Giấu Gió - Mộc Qua Hoàng

Chương 54



"Con cá này," Vân Từ chỉ vào món đồ chơi nhỏ trong tay Ngu Tầm, "giống cậu lắm."
Hình như cậu chưa từng nói những lời thẳng thắn như vậy với Ngu Tầm: "... Cho nên muốn thắng được để tặng cậu."
"Giống tôi?"
"Giống ánh mắt của cậu."
Ngu Tầm sững sờ, con cá nhỏ trong lòng bàn tay hắn lấp lánh dưới ánh đèn đường.
Vân Từ nhìn theo ánh mắt hắn, nhìn sâu vào mắt hắn: "Chẳng phải cậu từng nói, thích một người sẽ thấy mọi thứ đều giống người đó sao."
"..."
Trên con phố dài, ánh đèn đường nhấp nháy.
Trong khoảnh khắc Ngu Tầm cảm thấy như mình đang mơ.
Hắn đã buông xuôi, nói thử theo đuổi cậu vì thực sự không còn cách nào khác.
Sự né tránh của Vân Từ từ trước đến nay đều nằm trong dự liệu của Ngu Tầm, người này luôn coi hắn là đối thủ, sao có thể nói thích là thích ngay được.
Hắn cảm thấy mình như một người ngắm sao.
Rồi ánh sao bỗng dừng lại vì hắn.
Vân Từ càng lúc càng tỉnh táo nhờ gió thổi, những lời vừa rồi đều là nhờ hơi men, nếu không cậu không thể nào 'cố tình gây sự' mà kéo áo Ngu Tầm như vậy.
Nhưng sau khi tỉnh rượu, cậu không hề hối hận.
Cậu nhân đà vừa mở lời, tiếp tục nói: "Vậy, có muốn thử không?"
Giọng Ngu Tầm căng thẳng, hỏi lại như để xác nhận: "Thử gì?"
Vân Từ nghe thấy giọng mình cũng căng thẳng không kém: "Thử yêu đương."
Ngu Tầm đứng yên tại chỗ một lúc lâu không nhúc nhích, rồi đột nhiên cúi người xuống tiến lại gần cậu một chút - chóp mũi cậu nhẹ nhàng lướt qua cổ Vân Từ.
Khi đứng thẳng dậy, hắn hỏi: "Cậu uống rượu à?"
"..." Vân Từ nói, "Một chút."
Ngu Tầm: "Một chút là bao nhiêu?"
Vân Từ: "Nửa ly."
Tiếp đó Ngu Tầm nói giọng rất thấp: "Cậu say rồi."
Vân Từ lại kéo chủ đề mà hắn vừa né tránh trở lại, trước khi Ngu Tầm đứng thẳng dậy lùi lại, cậu đưa tay nắm lấy cổ tay hắn: "Thử không?"
Ngu Tầm cúi đầu nhìn bàn tay Vân Từ đang nắm lấy cổ tay mình, nhịn rồi lại nhịn cuối cùng nói: "Cậu về suy nghĩ một đêm đi, mai tỉnh rượu rồi nói sau."
Vân Từ siết chặt tay hơn một chút: "Không có say, không cần suy nghĩ."
Ngu Tầm: "Ừ, không say."
Hắn lại nói từng chữ một, như dỗ dành trẻ con: "Vậy thì cho tôi thêm chút thời gian, được không?"
Mặc dù Ngu Tầm nói vậy, nhưng Vân Từ biết rõ thời gian này là dành cho ai.
Là dành cho cậu.
Hắn đang cho cậu thời gian, cũng cho cậu cơ hội để hối hận.
Giọng hắn tuy có chút không lưu loát nhưng vẫn cố gắng dùng giọng điệu lơ đễnh thường ngày, cố gắng giảm bớt áp lực của cuộc trò chuyện, nói: "... Kỳ lạ thật nhỉ."
Giọng hắn nhỏ dần, "Rõ ràng người muốn ở bên nhau là tôi."
"Vậy mà vẫn không dám nhân lúc người mình thích say rượu mà đồng ý được."
-
Khi đám người La Tứ Phương về phòng, họ thấy Vân Từ và Ngu Tầm đã về trước.
Bành Ý Viễn nói: "Đám Lưu Tử vẫn đang tìm hai cậu đấy."
Cậu ta vừa nói vừa nhớ lại trận chiến ở chợ đêm: "Hai người đó điên rồi, bắn mười mấy ván, bắn đến nỗi ông chủ cười toe toét, cuối cùng bị bọn tôi lôi đi - Sao hai cậu về trước thế?"
Giọng Ngu Tầm hơi khàn: "Chẳng có gì để ngắm nên về trước thôi."
Người kia thì không nói gì.
Vân Từ ngồi bên bàn, áo khoác mở rộng, trông có vẻ rất nóng, tay cầm bút không biết đang viết gì.
"Ồ," Bành Ý Viễn giải thích hợp lý cho hành động của Vân Từ, "Anh Từ vội về ôn tập à?"
Trên tay cậu là một bài toán cao cấp.
Bài toán rất khó, không dễ giải, đã giải được gần nửa tờ giấy.
Bành Ý Viễn nhìn, bị nửa tờ giấy đó làm cho nóng mắt, vội vàng rời khỏi bàn: "Đáng sợ quá, tôi đi ngủ đây."
Trước khi đi cậu ta cũng ngửi thấy mùi gì đó: "Ai uống rượu vậy?"
"..."
Tay Vân Từ đang viết khựng lại.
Nửa cốc 'nước giải khát' đó rõ ràng đến vậy sao?
Sao ai cũng nghĩ cậu uống nhiều thế nhỉ.
Sau khi Bành Ý Viễn lên giường, cậu ta phát hiện không khí giữa hai người vừa về trước có vẻ hơi kỳ lạ.
Bởi vì anh Ngu vào phòng tắm trước, sau đó Vân Từ chưa bao giờ dùng chung với ai cũng đi vào - thậm chí còn mang theo cả tờ giấy nháp bài toán cao cấp đó.
Trong phòng tắm.
Ngu Tầm vừa vào, đang định đóng cửa thì một bàn tay từ bên ngoài chặn lại khung cửa, rồi Vân Từ chen vào từ bên ngoài.
"Cạch" một tiếng.
Cửa đóng lại sau lưng Vân Từ, cậu và Ngu Tầm hoàn toàn ở trong một không gian riêng biệt.
Ngu Tầm cúi đầu xuống, vì không gian nhỏ nên hai người đứng rất gần nhau, hắn hơi cúi đầu là có thể nhìn qua cổ áo Vân Từ, thấy xương quai xanh mảnh khảnh dưới cổ áo.
Trên người Vân Từ thoang thoảng mùi rượu nhạt, nhưng ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo.
Cậu gần như ép buộc đưa tờ giấy trong tay cho hắn: "Xem bài đi."
Ngu Tầm nhận lấy, ban đầu nghĩ cậu không biết làm nên mang bài đến hỏi mình, nhưng liếc qua một cái là hắn phát hiện cách giải bài toán này rất rõ ràng, đáp án cuối cùng cũng đúng.
Vân Từ dựa lưng vào cửa, vòi nước vừa được Ngu Tầm vặn mở, tiếng nước chảy ào ào át đi tiếng nói chuyện của hai người trong phòng tắm.
Vân Từ thực sự không giỏi nói thật, đặc biệt là trước mặt Ngu Tầm, nói một đằng nghĩ một nẻo đã thành thói quen rồi.
Nhưng lúc này cậu cố ép mình nói ra tiếng lòng đang gào thét bên trong: "Nếu bây giờ tôi không tỉnh táo thì sẽ không giải được bài này."
"Để mai cũng được," Vân Từ nói xong lại lùi một bước, "Dù sao thì câu trả lời ngày mai của tôi cũng giống như tối nay thôi."
Một lúc sau Vân Từ đẩy cửa bước ra khỏi phòng tắm.
Sau khi ra ngoài mặt cậu mới dần nóng lên.
Ký túc xá đến giờ tắt đèn.
Vân Từ nằm trên giường mãi không ngủ được, cậu nghĩ Ngu Tầm có phản ứng như vậy cũng bình thường thôi.
Cậu mới bắt đầu đáp lại hắn chưa lâu.
Bao nhiêu năm nay cứ đánh qua đánh lại, luôn coi hắn là người mình ghét nhất.
Hơn nữa tình huống vừa rồi quả thực có hơi bất ngờ, ai cũng không ngờ lại phát triển thành ra thế này.
...
Quan trọng nhất là vừa rồi hơi vội vàng, chẳng chuẩn bị gì cả.
Nếu Ngu Tầm cho cậu thời gian suy nghĩ, cậu thực sự cần phải suy nghĩ kỹ xem làm thế nào để tỏ tình một cách chính thức hơn.
Vân Từ nghĩ vậy, định lên mạng tìm mấy thứ kiểu 'bí kíp tỏ tình', kết quả không nhịn được mà bấm vào WeChat xem ảnh đại diện của mình và Ngu Tầm.
Ngu Tầm vẫn chưa nhắn tin cho cậu.
Cậu cũng không nhắn.
Hai người đều ngầm hiểu đang chờ đến ngày mai.
Chỉ có Lý Ngôn gửi cho cậu một đống tin nhắn chưa đọc: [Tao đấu với Lưu Tử cuối cùng hòa 8:8, nếu có thêm một ván nữa chắc chắn tao sẽ thắng.]
Lý Ngôn: [Cuối cùng mang về một đống cờ đỏ.]
Lý Ngôn: [Mày ngủ chưa, tao không ngủ được.]
Lý Ngôn: [8:8]
Vân Từ chưa ngủ, nhưng cũng lười trả lời cậu ta.
Ngày hôm sau.
Vân Từ ngủ thiếp đi lúc nửa đêm, tỉnh dậy đã gần mười giờ, khi cậu bò dậy khỏi giường thì giường dưới đã không còn ai.
Cậu hỏi thử, Bành Ý Viễn nói: "Anh Ngu hả? Cậu ấy ra ngoài từ sáng sớm rồi, đi với Lưu Tử, chắc là đến cửa tiệm."
Vân Từ nhìn điện thoại.
Vẫn không có tin nhắn chưa đọc.
Vân Từ vò đầu, leo xuống giường rửa mặt rồi ăn qua loa, sau đó ngồi vào bàn tính toán kế hoạch tỏ tình, đột nhiên nói với Bành Ý Viễn: "Thư tình cậu viết lần trước còn không?"
"Thư tình?"
Vân Từ "ừ" một tiếng: "Cho tôi tham khảo với."
Bành Ý Viễn thấy hai người Vân Từ và Ngu Tầm dạo này cứ là lạ: "Cậu tham khảo cái này làm gì?"
Vân Từ thuận miệng nói: "Chưa viết bao giờ, xem thử."
Tối qua Bành Ý Viễn đi theo Lý Ngôn và Lưu Tử nghe được không ít, học theo cách nghĩ của họ, nói: "Tôi hiểu rồi, lần trước cậu nhường anh Ngu đi trước, nhưng bây giờ cậu đã nhường cậu ấy nhiều ngày rồi, đã đến lúc cậu vượt cậu ấy."
"..."
Nếu cứ muốn hiểu như vậy thì cũng được thôi.
Nói rồi Bành Ý Viễn định thao thao bất tuyệt truyền thụ kinh nghiệm viết thư tình của mình: "Tôi đã viết mười mấy bức, trong lĩnh vực này học còn giỏi hơn cả môn chuyên ngành, tôi thấy mình cũng có quyền lên tiếng đấy, đầu tiên là -"
Vân Từ đột nhiên ngắt lời: "Thôi."
Bành Ý Viễn: "Sao lại thôi? Cậu không nghe nữa à?"
"Thư tình của cậu không hiệu quả," Vân Từ nói, "Viết hơi dở."
"Tôi không bao giờ học hỏi từ học sinh kém."
"..."
Bành Ý Viễn bị đả kích: "Đã là chuyện đau lòng rồi còn công kích tôi nữa."
Thôi thì tự mình viết vậy.
Dù Vân Từ không có kinh nghiệm viết thư tình nhưng cậu từng nhận được thư tình mà Ngu Tầm viết cho cậu.
Thế là cậu tìm một tờ giấy.
Ban đầu cứ nghĩ viết thứ này chắc sẽ nhanh thôi.
Nhưng nhiều việc đến khi tự làm mới thấy không dễ dàng, có lẽ vì quá trịnh trọng, mỗi chữ mỗi câu viết trên giấy đều phải cân nhắc kỹ lưỡng.
Cậu có thể viết một bài văn trong một tiết học, nhưng bây giờ cả buổi sáng cũng không viết nổi mấy câu.
Dường như không có từ ngữ nào có thể thực sự diễn tả những gì cậu muốn nói.
"Vậy lúc cậu ấy viết thư tình," Vân Từ nhìn vài nét chữ trên giấy, lẩm bẩm: "... cũng có tâm trạng như thế này sao?"
Chỉ có một bức thư tình thì có vẻ quá đơn điệu.
Ban đầu Vân Từ định mua thêm một bó hoa, nhưng khi chọn hoa ánh mắt dừng lại trên hình ảnh quảng cáo của cửa hàng, hoa hồng đỏ.
Cậu nhớ đến bông hoa Ngu Tầm đã gấp cho cậu.
Một lúc sau, Vân Từ tắt ứng dụng mua sắm.
Cậu vào Khoảnh khắc, tìm bài đăng mà Ngu Tầm đã chia sẻ rồi nhấn vào.
Giọng máy móc kết hợp với hình ảnh nói: "Hướng dẫn làm hoa hồng giấy đang hot trên mạng, học xong còn sợ không biết tặng gì cho người yêu à. Bước đầu tiên, lấy một tờ giấy như thế này, rồi gấp theo hướng này, bước tiếp theo..."
Vân Từ tìm một tờ giấy, vừa nghe vừa dừng lại.
Cậu chưa từng gấp thứ này bao giờ, thỉnh thoảng lại phải tua lại xem bước trước làm sai ở đâu.
Thư tình khó viết.
Hoa hồng giấy cũng khó gấp.
Trong quá trình chuẩn bị tỏ tình, Vân Từ vô tình làm lại những việc mà Ngu Tầm đã từng làm cho cậu.
Không có việc nào Ngu Tầm làm cho cậu là dễ dàng cả.
Nếu không phải vì thích, ai lại kiên nhẫn xem đi xem lại hướng dẫn chứ.
Buổi tối.
Vân Từ ra khỏi phòng trước tám giờ, đợi ở cầu thang giống như lần trước.
Cậu ngồi xổm trên bậc thang, tay cầm đồ, lẩm nhẩm những lời đã chuẩn bị trước. Vừa lẩm nhẩm như học thuộc lòng vừa thỉnh thoảng nhìn thời gian trên điện thoại.
Càng gần tám giờ, đầu óc cậu càng rối bời.
Những gì đã học thuộc không phải vì đọc nhiều lần mà nhớ kỹ hơn, ngược lại càng gần tám giờ cậu càng không nhớ nổi mình định nói gì.
Đúng tám giờ.
Khi Vân Từ nghe thấy tiếng bước chân từ dưới truyền lên, rồi ngẩng đầu theo tiếng bước chân nhìn thấy người đứng trước mặt, những lời đã chuẩn bị trước hoàn toàn quên sạch, đầu óc trống rỗng.
Ngu Tầm: "Ngồi xổm ở đây làm gì?"
Vân Từ đầu óc trống rỗng nói: "Đợi cậu."
Ngu Tầm nhìn xuống, thấy đường nét cằm thanh tú và mái tóc mềm mại của chàng trai: "Không cần đợi ở đây đâu, có thể nhắn tin cho tôi."
Vân Từ không nhìn vào mắt hắn nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt hắn đang dừng lại ở đâu.
Cậu đưa tay vuốt tóc, lo lắng tóc mình có phải lúc ra ngoài chưa chải gọn không, buông tay xuống nói không được tự nhiên: "Nếu muốn tỏ tình thì sao mà nói trước được."
Câu 'tỏ tình' của cậu quá đột ngột, Ngu Tầm tưởng mình nghe nhầm: "Gì cơ?"
"Tỏ tình." Vân Từ lặp lại.
"Tối qua cậu nói cho một ngày suy nghĩ," Vân Từ nói tiếp, "Tôi suy nghĩ xong rồi."
"..."
Vân Từ đưa thứ đã chuẩn bị sẵn trong tay cho Ngu Tầm, Ngu Tầm hơi cúi người nhận lấy, bất ngờ phát hiện ra đó là một bức thư và một bông hồng gấp bằng giấy. Màu trắng.
Tòa nhà ký túc xá, trong góc cầu thang.
Đèn cảm ứng trên đầu thỉnh thoảng lại sáng lên.
Hắn mở phong thư ra, bên trong là nét chữ ngay ngắn. Từ hồi cấp ba chữ viết của Vân Từ đã hơi cẩu thả, không được ngay ngắn như vậy, chỉ có hồi tiểu học mới viết từng nét một như thế này.
Hơn nữa có thể thấy là viết khá khó khăn.
"Tôi thích cậu.
Có lẽ còn sớm hơn cả khi tôi nhận ra, vào ngày sinh nhật đó, tôi cứ nghĩ nhịp tim đập nhanh là do chạy bộ. Hoặc có thể sớm hơn nữa, cứ nghĩ sự quan tâm dành cho cậu là vì ghét. Muốn thử đáp lại để cậu nhận ra, nhưng hình như rất khó kiểm soát. Mọi chuyện luôn giống như nhịp tim mất kiểm soát, không thể kiểm soát được sự phát triển.
Nếu có thể, có một câu tôi cũng rất muốn rút lại.
Tôi cũng rất hứng thú với người như cậu."
Ngu Tầm cầm bức thư bằng một tay, đọc rất chậm, như thể muốn khắc từng chữ vào lòng.
Hắn đã đợi cả một ngày, hôm nay có vô số lần nhìn vào khung chat của hai người, muốn gửi gì đó nhưng cuối cùng vẫn không gửi.
Kết quả không đợi được Vân Từ 'hối hận', không đợi được câụ thừa nhận tối qua mình bốc đồng mất lý trí dưới tác dụng của cồn mà lại đợi được một lời tỏ tình chính thức hơn.
Vân Từ vẫn giữ nguyên tư thế, cậu phá vỡ sự im lặng: "Như vậy còn cho rằng là do rượu nữa không?"
Các ngón tay Ngu Tầm nắm chặt bức thư trở nên cứng đờ, các khớp xương trắng bệch vì dùng sức, ánh mắt tối sầm lại, từng chữ từng chữ nói: "Tôi đã cho cậu cơ hội rồi, bé Từ."
"Nếu cậu -" Toàn thân hắn toát ra vẻ mạnh mẽ, lời nói mang theo áp lực rất lớn, "Không hối hận thì sau này sẽ không còn cơ hội nữa đâu."
Cơ hội như tối qua chỉ có một lần.
Vân Từ không né tránh ánh mắt hắn: "Ai thèm hối hận."
Nói rồi cậu lại đưa tay ra, "Đưa điện thoại đây."
"Đổi ghi chú," Cậu giải thích, "Bỏ hai chữ kia đi."
Vân Từ cầm điện thoại của Ngu Tầm, rất dễ dàng tìm thấy ảnh đại diện màu trắng của mình ở đầu danh sách.
Ghi chú mà người này đặt cho cậu trước đây là 'Bạn trai tương lai'.
Sau khi xóa chữ 'tương lai', ghi chú trở thành 'Bạn trai'.
Danh chính ngôn thuận..
Người đang yêu đương với hắn, bạn trai.
Ngu Tầm nhìn cậu xóa xong rồi bấm xác nhận, cũng đưa tay ra: "Điện thoại của cậu."
Vân Từ đưa điện thoại của mình cho hắn, như đang thực hiện một nghi thức giao tiếp nào đó, hai người đưa điện thoại của mình cho đối phương để đổi ghi chú.
Trước khi đưa cho hắn, Vân Từ đã thêm ảnh đại diện màu đen vào đầu danh sách trong cài đặt bạn bè.
Ngu Tầm gõ chữ bằng một tay, gõ rất nhanh, khi đưa lại cho cậu ghi chú đã biến thành một chuỗi dài: 'Bạn trai đẹp trai s1tg'.
"..."
"'S1tg' có nghĩa là," Ngay phút đầu tiên xác nhận mối quan hệ, tính hiếu thắng trong Vân Từ lại trỗi dậy, theo phản xạ nói: "Cậu đứng thứ nhất."
Ngu Tầm vẫn như hồi cấp ba, kéo dài giọng điệu lười biếng, cố ý trêu chọc cậu: "Đúng vậy, cậu đứng thứ hai."
"..."
"Còn cơ hội hối hận không?"
"Hết rồi," Đuôi lông mày Ngu Tầm khẽ nhếch lên, đèn cầu thang ký túc xá lại sáng lên một lần nữa, ánh mắt hắn cũng dần sáng, "Cả đời này đừng mong trả lại hàng."