Giày Ba Lê

Chương 29: Mặt trời mọc



(っ◔◡◔)っ ♥ Chương 34 Mặt trời mọc ♥

Edit: Vũ Quân

Giữa sườn núi có một quán tạp hóa nhìn hơi cũ, là người dân trong núi mở.

Tô Việt mua băng vệ sinh ở đó, anh chạy về lều, thấy Hứa Thanh Giai cong eo nằm bên trong.

"Em vẫn đau à?"

Anh ngồi xổm xuống, hiếm khi lúng túng trước mặt Hứa Thanh Giai.

Hứa Thanh Giai không dám ngẩng đầu, trong lúc đau đớn cô vươn tay ra, chạm vào anh, túm chặt lấy.

"Đau." Giọng cô nức nở như muốn khóc, Tô Việt nhìn tay cô, biết cô đang chịu đựng như thế nào.

"Tôi... có thể làm gì?" Tô Việt thật sự không biết.

Hứa Thanh Giai hít sâu một hơi, cô nắm lấy tay anh, chui vào trong ngực anh.

Tuy ôm anh không thể hết đau, nhưng lại khiến lòng cô được an ủi.

Cô cảm thấy mình không hề nhõng nhẽo nhưng trong giây phút này, khi ở bên Tô Việt anh như có thể bao dung tất cả sự tùy hứng và tủi thân của cô, cô không nhịn được dựa vào anh.

"Anh ôm em đi." Cô nói.

Mặc kệ cô đưa ra yêu cầu gì, Tô Việt đều sẽ đồng ý, huống chi cô chỉ cần anh ôm. Tô Việt ôm lấy cô, anh còn thay đổi tư thế để cô dễ chịu hơn.

Cô đáng thương nói: "Trước đây không đau như vậy, hôm nay cũng không phải kì sinh lí." Cô cảm nhận được nhiệt độ của anh: "Có phải do lần trước uống thuốc không?"

Trước kia nghe nói thuốc tránh thai có tác dụng phụ, không ngờ khi đau bụng kinh lại dữ dội như vậy. Tay Tô Việt cứng lại, anh nhận ra vì dục vọng của mình mà khiến cô phải đau đớn.

Giọng anh trầm xuống: "Xin lỗi em."

Hứa Thanh Giai nắm chặt quần áo anh.

"Sau này sẽ không để em phải uống nữa."

Hứa Thanh Giai không trả lời, cằm cô vùi vào gáy anh, ngửi mùi thuốc lá nhàn nhạt bên người anh, dần dần cô thấy buồn ngủ.

Sau khi cô ngủ Tô Việt tra điện thoại, người ta nói rằng chườm nước ấm và mát xa ở phần bụng dưới sẽ giúp giảm bớt cơn đau, vất vả lắm Hứa Thanh Giai mới thiếp đi anh không thể đánh thức cô. Anh nằm phía sau cô, đắp chăn và quần áo lên người cô, bàn tay nhẹ nhàng xoa bóp.

Nhưng sau nửa đêm Hứa Thanh Giai vẫn vì cơn đau mà tỉnh lại, rất khổ sở, cô ôm cổ Tô Việt nói đau.

Tô Việt thiếu chút nữa đưa cô xuống núi trong đêm để khám bác sĩ, thấy cô khóc lóc, uống nước ấm rồi lại ngủ thiếp đi mới thôi.

Mùa đông mặt trời mọc muộn hơn, nhưng trên núi sắc trời đã tờ mờ sáng.

Tô Việt thức trắng đem, anh nhẹ nhàng gọi cô: "Hứa Thanh Giai."

"Hưm."

"Em còn đau bụng không? Tôi đưa em xuống núi."

Hứa Thanh Giai gật đầu, dưới người cô dấp dính rất khó chịu, cô chỉ muốn đi về tắm rửa.

Tô Việt mặc quần áo cho cô, đội mũ rồi bọc cô thật kín để cô nằm lên lưng mình, anh cõng cô xuống, cô còn có thể ngủ một lát.

Đến giữa sườn núi, không khí ẩm ướt, Hứa Thanh Giai tỉnh lại, cô thấy nửa bên mặt của Tô Việt. Anh không có biểu cảm gì, nhưng tự nhiên lại mang đến cảm giác yên tâm lạ thường.

"Tô Việt."

Tô Việt nghiêng đầu, biết Hứa Thanh Giai đã dậy. "Hả? Em không thoải mái à?"

Hứa Thanh Giai lắc đầu: "Anh xem, mặt trời mọc rồi kìa."

Tô Việt nhìn theo ánh mắt cô, đối diện đỉnh núi là vầng mặt trời rực rỡ.

Hứa Thanh Giai nói: "Đây là lần đầu tiên em nhìn thấy mặt trời mọc, đẹp quá."

Tô Việt nhìn chăm chú một lát mới trả lời: "Tôi cũng là lần đầu tiên."

Thật ra, tính toán một lát hai người đã cùng nhau trải qua rất nhiều lần đầu tiên.

*

Sau khi xuống núi là có xe. Tô việt đưa Hứa Thanh Giai đang bọc thành bánh chưng về nhà. Chuyện đầu tiên cô làm là đi tắm.

Trong lúc ấy Tô Việt đi mua bữa sáng cho cô. Hứa Thanh Giai mặc quần áo do Tô Việt chuẩn bị đi ăn sáng, bụng thoải mái hơn rất nhiều.

Tô Việt bảo cô đi ngủ tiếp, cô không từ chối, nhưng tỉnh lại thì phát hiện mình đã làm bẩn giường anh. Cô che mông lại thấy xấu hổ vô cùng.

"Quần bị bẩn à?"

Tô Việt nhìn từ ga giường đến người cô.

Hứa Thanh Giai gật đầu.

Anh rất bình thường, cũng không xem cô là gánh nặng: "Em có muốn vào Wc rửa không? Đưa quần đây tôi giặt cho."

"...Được, cảm ơn."

Lần đầu tiên gặp anh ở quán bar Hứa Thanh Giai cảm thấy bề ngoài của anh có vẻ kiêu ngạo nhưng bây giờ cô mới dần phát hiện ra bên trong anh rất có tố chất 'hiền lương thục đức'.

Lúc Hứa Thanh Giai về nhà trời đã không còn sớm, cô đứng trước cửa đổi giày phát hiện bố mẹ đã về trước rồi, cô sợ sẽ bị họ phát hiện.

"Thanh Giai, chiều nay con đi đâu vậy? Mẹ về mà không thấy con đâu." Tống Như đi ra hỏi cô.

Hứa Thanh Giai hiếm khi nói dối, cô cắn môi không biết nên mở miệng thế nào.

May là Hứa Trạch Phong đã về, cậu đứng đằng sau Tống Như nói: "Trưa nay chị ra ngoài ăn cơm với ai thế, nay vất em ở nhà một mình."

Câu nói của cậu khiến Hứa Thanh Giai nuốt lại lí do kém cỏi mà mình định bịa ra.

Lực chú ý của Tống Như ngay lập tức bị dời đi: "Là sinh viên đại học về nhà nghỉ đông chắc hẳn nên gặp bạn bè một lần. Mà cũng đúng, cậu chưa vào đại học nên không hiểu chứ gì?"

Hứa Trạch Phong đáp lại Tống Như bằng tiếng cười nhạo.

Chờ Tống Như đi ra vườn, Hứa Thanh Giai hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn chân thành nói cảm ơn Hứa Trạch Phong.

Không có cậu che giấu hộ có lẽ mẹ cô sẽ phát hiện ra việc đêm qua cô không về nhà ngủ.