Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1026: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (287)



Lệ Nam Hành không hề động đậy, chỉ vắt tréo đôi chân thẳng tắp khỏe khoắn, tùy ý dựa vào lưng ghế phía sau, cứ như vậy nhìn cô bằng ánh mắt thờ ơ: “Em làm ở võ quán này bao lâu rồi?”

Phong Lăng cầm cốc nước trong tay, chậm rãi uống thêm một ngụm, coi thường nói: “Không phải anh đã điều tra rồi sao? Còn chuyện gì mà anh không biết? Cần phải hỏi tôi nữa à?”

“Anh thật sự không biết thời gian em đã làm việc ở đây.” Người đàn ông không giấu giếm, vẫn thản nhiên trước giọng điệu châm chọc của cô.

“Một năm rưỡi.” Phong Lăng hờ hững đáp, sau đó lại uống thêm một ngụm nước.

“Một năm rưỡi? Một võ quán nhỏ thế này mà em có thể làm việc ở đây lâu như vậy, chứng tỏ bây giờ ở võ quán này, lời nói của em và sự tồn tại của em đều đã có sức ảnh hưởng nhất định. Ví dụ như chiêu mộ một huấn luyện viên thực tập hay trợ lý gì đó, chắc em có thể tự mình quyết định đúng không?”

Phong Lăng có vẻ kinh ngạc, sau đó ngước mắt nhìn về phía người đàn ông đang ngồi vắt tréo chân với dáng vẻ của một cậu chủ lớn: “Anh có ý gì?”

“Tạm thời anh không còn quản lý căn cứ XI nữa, A Phong đã làm thay anh rồi. Bây giờ anh có thể coi là một người sắp thất nghiệp rồi.” Lệ Nam Hành vừa nói vừa nhướng hàng lông mày anh tuấn: “Anh ở lại làm trợ lý cho em được không? Huấn luyện viên A Linh, xin hãy thu nhận anh.”

Phong Lăng: “…”

Phong Lăng cảm thấy dù tâm lý phòng bị của mình cao đến mức nào, cũng bị câu nói này đả kích tới mức bất ngờ, không kịp đề phòng.

Tạm thời Lệ Nam Hành không được quản lý căn cứ XI nữa, một người sắp thất nghiệp, làm trợ lý, xin cô hãy thu nhận anh?

Hình như trong câu nói này của anh có ẩn chứa nhiều tầng nghĩa, nhưng Phong Lăng lại không hiểu, nhất thời cô cầm cốc nước không nói gì, chỉ nhìn anh một cách khó hiểu.

Lệ Nam Hành vừa nhìn đã biết cái đầu nhỏ ít va chạm sự đời của cô chưa thể chuyển hướng kịp theo mình, anh lại bỏ chân xuống, cứ như vậy ngồi trên ghế nhoài người đến gần bàn làm việc của cô, chống một tay lên bàn, nhướng mày với cô: “Không phải nơi này dạy võ thuật đấu cận chiến à? Chút võ nghệ này của em đều học từ anh. Anh đến đây làm một trợ lý huấn luyện viên, chắc cũng có thể coi là đủ tư cách chứ? Hả?”

Phong Lăng vẫn chưa thể phản ứng lại, cô nhìn anh hồi lâu, mới lạnh mặt đặt cốc nước xuống, đáy cốc chạm xuống bàn phát ra một tiếng lanh lảnh.

“Đây không phải là nơi để anh đến làm loạn, anh Lệ, xin anh hãy tôn trọng công việc của tôi.”

“Anh đang cầu xin em hãy cưu mang anh, không tôn trọng em chỗ nào?”

Phong Lăng nhíu mày: “Anh là lão đại của căn cứ XI, chạy đến đây làm huấn luyện viên gì chứ?”

Lệ Nam Hành cong môi: “Em là một tay súng bắn tỉa xuất sắc xuất thân từ căn cứ XI, quán quân giải đấu cận chiến nữ toàn nước Mỹ, thế sao em lại làm huấn luyện viên ở đây?”

“Là tôi đã đến bước đường cùng, chỉ muốn tìm một công việc phù hợp với bản thân. Anh tưởng ai cũng giống anh à, dù không có căn cứ XI ở bên thì cũng có nhà họ Lệ ở phía sau, dù không có nhà họ Lệ thì anh cũng có Bác sĩ Tần và anh Mặc đứng đằng sau.”

Vẻ mặt Lệ Nam Hành tỉnh bơ, nhưng anh vẫn khẽ cười, xem ra bình thường trông cô nhóc này có vẻ không để ý chuyện gì, nhưng thật ra rất nhiều chuyện cô đều đã có tính toán trong đầu.

Đến cả việc anh cùng Mặc Cảnh Thâm và Tần Tư Đình bí mật buôn bán súng ống ngoài luồng mà cô cũng có thể nhìn ra, chỉ có điều chắc cô không hiểu anh làm công việc kinh doanh gì, chỉ biết anh không thiếu thốn thứ gì cả.

Lệ Nam Hành vẫn tiếp tục đi theo hướng câu chuyện ban nãy: “Bây giờ anh cũng cùng đường rồi, mấy ông cụ nhà họ Lệ bị anh chọc giận xong đã đuổi anh ra khỏi căn cứ và đoạn tuyệt quan hệ với anh. Bây giờ, bản thân anh cũng là một người đáng thương không ai cần tới, không biết huấn luyện viên A Linh có thể thu nhận kẻ

đáng thương này hay không?”

Phong Lăng cảm thấy khó hiểu: “Chẳng phải căn cứ XI đã nằm gọn trong tay anh từ lâu rồi sao? Mấy ông ấy ngoài việc dùng thân phận người lớn để chèn ép khí thế của anh ra, sao lại có năng lực đuổi anh ra khỏi căn cứ XI được?”

Lệ Nam Hành không giải thích, chỉ nhìn cô: “Đừng nói mấy lời không cần thiết đó nữa, chúng ta quen biết đã lâu, cả anh và em đều là người không thích dông dài, nói thẳng đi, em có thu nhận anh hay không?”

Ánh mắt của Phong Lăng không hề dao động: “Không.”

“Ngày nào em cũng bận như vậy, không thiếu một chân trợ lý gì đó hay sao?”

“Có thiếu.” Phong Lăng hờ hững nhìn anh: “Nhưng người mà tôi thiếu là trợ lý, chứ không phải anh.”

“Anh không phù hợp với điều kiện sao? Không hợp chỗ nào?”

“Chỗ nào cũng không hợp.”

“Ví dụ đi, điểm nào?”

Sự kiên nhẫn của Phong Lăng đã sắp đến cực hạn, sao ngày trước cô lại không phát hiện Lệ Nam Hành là một người đàn ông lằng nhằng, dông dài như vậy. Rõ ràng biết là không thể, nhưng vẫn khăng khăng đến khiêu chiến giới hạn cuối cùng của cô?

“Chỗ nào cũng không phù hợp, nếu nhất định phải nói ra một mặt thì nhân viên làm việc ở cả võ quán chúng tôi đều chưa lập gia đình, chỉ mỗi một điều kiện đã kết hôn của anh đã đủ không phù hợp rồi. Ông chủ của võ quán của chúng tôi đã nói, những người đã lập gia đình thì không thích hợp với loại công việc thường xuyên đánh đấm, vì họ không thể dồn hết sức lực để ứng phó, bị thương một chút, khổ một chút là người nhà họ sẽ trách móc ngay, quá phiền phức.”

“Ừ, thế chắc anh nằm trong phạm vi đạt tiêu chuẩn rồi, anh không hề kết hôn với ai cả.” Lệ Nam Hành nhìn thẳng vào cô.

Đôi lông mày thanh tú của Phong Lăng nhíu lại, ánh mắt lạnh hơn rất nhiều: “Lệ Nam Hành, trơ tráo thì trơ tráo nhưng không có nghĩa để có thể gia nhập vào đây mà anh có thể dùng cách dối trá này! Dù anh không thích Phong Minh Châu thì hiện tại cô ta cũng là vợ của anh, anh xóa bỏ sự tồn tại của cô ấy như vậy, đi tán tỉnh người khác bên ngoài mà không thấy xấu hổ sao?”

“Anh nói lại một lần cuối cùng, anh không cưới Phong Minh Châu, cũng không hề cưới bất kỳ ai khác và chưa từng cưới một ai, em hiểu không? Dù bây giờ anh có chết ở đâu thì cũng không có cô vợ nào xuất hiện để tìm ai đó tính sổ đâu, đương nhiên nếu em đồng ý trở thành vợ của anh, chịu đóng vai đến tìm người ta gây sự vì anh thì anh rất sẵn lòng.”

Ánh mắt của Phong Lăng đanh lại: “Chưa từng cưới bất kỳ ai? Không lẽ anh định nói tin tức của truyền thông chính thống của Los Angeles là sai sao?”

Lệ Nam Hành: “Cho anh thêm một năm nữa, đến lúc đó em sẽ biết chuyện cần biết.”

“Tôi không muốn biết.” Phong Lăng trực tiếp cắt ngang lời nói của anh: “Tôi không phải đứa trẻ lên ba, không dễ bị lừa gạt như vậy.”

“Vì anh thích em, yêu em, cho nên mới coi em như trẻ lên ba để dỗ dành.” Bây giờ Lệ Nam Hành lại kiên nhẫn một cách lạ thường: “Anh không thích em không yêu anh. Điều em sợ là không nhìn rõ bộ mặt thật của anh. Khác biệt rõ ràng như vậy là em không cảm nhận được hay cố ý giả vờ mắt mình có vấn đề?”

Mặt Phong Lăng không thay đổi: “Bất kể anh đã kết hôn hay chưa, những chuyện này đều không liên quan tới tôi. Lệ Nam Hành, trong thế giới của tôi, thứ gì đã kết thúc thì sẽ kết thúc hoàn toàn, dù nguyên nhân là do hiểu lầm hay đúng sự thật, bị ép buộc hay là gì khác, chung quy cũng chẳng còn gì đáng để quay lại nữa. Bây giờ tôi có thể ngồi ở đây nói chuyện với anh, chứ không nổi giận đùng đùng gọi người đuổi anh đi, chứng tỏ tôi đã rất bình tĩnh, vì vậy xin anh cũng hãy tĩnh tâm mà rời khỏi đây đi, được không?”