Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1009: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (270)



Hai năm sau.

Võ đường Trung Hoa, tầng một đối diện Đại học Bách khoa ở Boston, Mỹ.

“Tin hot đây! Mau xem nè, quán quân giải đấu cận chiến nữ toàn nước Mỹ năm nay là một tuyển thủ có biệt danh là ‘Linh;. Cả quá trình thi đấu, cô ấy đều đội mũ đấu, không nhìn thấy mặt, nhưng các cậu nhìn vóc dáng đi này, rõ ràng là huấn luyện viên nữ mặt lạnh của chúng ta mà…”

“Tôi xem nào, f*ck, huấn luyện viên nhà mình không phải tên là A Linh à? Người mang biệt hiệu ‘Linh’ này là cô ấy rồi còn gì?”

(*) Linh ở đây là số 0.

“Còn cần nhìn tên nữa làm gì, nhìn vóc dáng ma quỷ mặc bộ võ phục màu đen này, sau đó lại liên tưởng đến người đẹp mặt lạnh rõ ràng rất xinh, nhưng ngày nào cũng nghiêm nghị, chắc chắn là cùng một người mà!”

“Trời ơi, không ngờ huấn luyện viên của chúng ta lại là quán quân giải đấu cận chiến toàn nước Mỹ!”

“Là giải nữ!”

“Nữ thì làm sao, các cậu chưa xem clip thi đấu thôi, giải nam còn không chiến đấu kịch tính bằng giải nữ đâu. Vả lại bình thường với thân thủ và độ lạnh lùng của huấn luyện viên A Linh, dù có mười người đàn ông đứng trước mặt cô ấy thì cũng bị đánh ngã hết thôi. Còn quan tâm giải nam giải nữ gì nữa, cứ là huấn luyện viên nhà mình là được rồi!”

Mấy học viên đang ngồi vây quanh trong phòng học bàn tán đủ thứ chuyện, đột nhiên nghe thấy một giọng nữ lạnh lùng: “Ba giờ đúng rồi, có tập hay không đây? Không tập thì biến ra ngoài, nhường chỗ cho học viên của lớp sau.”

Vừa nghe thấy giọng nói này, bỗng chốc ai nấy đều xấu hổ, run rẩy quay lại. Quả nhiên họ đã nhìn thấy người đến… Chính là vị quán quân đeo mặt nạ nào đó trên cuốn tạp chí vừa nãy, lập tức họ đều tươi cười chạy nhanh về vị trí của mình, sau đó làm động tác huấn luyện cơ bản khi lên lớp hàng ngày, vừa tập vừa thi thoảng đưa mắt nhìn cô gái tóc ngắn đang đứng vươn vai.

Chậc, bình thường, huấn luyện viên A Linh luôn mặc những bộ đồ rộng rãi, nhưng có vài lần lúc lên sân khấu của vài buổi tiệc cùng các huấn luyện viên khác, cô cũng từng mặc kiểu trang phục màu đen ngầu lòi. Những trang phục đó đa số đều bó sát người, dù bộ đồ đó có phong cách lạnh lùng đến mấy, mặc vào người huấn luyện viên A Linh trông vẫn vừa xa cách vừa gợi cảm. Dẫu sao trước kia mọi người cũng chưa từng được nhìn thấy, nào ngờ dáng người của cô lại đẹp đến vậy, quả đúng là nhìn một lần đã khiến người ta nhớ ngay.

Lần này họ không ngờ, trước lời đề nghị của huấn luyện viên trưởng, cô lại đồng ý tham gia giải đấu cận chiến nữ toàn nước Mỹ, hơn nữa còn giành được giải quán quân, nhưng cô lại khiêm tốn đến mức không hề nhắc gì cả. Bình thường cô đã không dùng tên thật để giao tiếp với người khác, khi tham gia giải đấu thì còn ngắn gọn hơn, chỉ dùng biệt danh là “Linh”.

Đây vẫn chưa phải là mấu chốt, mấu chốt là họ nghe nói nữ huấn luyện viên mà bọn họ luôn vừa quý mến vừa sùng bái này còn chưa đến hai mươi tuổi, đúng là quá trẻ.

Đám học viên bọn họ đều lớn hơn cô vài tuổi, căn bản đều có thành tích học tập tốt hoặc gia đình có điều kiện, nên mới theo học ở một đại học lớn như trường bách khoa của Mỹ. Trung bình họ đều có thể lớn hơn cô hai đến ba tuổi, nhưng chính đám học viên nam này ai nấy đều bị tính cách lạnh lùng của cô áp chế triệt để, huấn luyện viên A Linh nói một câu thì bọn họ không dám ho he một tiếng.

Bằng không cô sẽ đánh người ngay.

Võ đường Trung Hoa này không hề nhỏ, nhưng các huấn luyện viên khác, bất kể là nam hay nữ, nhiều tuổi hay ít tuổi, thật sự không có ai có thể đánh thắng cô ở phương diện đấu đơn.

Phong Lăng đi qua lối nhỏ ở giữa các học viên, quan sát tư thế tập luyện của tất cả mọi người, cô đưa tay giữ thăng bằng cánh tay của một người trong số đó, sau đó dùng tay đập mạnh vào sau lưng của đối phương một phát: “Làm gì thế hả? Mấy ngày không tập đã còng lưng rồi à? Thẳng lưng lên!”

“Vâng!” Học viên nam tinh nghịch kéo dài giọng ra, nhưng lúc đối diện với ánh mắt của huấn luyện viên, thoáng cái lại mím môi, không dám ho he một tiếng.

Phong Lăng lạnh lùng nhìn anh ta một lúc, sau đó dời tầm mắt đi.

Cô quay người đi về phía học viên ở phía khác.

Bây giờ tên của cô là A Linh, cũng là “Linh”.

Không là không có gì cả, cũng có nghĩa là bắt đầu lại.

Hai năm trước, sau khi rời khỏi căn cứ XI, cô đã đi khỏi Los Angeles, vốn cô muốn đi xa hơn, đến một đất nước khác, nhưng phát hiện từ nhỏ đến lớn những chuyện mà mình đã từng trải nghiệm chưa nhiều, đã quen ở

nước Mỹ rồi, những nơi khác có lẽ không thích hợp để cô sinh sống, sau này tình cờ cô đã đến Boston và vào võ quán này làm huấn luyện viên.

Cô đã mất nửa năm để thích nghi với cuộc sống ở đây, sau đó lại tốn thêm một năm để tiếp nhận một cuộc sống êm ả như nước này. Hàng ngày, cô đều tiếp xúc với với những du học sinh hơn hai mươi tuổi, đa số bọn họ đều có điều kiện gia đình tốt nên rất kiêu căng. Họ đều muốn ra ngoài tìm chút gì đó học, nhiều tiền mà không có chỗ tiêu, muốn tìm vài “chuyện đứng đắn” để giết thời gian. Ban đầu chẳng có ai tập trung học, nhưng không bao lâu sau đã bị cô uốn nắn, không dám bỏ tiết học võ nào, trong giờ học cũng không dám cười đùa ồn ào.

Phong Lăng vừa đi đến cạnh một người học viên nào đó đã theo học cô hơn một năm, học viên này đột nhiên nghiêng đầu sang nhìn cô, nhỏ giọng hỏi một câu: “Chị A Linh này, nghe nói quán quân lần này có năm trăm ngàn tiền thưởng, chị có định mời cả bọn đi làm bữa không…”

Động tác của Phong Lăng khựng lại, đột nhiên cô ngoảnh lại nhìn anh ta.

Đối phương lập tức sợ đến mức quay đầu lại, tiếp tục làm động tác tiêu chuẩn, bằng không chắc chắn sẽ bị ăn đòn.

Nhưng sau đầu gối của anh ta vẫn bị đạp một cú: “Tư thế không đúng!”

Học viên: “…”

“Cậu gọi tôi là gì?” Phong Lăng lạnh lùng nhìn anh ta.

“… Chị A Linh… á!” Anh ta lại bị đạp một cú, đối phương bỗng trưng ra vẻ mặt như đưa đám nói: “Huấn luyện viên A Linh.”

Nghe thấy động tĩnh, những người khác đều cố nhịn cười, nếu như có ai bật cười thật, chắc chắn người gặp nạn tiếp theo sẽ là họ.

Thấy anh ta đã đàng hoàng trở lại, Phong Lăng lạnh mặt quay người đi tiếp tục quan sát người tiếp theo. Cô kiểm tra hết tư thế cho từng người, sau khi điều chỉnh lại xong mới quay về phía trước. Cô ngoảnh lại, nhìn chăm chú vào bọn họ năm phút, sau đó nói: “Động tác quật ngã qua vai và động tác liên hoàn lần trước tôi đã dạy, các cậu tập luyện sao rồi? Ai thấy mình đã tập tốt thì lên đây đấu với tôi!”

Mấy học viên mở to mắt nhìn nhau, đây là tiết mục huấn luyện viên A Linh chủ động cầu bại, một đám người xoa tay định bước lên trước, kết quả người đứng ở trên cùng đã xông ra trước.

Nhưng người này xông lên nhanh bao nhiêu thì sau đó cũng mất mặt nhanh bấy nhiêu, vốn anh ta nghĩ có thể vác cô gái gầy như thế này lên vai, sau đó quật ngã ra sau, ai dè sơ hở trong tất cả động tác của anh ta quá lớn, Phong Lăng chỉ tùy ý duỗi tay ra đã khiến lực tay của đối phương biến mất, ngược lại tự anh ta dùng quá nhiều sức, nên đã ngã ra đất.

Tất cả mọi người đều nín cười, Phong Lăng phủi tay, mặt không đổi sắc nói: “Người tiếp theo.”

Lại có một người bước lên và cũng có kết quả tương tự, anh ta định cậy mạnh đánh ngã huấn luyện viên, nhưng hết lần này đến lần khác đều tự mình ngã trước.

Sau đó lại có người khác bước lên, còn bị ngã thê thảm hơn.

Bề ngoài cô gái này có vóc dáng cao gầy mảnh mai, rõ ràng có một gương mặt rất xinh đẹp, nhưng lại luôn cắt tóc ngắn và mặc những bộ đồ trung tính, hàng ngày đều mặc võ phục rộng thùng thình và đồ thể thao, rõ ràng cô rất gầy, nhưng thân thủ lại tốt đến mức nhiều người đàn ông cũng không địch lại nổi.

Bọn họ nghi ngờ rốt cuộc cô từ đâu tới, một cô gái trông rất khí phách, chỉ nhìn cô đánh nhau cũng đã là một cảnh tượng tuyệt vời.