Huấn luyện viên trưởng tiếp tục nói: “Về sau tôi từng hỏi Phong Linh vài lần về chuyện trước kia, nhưng cô ấy im bặt không nhắc đến, chỉ nói đó đều là những ký ức không tốt đẹp. Thật ra lúc đó, tôi lại càng thấy hiếu kỳ hơn vì không biết rốt cuộc cô ấy đã học được thân thủ lợi hại như thế ở đâu, tuổi còn nhỏ mà đã có bản lĩnh đến thế. Đến tên cô ấy cũng chỉ tự xưng là A Linh, đối với tất cả chúng tôi, A Linh này là một sự mơ hồ khó hiểu, nhưng vì thân thủ của cô ấy quả thực rất tốt, ông chủ tiếc người có tài, nên dù cô ấy thần bí như thế, nhưng vẫn được giữ lại cho đến tận bây giờ.”
“Mỗi khi đến ngày lễ nào đó, bất kể là của phương Tây hay mùa Tết đầu năm mới được người Hoa đặc biệt coi trọng, tôi phát hiện cô ấy đều chỉ có một mình, cứ cô độc như vậy và chưa từng đón một ngày lễ nào, cũng chưa từng nhắc đến sinh nhật của mình. Hàng ngày, cô ấy đều đi làm và tan ca đúng giờ, không giao lưu với ai. Bây giờ, khi mọi người quen biết lâu hơn, thi thoảng cô ấy mới nói vài câu với tôi nhưng cũng chỉ là về công việc, ngoài chuyện công việc ra thì cô ấy vẫn chẳng nói gì.”
“Nếu không vì sự xuất hiện của anh Lệ, có lẽ cả đời này, tôi cũng không nghĩ ra được rằng cô gái còn ít tuổi này lại từng là thành viên của căn cứ XI.”
“Bây giờ, dù tôi đã biết ngày trước cô ấy tới từ đâu, nhưng điều khiến tôi càng tò mò hơn là tại sao cô ấy lại rời khỏi căn cứ XI và tại sao cô ấy lại có thái độ lạnh lùng với anh cô ấy... Cũng chính là cấp trên ngày xưa của mình? Tất cả sự đề phòng và những tổn thương mà cô ấy giấu giếm tận sâu bên trong rốt cuộc là do ai mà ra? Là anh sao?”
Lúc này, Lệ Nam Hành cũng ngồi dậy, im lặng nhìn về phía trước của sân thể dục, hờ hững nói: “Đánh xong rồi? Tôi có thể đi được chưa?”
Huấn luyện viên trưởng quay sang nhìn anh, đột nhiên cười khẽ: “Cô ấy là một điều bí ẩn mà chúng tôi khó có lời giải, có lẽ chỉ anh có thể hiểu được, chúc anh may mắn.”
Lệ Nam Hành không nói gì, đi thẳng ra ngoài.
Lệ Nam Hành phóng xe lao nhanh về chỗ ở của Phong Lăng, đến ngoài cửa, nhìn cánh cửa đóng chặt, anh không cần nghĩ cũng biết là cô gái đó đã khóa trái cửa lại rồi.
Lệ Nam Hành đang định quay người mở cửa căn phòng sát vách ra thì đột nhiên khựnglại, trong không khí dường như mơ hồ có mùi vị gì đó còn sót lại, mùi rất nhạt, nhưng lại có cảm giác tồn tại vô cùng rõ ràng.
Người đàn ông liếc nhìn một dấu chân bị đế giày ma sát trên mặt đất, sau đó lại nhìn cánh cửa lối thoát hiểm ở không xa đang mở rộng.
Mười phút trước.
Phong Lăng tắm rửa trong phòng, tắm xong nghe thấy có người gõ cửa, cô vẫn chẳng buồn để ý. Nhưng nghe thấy tiếng gõ cửa cố chấp của người bên ngoài, lại liếc thấy đèn trong nhà sát vách mãi chưa sáng. Cô tưởng Lệ Nam Hành đánh nhau với huấn luyện viên trưởng xong đã quay về, cũng không biết anh thua hay thắng, chắc nếu thắng thì anh sẽ chạy qua đây khoe mẽ với cô, còn thua thì sang tìm cô trút giận, dẫu sao cũng chẳng phải chuyện tốt đẹp gì, cho nên cô chẳng buồn ra mở cửa.
Nhưng bị gõ cửa tới mức phát phiền, Phong Lăng hoài nghi có phải Lệ Nam Hành đã uống rượu hay không, bằng không sao anh lại gõ cửa hăng đến vậy, cô mất kiên nhẫn đứng dậy ra mở cửa, vừa kéo mở cửa ra đã nói: “Lệ Nam Hành, tôi cảnh cáo anh về sau đừng…”
Lời nói còn chưa dứt, ba người đàn ông với ba gương mặt lạ lẫm đứng ngoài cửa đã khiến Phong Lăng đề phòng theo bản năng. Hiện tại vào giờ này, sẽ không có ai khác biết cô đang ở đây, vừa rồi cô còn tưởng là Lệ Nam Hành, nên mang theo sự phẫn nộ đi ra ngoài mà phòng bị gì, đợi lúc cô phản ứng lại đột ngột muốn đóng cửa, ba người ở bên ngoài đó đã nhanh nhẹn tiến tới, trong phút chốc đã giữ lấy vai cô. Khi Phong Lăng định giãy giụa muốn đánh trả, một người khác lại được thế hung hăng ép cô lên cửa, sau đó cầm một chiếc khăn vuông hơi ướt ấn lên mũi cô.
Giây phút ngửi thấy mùi hương đó, Phong Lăng nín thở theo bản năng, nhưng vì đã hít vào một hơi, nên cô chợt hoảng hốt, chính lúc này, ba người đàn ông đã giữ lấy tay chân cô, sau đó lại ra sức ấn chiếc khăn lên giữa hai lỗ mũi của cô. Dù Phong Lăng đã từng có khoảng thời gian huấn luyện nhịn thở lâu đến mấy, nhưng kéo dài suốt ba phút đồng hồ như vậy, cô vẫn không thể không hít vào một hơi.
Lần thứ hai hít vào này khiến Phong Lăng vốn đã yếu đi, nay nhanh chóng cạn sạch sức lực. Vừa rồi cô không còn sức để nhấc chân lên đá người, bây giờ thì vô lực khuỵu xuống. Thấy Phong Lăng đã mất đi lực phản kháng, bấy giờ hai người đàn ông giữ lấy cô ở phía sau đó mới đánh mạnh vào sau gáy cô, đến khi cô gái ở phía trước mềm nhũn ngã xuống, mấy người đó đưa mắt nhìn nhau, vác cô lên, sau đó đóng sầm cửa lại. Để tránh không gặp phải ai đó trong thang máy, bọn họ mở cánh cửa cầu thang bộ ra, nhang chóng đưa người đi.
…
Ánh đèn trong đêm rực rỡ.
Trên một con đường quốc lộ vắng vẻ nào đó của Boston.
Một chiếc xe con màu đen phóng như bay trên đường, ba người đàn ông nhìn cô gái tóc ngắn đang bị trói tay chân, nằm bất động ở ghế sau trong xe.
“Đây chính là cô bạn gái mà thằng ranh nhà họ Trần luôn nhung nhớ hả?”
“Có phải là bạn gái của nó không thì không chắc, nhưng chắc chắn nó thích cô ta. Tao quan sát rất lâu rồi, ngày nào thằng nhãi đó cũng đặt hoa mang đến tặng cô ta, hàng ngày, nó đến võ quán đó cũng là để ngắm nhìn người thương, tóm lại, chúng ta muốn thằng nhãi nhà họ Trần đó và cha nó giao đồ ra, tìm họ thì vô dụng, chi bằng bắt con bé này đi, với tình cảm mà thằng nhãi này dành cho cô ta, chắc chắn nó sẽ không thể thờ ơ không quan tâm!”
“Một năm trước, có phải con bé này chắn người của chúng ta lại không?”
“Chuẩn, nó đấy! Con khốn này có thân thủ rất khá, bằng không sao bên trên lại phái ba người chúng ta đến xử lý nó?”
Chiếc xe phóng như bay trong đêm tối.
Cùng lúc đó, đột nhiên có một chiếc Hummer màu đen xuất hiện, không ngừng bám sát theo sau chiếc xe con đó, tốc độ càng lúc càng nhanh, đến khi mấy người trong xe đó phát hiện phía sau hình như có xe đang bám theo, chiếc Hummer màu đen đã dùng tốc độ nhanh đến mức liều mạng bất ngờ vọt tới. Tốc độ xe của bọn họ đã rất nhanh, nhưng vẫn không nhanh bằng loại xe Hummer này, bọn họ đạp mạnh chân ga nhưng lại bị chiếc Hummer vượt qua trong phút chốc.
Sau khi phóng qua chiếc xe con đó, chiếc Hummer màu đen đột nhiên dứt khoát chặn ngang giữa đường, khi hai chiếc xe suýt nữa đâm vào nhau, ba người trên xe con sợ tới mức hét toáng lên, người ngồi ghế lái vội vàng đạp phanh, nhưng vì tốc độ quá nhanh, khoảng cách quá gần, phanh xe không thể phanh gấp nên chiếc xe con đã đâm sầm vào chiếc Hummer màu đen.
Thân xe của chiếc Hummer rất lớn, hoàn toàn không hề bị chiếc xe con kiểu dáng nhỏ này làm rung chuyển, “ầm” một tiếng, âm thanh va chạm vang lên kịch liệt. Giây phút đầu của chiếc xe con lõm xuống, cửa xe của chiếc Hummer lõm vào bên trong một khoảng, bầu khí xung quanh đột ngột tỏa ra mùi xăng dầu và loáng thoáng mùi khói lửa bốc lên…
Hai chiếc xe va chạm kịch liệt, lúc ba người đó thấy không thể dừng xe lại, đã vội vàng co người lại, bị túi khí an toàn đập vào đến mức dường như không thể thở nổi.