Nửa năm qua, ta dựa vào y thuật đứng vững ở Đông cung, Thái tử rất coi trọng ta, vì m.á.u của ta là dược dẫn không thể thiếu của hắn.
Hắn sủng ái ta, cũng như bảo vệ tính mạng của chính hắn.
Trong phủ khó tránh khỏi có kẻ lén lút nói xấu thân phận thứ nữ của ta, nhưng với kinh nghiệm sống hai đời, những kẻ chống đối ta chắc chắn không có kết cục tốt đẹp gì.
Hôm đó, nha hoàn tâm phúc của ta mang đến một phong thư, nói là gửi cho Thái tử.
Thái tử hôm nay vừa hay đi vắng, Đông cung hiện do ta quản lý, phong thư có vẻ quan trọng tất nhiên được đưa vào tay ta.
Ta vừa nhìn phong thư đã nhận ra nét chữ của trưởng tỷ.
Ta cười khẩy: "Trưởng tỷ vẫn thích viết thư nhỉ?"
Đời trước, chuyện trưởng tỷ giả ch chỉ có ta biết, tất nhiên sẽ viết thư than thở với ta.
Giờ đây, đích tỷ đã công khai bỏ trốn với tình lang, vậy mà dòng người nhận lại viết rõ: Thân gửi Thái tử.
Câu đầu tiên trong thư đã bày tỏ nỗi nhớ Thái tử: "Điện hạ, đọc thư như thấy người, từng chữ từng hàng, đều là tâm ý tương tư của Dương Vân."
Trưởng tỷ viết về tình cảnh gần đây của mình.
Lục Dương Vân ngày rời Lục phủ, ngoài cái bụng ra, không mang theo bất cứ ngân phiếu địa khế nào.
Như trưởng tỷ mong muốn, đi theo tên thư sinh kia mỗi bữa đều ăn cháo rau dại trưởng tỷ yêu thích nhất, cũng được ngày ngày rửa bát giặt đồ cho nam nhân mình yêu thương.
Không còn ai bắt trưởng tỷ đeo vàng bạc đá quý để thể hiện thân phận tiểu thư nữa, thay vào đó là mặc cả vài đồng bạc với thương nhân ở chợ, ngay cả cây trâm bạc cũng không giữ lại, đầu chỉ buộc bằng một dải vải.
An lang yêu quý của trưởng tỷ dường như đã thay đổi, trước khi bỏ trốn, hắn thề thốt sẽ cố gắng thi đỗ công danh.
Nhưng sau khi bỏ trốn, không thấy hắn cầm sách nữa, suốt ngày rảnh rỗi ăn chơi với lũ tú tài ở lầu xanh, thiếu không ít tiền rượu.
Lục Dương Vân tức giận không quản, chỉ lẳng lặng nấu cháo rau dại cho tình lang, lạnh lùng rửa bát, giặt y phục nhuốm đầy mùi rượu cho hắn.
Trưởng tỷ viết tay mình đã nứt nẻ đầy chai sạn, còn cố ý nhấn mạnh Thái tử từng khen tay trưởng tỷ đẹp, là đôi bàn tay ngọc ngà dùng để gảy đàn, vậy mà giờ vì rửa bát giặt đồ đã trở nên thô ráp xấu xí.
Trưởng tỷ muốn Thái tử thương hại.
Trưởng tỷ đã hối hận, nhưng lại không đủ mặt mũi nói ra, nên trong thư nói bóng nói gió với Thái tử rằng mình giờ sống không tốt, chờ Thái tử chủ động rủ lòng thương xót, đón trưởng tỷ về sống cuộc sống giàu sang.
Nhưng trưởng tỷ không ngờ rằng, phong thư này... lại rơi vào tay ta.