Ngay lúc Phong Lăng định quay người đi, Trần Bắc Khuynh đột nhiên giơ tay nắm lấy cổ tay cô, nhìn thẳng vào cô.
Lúc này, sự im lặng ấy còn hơn cả lời nói, Phong Lăng biết rõ anh ta định nói gì.
“Xin lỗi.” Phong Lăng vừa nói vừa nhẹ nhàng gỡ bàn tay của đối phương ra. Sau đó, cô đưa mắt nhìn một vòng những người khác trong võ quán, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt huấn luyện viên trưởng, cô gật đầu cảm kích với anh ta rồi quay người đi theo Hàn Kình ra ngoài.
Bước ra khỏi võ quán, Phong Lăng nhìn thấy mấy chiếc xe to lớn chuyên dụng của căn cứ XI đậu ở bên ngoài, cô bỗng cảm thấy dường như khoảng thời gian hai năm sinh sống ở bên ngoài của mình chỉ như gió thoảng mây trôi, những thứ ở trước mắt mới thật sự quen thuộc, mặc dù đã hai năm trôi qua nhưng lại chẳng có một chút cảm giác xa lạ nào.
“Đến chỗ chiếc xe đậu gần nhất.” Hàn Kình vẫn luôn tỏ ra khó chịu. Sau khi anh ta đưa Phong Lăng đến nơi và mở cửa xe, Hàn Kình đưa mắt nhìn cô: “Cô Phong, lên xe đi.”
Dường như lần hội ngộ này, Hàn Kình luôn lạnh nhạt gọi cô một tiếng “cô Phong”.
Phong Lăng đưa mắt nhìn anh ta: “Viên đạn chưa bắn trúng vùng quan trọng của anh ấy, chỉ là mất máu quá nhiều mà thôi. Sao lâu như vậy mà anh ấy chưa tỉnh lại được?”
“Lâu sao, mới có hai ngày thôi mà.” Hàn Kình thờ ơ đáp: “Tôi biết cô không muốn gặp anh ấy và trùng hợp làm sao, nếu như lão đại tỉnh lại, tôi cũng chỉ mong cô đừng xuất hiện trước mặt anh ấy để đả kích tinh thần lão đại nữa. Nhưng quả thật anh ấy mãi không tỉnh, ngay cả Bác sĩ Văn, cô Văn và vừa hay có thêm Bác sĩ Tần tới Boston công tác thế nhưng anh ấy vẫn không tỉnh lại được. Chúng tôi không tìm ra được nguyên nhân. Có lẽ do lão đại đã quá vất vả khi tìm cô trong suốt hai năm qua, bỗng nhiên không thể tìm nữa nên chắc anh ấy muốn ngủ thêm mấy ngày.”
Ngón tay của Phong Lăng từ từ nắm chặt lại: “Vậy anh gọi tôi đến là có ý gì?”
“Lên xe đã.”
Phong Lăng vừa lên xe, Hàn Kình đã đóng sầm cánh cửa lại, đi về phía trước ngồi vào ghế lái. Lúc này, Phong Lăng mới để ý, những người theo đến đây đều ngồi hết trong mấy chiếc xe phía sau, trên chiếc xe dẫn đầu này chỉ có mình cô và Hàn Kình.
Hàn Kình vừa khởi động xe, vừa thản nhiên nói một câu: “Nếu như thật sự Lệ lão đại có mệnh hệ gì, cô cho rằng tôi sẽ bỏ qua cho cô sao?”
Khi nghe thấy câu nói này, Phong Lăng không hề biểu lộ chút ngạc nhiên nào.
Cô biết rõ Hàn Kình và Tiểu Hứa trung thành với căn cứ XI và Lệ Nam Hành đến nhường nào. Khi ấy Hàn Kình và Tiểu Hứa quan tâm cô cũng bởi một là tình cảm của mọi người trong căn cứ, hai là do thái độ khác thường của Lệ Nam Hành dành cho cô. Vậy nên bọn họ mới để mắt, chú ý tới cô nhiều như thế. Nếu không, sao cô có thể có vinh dự lớn đến mức nói muốn tới chỗ Hàn Kình lấy rượu là được ngay.
Phong Lăng liếc nhìn phong cảnh đang lướt qua ngoài cửa xe, tay nhẹ nhàng đặt lên cửa sổ: “Vậy nên giờ anh muốn đưa tôi về căn cứ XI hay là đi đâu?”
“Bác sĩ Văn và bạn của anh ấy đã cùng nhau mở một bệnh viên tư nhân tại Boston, vết thương do súng gây ra không thích hợp ngang nhiên đưa tới bệnh viện công. Do đó, hoặc là về căn cứ tự điều trị, hoặc tìm một nơi có tính bảo mật cao để ở lại, mà chỗ của Bác sĩ Văn lại rất thích hợp. Cũng vì vết thương của lão đại rất nghiêm trọng cho nên tạm thời chúng tôi sẽ ở lại Boston.” Hàn Kình vừa nói, vừa ấn đèn pha phía sau xe để ra hiệu cho mấy chiếc đi theo sau rồi lái xe vào lối rẽ ở gần đường cái và chạy thẳng về phía trước.
Qua gương chiếu hậu, Phong Lăng nhìn thấy võ quán càng ngày càng xa dần rồi từ từ biến mất. Cô chợt có một dự cảm vô cùng mãnh liệt rằng cô không thể quay lại võ quán này được nữa. Cho dù có quay trở lại, e rằng cũng không có cách nào để cô làm việc bình thường được.
Nghĩ đến ánh mắt ban nãy của huấn luyện viên trưởng và Trần Bắc Khuynh, cô cũng biết được rằng bọn họ chắc đã nhìn thấu rồi.
Sau lần ra đi này, có lẽ cô sẽ chẳng gặp lại họ nữa.
Phong Lăng tựa người vào ghế, ngay cả khi Hàn Kình nói rằng sẽ không bỏ qua cho cô thì cô vẫn thả lỏng ngồi ở đó, vì Hàn Kính là người thân quen và hiểu rõ về bản thân cô.
Chỉ là Phong Lăng đang nghĩ, khoảng thời gian hai năm cô ở ngoài, cuối cùng cũng đã có cuộc sống bình thường như bao người và cũng đã biết được chút ít về nhân tình thế thái, nhưng có vẻ mấy thứ ấy vốn không thuộc về cô.
“Nếu cô mệt thì cứ ngủ đi! Từ chỗ này tới bệnh viên tư nhân của Bác sĩ Văn còn mất ít nhất nửa tiếng đồng hồ nữa.”
“Không sao, tôi không mệt.”
“Sắc mặt của cô rất kém. Tại sao cô không ở lại bệnh viện mấy ngày để quan sát thêm?”
“Không quá cần thiết.” Phong Lăng cũng hỏi ngược lại: “Tại sao cô Văn lại tới Boston?”
“Hợp đồng của Bác sĩ Văn với căn cứ XI sắp hết hạn rồi, nhiều khả năng là anh ta sẽ không gia hạn hợp đồng thêm nữa. Rất nhiều nơi tại nước Mỹ đều có bệnh viện tư nhân của Bác sĩ Văn, anh ta dự tính hợp nhất các bệnh viện lại thành một hệ thống lớn rồi tìm một nơi để làm trụ sở chính. Thấy vậy, cô Văn lập tức từ chức tại bệnh viện Los Angeles, chạy theo anh ta khắp mọi nơi. Bác sĩ Văn đi đến đâu, cô ấy theo anh ta tới đó. Ân oán tình thù của hai anh em họ chắc cô cũng không biết rõ, đến tôi cũng chẳng hiểu nổi.” Hàn Kình vừa nói, vừa lấy một chiếc chăn mỏng ở phía sau rồi ném cho cô: “Đắp vào, ngủ một lát đi.”
Miệng thì nói là không bỏ qua cho cô, tỏ vẻ lạnh lùng giống như muốn tìm cô trả thù, vậy nhưng cuối cùng lại không đành lòng.
Phong Lăng nhìn tấm chăn đột nhiên được vứt vào tay mình, khẽ mím môi đầy cảm kích, cô đắp chăn lên người, ngồi yên một chỗ và nhìn mấy chiếc xe đang theo ở phía sau qua gương chiếu hậu: “Trong những người đến đây cùng anh, có rất nhiều khuôn mặt tương đối quen thuộc, xem ra bây giờ bọn họ đã đủ tư cách gia nhập đội tinh anh rồi.”
“So với cô, bọn họ còn kém xa.” Hàn Kình vẫn nghiêm túc lái xe.
Phong Lăng nhìn anh ta: “Trong đội bắn tỉa vẫn là bốn người kia sao?”
“Năm người.”
Phong Lăng hơi ngơ ra một lúc: “Cũng đúng, vốn dĩ danh sách có năm người, tôi chiếm mất chỗ của người khác, vậy thì tôi đi rồi cũng phải có người nhanh chóng được bổ sung vào, nếu không sẽ ảnh hưởng tới việc huấn luyện của toàn đội.”
“Không bổ sung, bọn họ vẫn luôn đợi cô quay về! Mỗi lần đội bắn tỉa có hoạt động nào, họ cũng đều chuẩn bị cho cô một bộ vũ khí cùng quần áo chiến đấu. Hai năm qua, đồ đạc của cô vẫn chất đống trong phòng cô. A K và Lâm Thành vẫn luôn giúp cô dọn dẹp phòng ốc, như thể cô chưa từng rời khỏi căn cứ XI.”
Phong Lăng trầm tư một lúc.
Hàn Kình vừa lái xe vừa nói: “Lúc trước, chuyện đuổi cô ra khỏi căn cứ chỉ là lời nói trong lúc nóng giận của mấy ông già trong căn cứ mà thôi. Thật ra những nơi chịu sự giám sát của Liên Hợp Quốc như căn cứ XI, muốn đuổi một thành viên chính thức nào đi đều cần phải có văn bản của bên quản lý mới được. Nhưng lúc đuổi cô khỏi căn cứ lại không có thứ gì để xác nhận cả, chỉ có lời nói gió bay, vậy nên trên danh nghĩa, cô vẫn là người của căn cứ XI, chỉ có điều là để cô rời đi một thời gian thôi. Hai chữ Phong Lăng vẫn luôn thuộc về căn cứ XI.”
Phong Lăng không hiểu rõ được cảm xúc lúc này của bản thân là kinh ngạc hay là gì. Dường như cô cảm nhận được có thứ gì đó đã chết ở trong lòng từ lâu, hôm nay bỗng dưng lại dần sống dậy.