Bên cạnh có người ánh mắt phức tạp bổ sung: “Hình như tôi cũng từng nghe lời đồn đãi tương tự, nói Lâm Hòa Tây lúc còn học trung học là trùm chuyên đánh nhau gây chuyện trong trường học cả ngày."
Chu Huyên bỏ bài trong tay xuống, quay đầu nhìn về phía Du Trọng chưa nói gì, “Bây giờ đi tìm hắn?”
Hiển nhiên tâm trạng Du Trọng cũng không tốt lắm, nhíu mày hỏi Dương Quyển: “Sao chìa khóa xe lại ở chỗ hắn?”
Dương Quyển đang đắm chìm trong danh tiếng trùm đánh nhau của Lâm Hòa Tây mãi vẫn chưa lấy lại tinh thần, lúc này rốt cuộc mới nhớ ra chuyện chính, vội vàng khoát tay giải thích thay Lâm Hòa Tây: “Không phải vậy, hắn không đánh tôi.”
Cậu ta nói dăm ba câu giải thích với mọi người xong, cuối cùng sắc mặt lúng túng nói với Du Trọng: “Hắn khóa xe rồi cầm luôn chìa khóa, chắc quên trả lại cho tôi, tôi cũng quên nói hắn trả.”
Mặc dù có lòng giúp Lâm Hòa Tây nói chuyện, nhưng tất nhiên ấn tượng xấu của mọi người đối với Lâm Hòa Tây đã sớm ăn sâu bé rễ vào trong trái tim họ, nên không để lời cậu ta nói vào trong lòng.
Thậm chí ngược lại còn khuyên cậu ta đừng quá gần gũi với Lâm Hòa Tây, bất kể đối phương có hành động gì, tất nhiên đều là không có ý tốt.
Cũng có người oán trách Lâm Đồng: “Tôi phải nói, cậu không nên đồng ý để hắn cùng tới đây.”
Lâm Đồng nghe vậy sắc mặt có chút khó coi: “Cậu cho rằng tôi muốn cho hắn tới đây sao? Còn không phải là ba tôi –“
Ý thức được lời nói của mình không ổn, Lâm Đồng khó khăn dừng câu nói lại.
Vậy mà vẫn có người thính tai nghe thấy: “Ba cậu? Tại sao ba cậu lại muốn cho hắn tới đây?”
Lâm Đồng không muốn nói ra ý định của Lâm Viễn Ngụy trước mặt Du Trọng, thuận miệng tìm lý do, muốn qua loa có lệ cho qua chuyện: “Có lẽ thấy quan hệ của tôi và hắn không tốt, muốn tôi dẫn hắn ra ngoài chơi.”
Mấy người có mặt ở đây không ai biết rõ nội tình nhà họ Lâm, lý do Lâm Đồng tìm cũng đứng vững được trước mặt người ngoài, mọi người gật đầu một cái, thu hồi lòng hiếu kỳ không hỏi tới nữa.
Hiển nhiên không có chuyện gì lớn, Chu Huyên kêu mọi người ngồi xuống lại: “Tiếp tục chơi nào.”
Du Trọng bỏ bài trong tay: “Dương Quyển tới thay tôi đi, tôi đi lấy chìa khóa xe về đã.”
Mặt Dương Quyển lộ vẻ chần chừ, “Tôi chơi như thế nào?”
“Quy tắc rất đơn giản, nếu không bảo bọn Chu Huyên dạy cậu.” Du Trọng nói.
Lúc này Dương Quyển mới ngồi xuống chỗ Du Trọng.
Lúc Du Trọng về tới phòng bao thì Lâm Hòa Tây đang gối đầu lên gấu bông vừa nhận được khi chiến thắng trong giải đua xe, nằm trêи sofa chơi điện thoại. Đầu gối gác lên thành ghế sofa, hai chân tương đối dài tùy ý đặt trêи sofa nhẹ nhàng đung đưa.
Nghe tiếng đẩy cửa, hắn ngay cả mí mắt cũng không thềm nâng lên, từ đầu tới cuối chăm chú nhìn chằm chằm hình ảnh trò chơi trong điện thoại di động.
Du Trọng đóng cửa phòng bao, đi tới trước chân hắn thì dừng lại, đứng bên cạnh ghế sofa từ trêи cao rũ mắt xuống nhìn hắn, “Chì khóa xe đâu?”
Lâm Hòa Tây bận rộn điều khiển nhân vật trò chơi dọn sạch tiểu binh, một hồi lâu sau mới không yên lòng mở miệng nói: “Chìa khóa xe nào?”
Cho rằng hắn cố ý, sắc mặt Du Trọng lạnh xuống, “Trêи người cậu có thứ gì không phải là đồ của cậu, bản thân cậu còn không biết?”
Lâm Hòa Tây dừng hai giây, nhìn hướng cậu đứng gật đầu một cái, giọng có vẻ hơi qua loa, “Chờ tôi đánh xong ván này đã.”
Với bộ dạng lười biếng này của hắn, trong lòng cậu không kiềm chế được sinh ra chán ghét, Du Trọng không chút kiên nhẫn nào chờ đợi hắn, khom lưng đưa tay cầm lấy điện thoại trong tay hắn.
Lâm Hòa Tây nhẹ nhàng lắc cổ tay một cái, né được cái tay cậu duỗi ra, trong lúc cấp bách ngước mắt lên, phảng phất như chưa từng xảy ra thù ghét gì với cậu, sắc mặt tự nhiên cong môi cười nói với cậu: “Chờ hai phút thôi.”
Đối diện với khuôn mặt tươi cười của hắn, động tác của Du Trọng khựng lại.
Nhớ lại những lời giải thích của Lâm Đồng nửa tiếng trước, cùng mấy lời mình buột miệng nói ra với Lâm Hòa Tây khi sáng, đúng là trước đó mình hiểu lầm, nên thật sự ngồi xuống sofa đợi hắn chừng hai phút.
Hai phút này không dài cũng không ngắn, vậy mà sự thật trước mắt lại nói cho cậu biết, quả thật không thể nào tin lời Lâm Hòa Tây nói.
Liếc thấy người nằm trêи sofa vẫn duy trì tư thế vốn có, cuối cùng Du Trọng rất không kiên nhẫn, đứng dậy đi về phía đối phương, “Đã đến hai phút.”
Lâm Hòa Tây nhìn chằm chằm màn hình điện thoại không chớp mắt, trêи mặt làm ra vẻ hơi ảo não, “Tôi tưởng là hai phút thì có thể kết thúc, vậy cậu chờ tôi thêm hai phút nữa.”
Du Trọng cắt ngang lời hắn: “Cậu để chìa khóa chỗ nào? Tự tôi đi lấy.”
“Vậy tự cậu lấy đi.” Phảng phất như thấy vui mừng với đề nghị của cậu, tròng mắt Lâm Hòa Tây mang theo ý cười gật đầu: “Đang ở trong túi tôi này.”
Tầm mắt nhẹ nhàng xẹt qua chiếc T-shirt màu trắng của hắn, sắc mặt Du Trọng không vui khom lưng, đưa tay mò vào trong túi quần hắn.
Vải quần dài mùa hè rất mỏng, túi lại thiết kế vừa sát người. Ngón tay thon dài của Du Trọng xâm nhập từ miệng túi vào bên trong, cách tầng lớp vải mỏng, các đốt ngón tay không thể tránh khỏi dính vào da trêи bắp đùi hắn.
Nhiệt độ hơi nóng từ ngón tay đổi phương tản ra, từ trêи bề mặt vải thấm xuống, mang theo khô nóng chỉ thuộc về mua hè chói chang, chậm rãi khuếch tán tràn ra trêи đùi hắn.
Lâm Hòa Tây giật giật cái chân kia, cuối cùng dời lực chú ý khỏi trò chơi trêи điện thoại, quét qua túi quần bị ngón tay Du Trọng chống lên nên hơi phồng của mình, sau đó rơi trêи khuôn mặt với đường nét xuất sắc nhưng không vui của đối phương.
Hai mắt hắn lặng lẽ nhìn Du Trọng, trong mắt chợt hiện lên ý trêu ghẹo.
Một giây kế tiếp, Lâm Hòa Tây đưa tay ra, cách túi quần đè lên bàn tay Du Trọng, giọng điệu dẫn dụ mà vi diệu nói: “Chẳng lẽ cậu không biết xu hướng tính ɖu͙ƈ của tôi sao?” (Xu hướng tính ɖu͙ƈ (đôi khi được gọi là "Thiên hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ" hay "khuynh hướng ȶìиɦ ɖu͙ƈ), chỉ sự bị hấp dẫn về mặt tình cảm hoặc về mặt ȶìиɦ ɖu͙ƈ bởi người khác giới tính hoặc người cùng giới tính với mình hoặc cả hai một cách lâu dài).
Đầu ngón tay của Du Trọng kẹp lấy đồ ở trong túi hắn, híp mắt nhìn về cái tay không an phận kia: “Lấy tay cậu ra đi.”
Lâm Hòa Tây ngoảnh mặt làm ngơ, khẽ nhướng đuôi mắt, tựa vào ngực gấu bông nghiêng đầu nhìn cậu, nửa thật nửa giả mở miệng: “Cậu có biết không, lúc cậu đút tay vào trong túi quần tôi, thì có nghĩa –“
Phảng phất như không hề hứng thú với lời hắn nói, vẻ mặt Du Trọng lạnh lùng, thậm chí cong môi khinh thường, nâng tay trái đẩy tay mà hắn đè lên trêи túi ra.
Hắn dừng một lát, ý cười trong mắt dần dần sâu hơn, ép đầu lưỡi mập mờ phun ra nửa câu sau: “Thì có nghĩa, cậu đang ra ám hiệu cho tôi đúng không?”
Khi nói ra những lời này đồng thời hắn lật nhẹ cổ tay, đầu ngón tay thuận thế leo lên mu bàn tay trái của Du Trọng, ngón tay mềm mại ấm áp vuốt ve mu bàn tay của Du Trọng.
Du Trọng dồn sức hất tay hắn ra ngoài, vẻ mặt hơi giận đặt bật lửa mò được trong túi Lâm Hòa Tây lên trêи bàn, đưa tay kìm chặt cằm hắn lạnh giọng cảnh cáo: “Đừng mang những thủ đoạn mà cậu dùng trêи những người con trai kia dùng lên người tôi, cho dù cậu cởi hết đứng trước mặt tôi, tôi cũng không có bất kỳ phản ứng nào với cậu đâu.”
Lâm Hòa Tây ngoan ngoãn an phận: “Tôi biết.”
Du Trọng sắc bén nhìn hắn hai giây, sau đó mới buông cằm hắn ra, một tay đè lại hai tay của hắn, một tay khác chui vào một bên túi quần hắn.
Chỉ chốc lát sau, cậu lại cầm điện thoại sờ được trong túi quần của Lâm Hòa Tây ném lên mặt bàn, ánh mắt chán ghét nhìn Lâm Hòa Tây, “Chìa khóa ở đâu?”
Mặt không đổi sắc chống lại ánh mắt cậu, Lâm Hòa Tây khẽ gãi cằm, giọng điệu chầm chậm lẩm bẩm: “Tôi phải suy nghĩ một lúc đã.”
Du Trọng đưa tay kéo hắn từ sofa lên.
Lâm Hòa Tây lại tràn đầy ý cười nâng mắt nhìn cậu, khi cậu căm tức nhìn thì giơ hai cánh tay lên, chậm rãi lười biếng duỗi lưng, miệng không chút để ý nhắc lại câu hỏi của cậu: “Rốt cuộc chìa khóa ở đâu nhỉ?”
Áo T-shirt theo động tác duỗi người của hắn bị kéo lên, dần dần lộ ra đoạn eo nhỏ trắng nõn dưới quần áo.
Không có quần áo phủ lên, Du Trọng thấy rõ ràng, trêи qυầи ɭót đoạn dưới eo, đột nhiên nổi lên chùm chìa khóa quen thuộc.
Còn người khởi xướng là Lâm Hòa Tây lúc này cũng chậm rãi “A” lên một tiếng, mang theo giọng nói kinh ngạc lại vô tội, nhẹ nhàng mở miệng nói: “Thì ra là ở đây.”
Du Trọng đứng bên sofa nhìn chằm chằm chìa khóa xe của mình, sắc mặt đã đen như đít nồi.