ, mấy người lớn đưa con tới đá bóng ở dưới sườn Dốc tình yêu, còn có mấy học sinh trung học mặc đồng phục học sinh đang đánh cầu lông.

(Tiết thu phân là ngày 22, 23, 24 tháng 9)

Lâm Hòa Tây dắt Alaska đi dạo một vòng Dốc tình yêu rồi quay lại, thấy mấy học sinh đã cất vợt cầu lông tụ tập dưới bóng cây thấp giọng nói chuyện. Hắn ngồi xuống trêи ghế dài, thuận tay ôm Alaska lên ghế, vuốt vuốt lông trêи lưng nó.

Có một học sinh chạy tới nhờ hắn giúp.

Quả cầu lông bay lên mắc trêи cây, vóc người của học sinh trung học quá lùn, giơ cả vợt cầu lông lên mà vẫn không tới cành cây mà quả cầu mắc kẹt.

Lâm Hòa Tây ngửa đầu nhìn hai giây, trước khi đứng dậy lấy quả cầu giúp bọn họ, hắn móc dây thừng của Alaska lên thành ghế, buộc lại.

Hắn nhận vợt cầu lông chọc quả cầu bị kẹt trêи cành cây, vị trí quả cầu mắc kẹt hơi cao, ngay cả Lâm Hòa Tây còn phải nhón chân lên.

Mặc dù như vậy, cả quá trình lấy quả cầu cũng chỉ hai phút ngắn ngủi.

Cành cây bị tác động ngoại lực từ vợt cầu lông lay động đung đưa, khe hở giữa cành cây chợt tách ra, quả cầu từ trêи cây rơi xuống. Đám học sinh nhặt quả cầu lên rồi nói cảm ơn với hắn, Lâm Hòa Tây trả vợt cầu lông lại cho bọn họ, xoay người bước hai bước quay về.

Một giây sau đó, tầm mắt hắn xẹt qua ghế dài bên cây, đôi mắt hắn khẽ trợn to.

Mấy cụ già đánh cờ hóng mát vẫn còn ở đó, mấy người lớn và trẻ con đá bóng vẫn còn ở đây. Chỉ có trêи ghế trống trơn, dây thừng của chó trêи thành ghế không cánh mà bay.

Alaska hai phút trước còn ngoan ngoãn đứng trêи ghế, bây giờ đã không thấy bóng dáng.

Bước chân Lâm Hòa Tây khựng lại, trong lòng chợt trầm xuống.