Giấu Gió - Mộc Qua Hoàng

Chương 27



Sáng sớm hôm sau, tiếng chửi thề vang lên từ giường trên: "Mẹ kiếp!"
Vương Tráng vội vã bật dậy khỏi giường, vội vàng mặc quần áo: "Tôi quên mất sáng nay tôi có tiết - Chỉ còn năm phút nữa là giảng viên vào lớp điểm danh rồi, phải làm sao đây anh em ơi."
La Tứ Phương ở dưới nhìn cậu ta: "Mời các bạn cùng thưởng thức màn trình diễn thường ngày của sinh viên Nam Dương lên lớp lúc 8 giờ sáng, cùng xem màn biểu diễn tài năng vừa mặc quần vừa leo cầu thang, anh Tráng cẩn thận nhé, cả người sắp treo lơ lửng rồi, đừng giẫm vào gấu quần."
Vân Từ ngồi bên chiếc bàn dài, xoay xoay chiếc bút trong tay, hờ hững đáp lời: "Cứ giẫm cũng được."
"Có thể xin nghỉ ốm," Cậu nói, "lý do xin nghỉ: gãy xương."
"..."
Vương Tráng kéo chiếc quần thụng xuề xòa của mình, vẻ mặt tuyệt vọng: "Mấy người không thể đưa ra ý kiến nào có ý xây dựng được hả?"
Ngu Tầm không ngồi bên bàn, hắn co chân giữ khoảng cách với Vân Từ, đang ngồi đọc sách trên mép giường. Vân Từ không có tiết, hắn là sinh viên lớp kế bên cùng chuyên ngành nên cũng không có tiết.
Phương pháp học tập của hắn và Vân Từ hoàn toàn khác nhau, không phải kiểu "cuồng học" cày ngày cày đêm. Giống như hồi cấp ba, hắn vẫn dành thời gian đi làm thêm, ngủ trong giờ học, sau giờ học thì chơi bóng rổ, tụ tập bạn bè, nhưng đến một thời điểm nhất định, hắn sẽ tập trung cao độ để hệ thống lại kiến thức đã học.
Thời điểm nhất định này được chia thành hai giai đoạn: lúc rảnh rỗi và trước khi thi.
Hiện tại là giai đoạn đầu tiên.
"Tôi có một ý kiến tính ý xây dựng, năm phút cũng có thể tạo ra kỳ tích." Hắn nói.
Vương Tráng: "Nói xem nào?"
Ngu Tầm: "Gọi anh đại một tiếng thì tôi sẽ nói."
Vương Tráng không khỏi nhớ lại ba tiếng "anh đại" mà cậu ta đã gọi khi mua mì tôm trong đợt huấn luyện quân sự: "... Anh đại. Không đúng, ám hiệu của phòng ký túc xá bị nổ tung lúc trước của các cậu là do cậu đặt phải không? Là cậu đúng không?"
Ngu Tầm lảng tránh chuyện ám hiệu: "Chuyện cũ rồi, đừng nhắc lại nữa."
Vương Tráng: "Nhưng đây là vấn đề danh dự của tôi."
Ngu Tầm nhìn đồng hồ: "Cậu chỉ còn bốn phút nữa thôi, anh Tráng."
Vương Tráng: "Anh đại."
Cậu ta lại nói: "Một tiếng có đủ không? Nếu không đủ, tôi cũng có thể gọi ba tiếng như trước đây."
"Cũng không cần phải thế," Ngu Tầm chống tay lên trán, nhìn cậu ta nói ra ý kiến ​​mang tính xây dựng của mình, "Cậu chủ Bành vì yêu mà đi học rồi, phòng học của cậu ấy khá gần phòng học của các cậu, để cậu ấy điểm danh cho cậu."
Bành Ý Viễn đã bày tỏ sự không đồng ý với điều này trong nhóm: [Vậy khi tôi quay lại lớp, chẳng phải tôi sẽ bị trễ sao?]
Vương Tráng: [Yên tâm, anh Ngu đã cân nhắc cho cậu rồi, cậu ấy nói 'Còn gì thu hút sự chú ý hơn việc đi vào lớp học một cách công khai, khi mọi người đều tập trung nhìn vào cậu']
Bành Ý Viễn: [...]
Thật là một suy nghĩ độc ác. Nhưng cậu ta lại động lòng.
Vương Tráng: [Muốn có được thứ gì thì phải đánh đổi, đây là lúc thử thách tình yêu của cậu đó, cậu chủ Bành!]
Bành Ý Viễn: [Tôi! Tôi! Tôi đi!]
Chứng kiến ​​cả quá trình, Vân Từ xoa trán, dở khóc dở cười.
Đúng là đồ ngốc mà.
Nhưng suy nghĩ kỹ lại, hành động này quả thực rất phù hợp với mạch não kỳ quặc của Ngu Tầm.
Nói xong, Ngu Tầm lại khẽ đưa tay lên che miệng khẽ ho một tiếng.
Dù Vân Từ cách không gần nhưng vẫn nghe thấy tiếng ho, cậu ngẩng đầu lên khỏi sách.
Giáo trình của Ngu Tầm được đặt tùy ý trên đùi, khuỷu tay chống lên chân còn lại, ngón tay kẹp bút, mí mắt khẽ rũ xuống, trông rất buồn ngủ.
Có lẽ do chưa tỉnh ngủ nên vệt đỏ nơi đuôi mắt vẫn chưa tan đi. Khuôn mặt hắn hơi tái nhợt.
Sau tin nhắn WeChat đêm qua, khung chat chìm vào im lặng.
Cho đến sáng nay.
Sau khi nhận được phản hồi, ảnh đại diện màu đen không hề nhắn lại.
Vân Từ cúi đầu tiếp tục đọc sách, thầm nghĩ việc không nhắn tin lại là chuyện bình thường, chẳng lẽ mình còn chờ người này nhắn tin cho mình sao?
Cậu nên vui mừng vì WeChat của mình cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Một lúc sau, điện thoại đặt bên cạnh rung lên.
Vân Từ mở khóa điện thoại, nhìn vị trí có dấu chấm đỏ trên danh sách.
Là Lý Ngôn.
[Đi ăn trưa chung không, Chu Văn Vũ thất tình nên bao]
Vân Từ gửi một dấu hỏi và một chữ "Được".
Dấu hỏi dành cho nửa câu sau.
Trưa, nhà ăn Nam Dương.
"Chuyện gì vậy?", Vân Từ lấy cơm, cất thẻ sinh viên, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh hai người, "Mới không gặp mấy ngày đã thất tình. Nhanh thật."
Vân Từ thường dùng ngữ điệu lạnh lùng vô tình để nói những lời thật lòng đầy quan tâm.
Chu Văn Vũ ôm ngực bị đâm nhói đau: "Mới yêu, mới phát hiện ra cô ấy chưa chia tay dứt khoát với người yêu hồi cấp ba nên chia tay."
"..."
Lý Ngôn tỏ vẻ đồng cảm: "Tôi hiểu cậu quá mà, gặp chuyện này chắc chắn không dễ chịu gì, anh em à, hy vọng bữa cơm hôm nay cậu bao chúng tôi sẽ vơi bớt nỗi buồn của cậu. Một bữa không đủ thì ngày mai tôi còn có thể để cậu bao tiếp, hai bữa không đủ thì tôi hy sinh thêm chút, cả học kỳ này - cơm của Lý Ngôn tôi đều để cậu bao!"
Lên đại học, yêu đương tự do, chuyện các cặp đôi sinh viên yêu nhau rồi chia tay nhanh như chớp không phải hiếm.
Chu Văn Vũ cảm thấy cả trái tim lẫn ví tiền đều đau nhói: "Cảm ơn, cậu thực sự đang an ủi tôi à?"
Lý Ngôn: "An ủi bao đổi trả."
Chu Văn Vũ: "... Cái thành ngữ này của cậu nghe kỳ lạ quá."
Lý Ngôn: "Cậu không thể vì tôi học văn không tốt mà có định kiến với tôi."
Nhắc đến chuyện học văn không tốt, Chu Văn Vũ có ý kiến: "Lần trước bài kiểm điểm của cậu tôi còn viết giúp, rõ ràng tôi chẳng liên quan gì đến vụ đánh nhau của các cậu."
Lý Ngôn "hừ" một tiếng, vỗ vai Chu Văn Vũ: "Chẳng phải để cậu có cảm giác tham gia à? Anh em mà, hoạn nạn có nhau."
Lời nói bông đùa của thằng bạn tệ khiến tâm trạng thất tình của Chu Văn Vũ càng thêm tồi tệ: "Cảm ơn."
Lý Ngôn: "Không có gì."
Vân Từ không nói gì, chỉ tập trung ăn, phần cơm gần như đã vơi sạch.
Chu Văn Vũ: "Cậu học anh Từ đi, ăn cơm im lặng ít nói, âm thầm bầu bạn với anh em."
Lý Ngôn không nỡ lòng phá vỡ ảo tưởng của hắn ta: "Theo tôi hiểu, cậu ấy chỉ tập trung ăn thôi chứ chẳng âm thầm bầu bạn gì với cậu đâu."
Chu Văn Vũ: "..."
"Chẳng biết nói gì," Vân Từ ăn xong, dùng khăn giấy lau tay, cuối cùng nói, "chia tay rồi thì thôi, nén bi thương."
Lý Ngôn với vẻ mặt "tôi đã nói rồi": "Cậu không thể mong đợi một người suốt ba năm cấp ba sống dưới trướng ông ba mình, chỉ tập trung giành vị trí nhất khối, không, nói chính xác là tập trung tranh vị trí nhất khối với Ngu Tầm, thậm chí còn không biết yêu đương là gì, có thể tâm sự chuyện tình cảm với cậu. Tên này, tôi nghĩ đến khi tốt nghiệp đại học cậu ấy thoát ế thì mới là chuyện lạ."
Vân Từ cảm thấy bị đâm trúng tim đen, bèn hỏi: "Tôi là người như thế sao?"
Lý Ngôn nhìn cậu, lắc đầu.
Lý Ngôn nhớ lại hồi học cấp ba, sau khi đã thân thiết hơn với Vân Từ, có lần một nữ sinh lớp bên nhờ cậu ta đưa thư tình cho Vân Từ. Hôm sau, cậu ta không kìm được tò mò hỏi Vân Từ đã trả lời thế nào.
Ai ngờ, người bạn mới quen này của cậu ta cặm cụi giải xong một bài toán, ngẩng đầu lên hỏi lại: "Thư tình?"
"?"
"Phong bì trắng, không ghi tên, hội học sinh có phần tài liệu cần đưa cho tôi, thời điểm xuất hiện có hơi khéo."
"Vậy giờ thư tình đâu --"
"À, bị thầy Nghiêm tịch thu rồi."
"......"
Người khác nhiều nhất là bị bố mẹ phát hiện, có chút ngượng ngùng xấu hổ.
Còn anh bạn này của cậu ta, là về nhà bị chủ nhiệm trực giáo dục tiếp bắt quả tang. Từ đó cậu ta không còn tò mò gì về vấn đề tình cảm cá nhân của Vân Từ nữa.
Sau khi lên đại học Chu Văn Vũ mới nghe loáng thoáng về chuyện của Vân Từ và Nghiêm Dược: "Thật không ngờ thầy Nghiêm lại là ba cậu."
Nói xong, hắn ta rùng mình: "Nếu ba tôi là chủ nhiệm giáo dục, tôi chắc chắn sẽ không sống nổi. Đừng nói là ba năm, ba ngày tôi cũng phát điên mất."
Vân Từ không nói gì, dường như cũng không quan tâm người khác nói gì về mối quan hệ giữa cậu và Nghiêm Dược. Cậu lau tay, chủ đề của Lý Ngôn đã xoay chuyển 180 độ, trở thành một câu: "ĐM, sao tao lại nhìn thấy Lưu Tử nhỉ."
Nhà ăn của Nam Dương rộng lớn với nhiều tầng lầu, họ ở tầng ba, vị trí góc khuất, chỉ có ba bốn dãy bàn khá ít người. Do vậy, giữa dòng người, hai bóng người bưng khay thức ăn đi đến đặc biệt nổi bật.
Lưu Tử cũng chú ý đến họ: "..."
Nhưng lúc này quay đầu bỏ đi thì không phù hợp.
Hai phe đối địch, trận chiến này tuyệt đối không thể lùi bước.
Cho dù đến sau, họ cũng có thể thể hiện khí thế và uy lực của người đến sau!
"Anh Ngu," Lưu Tử bước đi không ngừng, đến trước mặt họ, đặt khay thức ăn xuống nói, "Chúng ta ngồi đây!"
Ngu Tầm đi sau hắn ta.
Dường như hắn không quan tâm ngồi ở đâu, vẫn là vẻ mệt mỏi như sáng nay, cổ hắn quấn một chiếc khăn quàng cổ, khăn quàng cổ che khuất cằm, màu trắng, chính là chiếc hôm qua.
Chiếc khăn quàng cổ ấy, tối qua cậu vừa mới đeo.
Vân Từ lau tay, đang thu dọn đũa dùng một lần, tay hơi dùng lực quá mạnh, "cạch" một tiếng, đũa gãy mất một nửa.
Lý Ngôn và Chu Văn Vũ ngồi hai bên trái phải cậu, mỗi người đồng thời giữ một tay cậu: "Bình tĩnh! Đừng động thủ!"
Vân Từ: "..."
Lý Ngôn: "Lần này địch ít ta nhiều, chắc chắn thắng mà."
Chu Văn Vũ: "Đúng vậy, ba đánh hai, chúng ta phải bình tĩnh."
Vân Từ không biết nói gì: "... Buông tay."
Lý Ngôn: "Không, tao sợ buông tay ra, thứ tiếp theo gãy không phải là đũa mà là sống mũi của họ Ngu."
"..."
Vân Từ bất lực giải thích: "Tao không muốn động thủ."
Lý Ngôn: "Tao biết. Mày đã rất kiềm chế rồi, không trực tiếp động thủ, chỉ động đũa thôi."
Cậu nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch nỗi oan khuất này.
Vân Từ buông đôi đũa dùng một lần bị gãy bất ngờ, phó mặc mọi thứ, nhắm mắt lại.
Bọn họ ngồi gần chỗ của Ngu Tầm.
Nhìn từ góc độ của Lưu Tử, đây rõ ràng là dấu hiệu sắp có một trận chiến.
"Hình như tao nghe thấy bọn họ nói gì đó," Lưu Tử vừa ăn cơm vừa nhìn động tĩnh bên kia, "... Muốn đấm bỏ mẹ mũi của mày."
Ngu Tầm không có phản ứng gì, hắn cởi khăn quàng cổ, cẩn thận gấp lại thành một hình vuông nhỏ rồi đặt lên chiếc ghế trống bên cạnh.
Lưu Tử: "Còn nói ba đánh hai, trực tiếp động thủ luôn."
"Bọn họ ngông thật."
Sau khi gấp xong khăn quàng cổ, Ngu Tầm bắt đầu ăn cơm, giọng hắn hơi khàn: "Mày nghe nhầm rồi."
Lưu Tử: "Rõ ràng nghe thấy tên của mày và cái mũi."
Ngu Tầm không mấy quan tâm: "À, có thể là bọn họ ghen tị vì mũi tao cao đó. Ăn cơm đi."
"..."
Lưu Tử bán tín bán nghi, nhét một miếng cơm vào miệng, tay kia đặt trên bàn ăn, năm ngón tay nắm thành nắm đấm, sẵn sàng chiến đấu: "Tao chắc chắn không nghe nhầm chuyện ba đánh hai, bọn họ đang chờ thời cơ, đến lúc thích hợp sẽ trực tiếp ra tay."
Bên kia.
Lý Ngôn buông tay đang giữ Vân Từ, muốn xắn tay áo lên: "Mẹ kiếp, Lưu Tử đang lẩm bẩm gì vậy, chờ thời cơ thích hợp thì trực tiếp ra tay, đây là muốn đánh chúng ta à."
Vân Từ: "..."
Thế giới này hết cứu rồi.
Chuyện năm xưa ở Tây Thành với Ngu Tầm, giờ đây đã khó có thể thay đổi trong mắt mọi người.
Hai người chỉ cách nhau một lối đi giữa các dãy bàn ăn, tiếng nói chuyện của nhau cũng có thể nghe lơ mơ.
Mối quan hệ của họ không đến mức thân thiết. Trước đây, ảnh đại diện đen kia từng chia sẻ sở thích ăn uống và những món kiêng kỵ của mình, nhưng việc cùng nhau ăn cơm ngoài những buổi liên hoan hoặc vội vàng giải quyết trong ký túc xá thì chưa bao giờ xảy ra.
Nghĩ đến cuộc trò chuyện WeChat dang dở tối qua, Vân Từ không biết với mối quan hệ hiện tại giữa mình và Ngu Tầm, liệu có nên qua chào hỏi hay không.
Trước đây, mọi chuyện đều do Ngu Tầm chủ động, giờ đây người nào đó không còn nhiệt tình như vậy nữa làm cậu lại trở nên bối rối.
... Thôi bỏ đi.
Vân Từ suy nghĩ, nếu bây giờ đi chào hỏi, Lưu Tử có lẽ sẽ coi là khiêu khích.
Thấy Lý Ngôn và Chu Văn Vũ cũng ăn gần xong, Vân Từ bưng khay thức ăn đứng dậy nói: "Ăn xong thì đi thôi."
Đi ngang qua chỗ Lưu Tử, lúc hai người nhìn nhau, Lưu Tử bất ngờ nở nụ cười.
Nụ cười khiến Vân Từ rùng mình.
Đến khi mọi người đi khỏi, Lưu Tử thu lại nụ cười, hỏi: "Thế nào, tao lịch sự chứ."
Ngu Tầm im lặng một lúc rồi nói: "Đừng lịch sự nữa. Bình thường là được."
-
Buổi chiều, hai lớp Luật học hai tiết liên tiếp, Ngu Tầm rúc vào hàng ghế sau ngủ hai tiết, bị gọi tên mấy lần: "Vắng thi, đi trễ, ngủ trong giờ."
"Tôi đang nói ai, không cần tôi phải gọi tên chứ."
Cả lớp im phăng phắc.
"Tối qua đi đâu, ký túc xá đến giờ tắt đèn, cắt điện cũng không ngăn cản được các bạn tham gia hoạt động phong phú của mình," Giảng viên lịch sử pháp lý nói, "Cái người đang ngủ kia, đứng dậy trả lời, tôi giảng đến đâu rồi?"
Ngu Tầm chống tay lên, cố gắng ngồi thẳng: "Giảng đến Hệ thống lục pháp, đánh dấu sự hoàn thành cơ bản hiện đại hóa luật pháp Trung Quốc ạ."
"..."
Hắn nói mình chỉ úp mặt xuống chứ không ngủ thật, rồi nói thêm: "Năm phút trước, thầy lạc đề sang chuyện con gái thầy thi được top 10, còn sắp đến sinh nhật con gái thầy, không biết tặng quà gì. Em nghĩ con gái thì có thể tặng búp bê."
Ngu Tầm vừa nói, bầu không khí trong lớp được khuấy động, những người khác không nhịn được cười khúc khích.
Giảng viên lịch sử pháp lý cũng dở khóc dở cười: "Ngồi thẳng lên nghe cho kỹ. Tiết sau để tôi bắt gặp nữa thì cho đứng học."
Ngu Tầm nói không vấn đề gì.
Chỉ là mỗi câu nói của người này đều khàn đặc hơn câu trước. Giọng hắn khàn khàn: "Biết rồi ạ."
Vân Từ nhìn quyển sách, nhớ đến chiếc khăn quàng cổ và áo khoác mở rộng tối qua.
Còn có tiếng ho khan vào sáng sớm.
...
Cái người khoe khang sức khỏe rất tốt này, bị cảm lạnh rồi à?
Buổi chiều tối, phòng 608.
Vân Từ xách theo nửa thùng trái cây từ phòng của Lý Ngôn đẩy cửa bước vào. Phòng ký túc xá im ắng khác thường, không có tiếng ồn ào náo nhiệt như mọi khi, cũng không có tiếng la hét hò reo của game thủ La Tứ Phương.
Bỗng nhiên, cậu nhớ ra hôm nay ngoại trừ ngành luật của họ không có tiết, những người khác trong phòng đều có tiết học buổi tối.
Cậu đặt trái cây lên bàn, định lát nữa sẽ chia cho các bạn cùng phòng ăn. Khi đi ngang qua giường tầng dưới, cậu nhìn thấy có người nằm trên giường của Ngu Tầm. Người đó đắp chăn kín mít, mái tóc đen nhánh rối tung che khuất khuôn mặt.
Vân Từ đứng bên giường ngủ của hắn hai giây, vốn định đi thẳng qua luôn, cuối cùng vẫn dừng lại, cụp mắt gọi hắn: "Người có sức khỏe siêu tốt ơi."
"..."
Không có tiếng trả lời.
Vân Từ đổi cách gọi: "Này."
Vẫn không có tiếng đáp lại.
"Họ Ngu."
Vẫn không có phản ứng.
Dừng lại hai giây, cuối cùng cậu gọi: "Ngu Tầm."
Lần này người trên giường động đậy, sau đó mở mắt ra một khe hở, giọng khàn đặc trả lời.
"Cảm à?" Vân Từ hỏi xong, lại lo lắng không chỉ đơn giản là cảm, "Trán cậu nóng không?"
Ngu Tầm há miệng, cố gắng phát ra một chút âm thanh: "Không biết, không cảm nhận được."
...
Rất khó cảm nhận à?
Vân Từ đứng nguyên tại chỗ, một lúc lâu sau, vừa khó chịu lại vừa bực bội, cúi người tới gần hắn hệt như sắp đánh nhau tới nơi -- tay cậu dừng lại trước mắt Ngu Tầm, mặc dù tư thế khá cứng rắn, nhưng không ra tay đánh.
Sau đó, cậu dùng mu bàn tay nhẹ nhàng áp lên trán Ngu Tầm.
Nhiệt độ cơ thể nóng hổi.