Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1072: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (333)



Phong Lăng cảm thấy không yên trong lòng, lại nhìn về cánh cửa đã khép chặt ở trước mặt.

Nhưng cánh cửa vẫn lẳng lặng đóng kín, tựa như chứng thực lời cô đã từng nói cùng với câu nói trước đó của anh.

Tất cả đều chưa từng xảy ra, chưa từng yêu, chưa từng tồn tại trong lòng nhau.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước nhưng khi Phong Lăng nhìn văn bản trong tay mình, ngẫm lại dù gì bản thân cũng đã chờ anh nhiều ngày như thế rồi nên cuối cùng vẫn bước đến gõ cửa.

Sau khi gõ vài cái, cô buông thõng tay, đợi một lúc nhưng bên trong vẫn yên lặng, không có ai ra mở cửa cả.

Đợi thêm hai phút, Phong Lăng lại giơ tay lên gõ thêm vài lần.

Cứ lặp đi lặp lại như thế khoảng chừng mười mấy phút, cuối cùng cửa cũng được mở ra.

Người đàn ông đứng đằng sau cánh cửa đã cởi đồng phục chiến đấu, chỉ mặc độc một chiếc áo thun màu đen ngắn tay. Lệ Nam Hành vẫn nhìn Phong Lăng bằng ánh mắt lạnh lùng, hoàn toàn khác với người từng dành cho cô ánh mắt ấm áp đong đầy yêu thương trước kia. Bây giờ, anh là Lệ lão đại ma quỷ, nghiêm túc thận trọng như trong miệng người ngoài, không hề có nét cười, ánh mắt cũng lạnh đến mức khiến người ta nhìn không ra bất kỳ cảm xúc dư thừa nào trong anh.

Lệ Nam Hành đút một tay vào túi quần, dù đang trong trạng thái thả lỏng, nhưng trên cánh tay vẫn phác họa rõ mồn một đường nét từng bắp thịt rắn chắc.

Trước ánh nhìn này của anh, Phong Lăng cảm giác bản thân như lá bèo trôi trên biển, lận đận lênh đênh, chính mình cũng không thể làm gì mình muốn. Trái tim những tưởng đã nguội lạnh nay bỗng nhiên thấp thỏm, không nơi tựa vào.

Cô thầm tự nhủ, chỉ cần ký tên xong sẽ đi, đi thật xa, đến Hải Thành.

Dù Lệ Nam Hành yêu cô hay là hận cô như hiện tại, thế nào cũng được, thù cũ tình xưa cứ tạm thời bỏ xuống trước đã. Bây giờ điều quan trọng nhất là xin anh ký tên vào đây, để bản thân có thể rời đi suôn sẻ.

Nhưng khi trái tim cô hứng chịu ánh mắt lạnh lùng của anh vẫn không kìm được mà chùng xuống.

Phong Lăng nhanh chóng đưa văn bản trong tay lên trước mặt anh: "Lão đại, tôi muốn đến Hải Thành, anh ký tên giúp tôi đi."

Văn bản chắn trước khuôn mặt anh, cũng che cả khuôn mặt cô.

Nhưng người đàn ông kia không đáp lại lời nào, Phong Lăng giơ được một lúc rồi lại buông tay xuống. Cô ngước mặt lên đối diện với ánh mắt của đối phương.

Sau đó, cô bỗng có một suy nghĩ, chẳng lẽ vì chín tháng trước bị thương nặng hoặc là gần đây anh lại xảy ra chuyện gì đó nên khiến khuôn mặt bị đơ luôn rồi?

Là yêu là hận là phẫn nộ hay là oán giận, cứ nói thẳng ra là được, cứ thờ ơ như thế là có ý gì?

Phong Lăng nắm chặt văn bản trong tay, nhìn thẳng vào anh: "Lệ..."

"Quan chức cấp cao trong quân đội sẽ đến căn cứ trong khoảng nửa tiếng nữa, bây giờ tôi muốn đi tắm, cô đợi ở ngoài này đi, đừng có gõ cửa quấy rầy nữa." Lệ Nam Hành đứng sừng sững tựa núi Thái Sơn, giọng điệu lạnh như băng, ánh mắt dời khỏi người cô, dứt khoát đóng cửa lại.

Phong Lăng suýt chút nữa bị ván cửa đập vào mũi: "..."

Cô không nhìn về phía đó nữa, lùi về sau vài bước rồi lại trở về vị trí cũ tiếp tục chờ đợi.

Nếu người của quân đội đến trong nửa tiếng nữa thế thì hẳn Lệ lão đại sẽ không tắm quá lâu, chờ anh ra rồi nói sau cũng được vậy, cho dù thái độ của anh có lạnh nhạt đến mức nào đi nữa, chỉ cần cô lấy được chữ ký của anh là được.

Không bao lâu, quả nhiên Lệ Nam Hành thay quần áo xong bước ra. Người đàn ông kia cắt tóc rất ngắn nên khô cũng nhanh, thế nhưng lúc đi ra, trên người anh vẫn mang theo mùi sữa tắm thơm ngát. Phong Lăng lại tiến lên trước, đưa văn bản cho anh.

Lệ Nam Hành nhìn thứ cô đưa tới cùng đôi tay bỗng nhiên giang ngang như thể muốn cản đường đi của anh, đôi mắt không còn sắc bén lạnh lùng nữa. Lúc Phong Lăng nhìn thẳng vào anh, trái tim vừa bình tĩnh xuống nay lại bắt đầu lo sợ.

Cô không rõ lắm tại sao trong lòng lại dậy sóng mạnh mẽ đến như thế?

"Tôi chỉ muốn anh ký tên cho thôi." Phong Lăng nhìn anh nói.

"Ký tên?" Một giây sau, Lệ Nam Hành hỏi, đồng thời liếc mắt qua tay cô: "Có bút không?"

Phong Lăng ngẩn ra, hình như cô chỉ cầm văn bản đến đây, không đem bút theo.

"Trong phòng anh không có bút sao?"

"Bây giờ tôi phải nhanh chóng đến gặp quan chức cấp cao bên quân đội, có chuyện quan trọng cần bàn với bên đó, người ta đã đến rồi. Cô nghĩ tôi sẽ lãng phí thời gian ở đây để ký tên cho cô sao? Hay là sẽ lãng phí thời gian trở về mở cửa vào phòng tìm bút giúp cô?"

"Chỉ mất một hai phút thôi mà..."

Lệ Nam Hành chẳng thèm nhìn cô nữa, dứt khoát bước về phía cầu thang.

Phong Lăng nhìn bóng lưng hờ hững của người đàn ông kia, bước nhanh theo: "Lệ Nam Hành, chúng ta nói chuyện đi."

Lệ Nam Hành vẫn không dừng bước như thể anh không có ý định sẽ dừng lại nói chuyện với cô.

Cô theo sát chân anh, vừa đi vừa nói: "Lúc trước, sau khi tôi rời khỏi căn cứ XI, tôi đã quyết định sẽ không trở về đây nữa. Tôi biết hiện tại tôi vẫn có thể quay lại, mà thể diện lúc trước làm mất sạch, nay cũng đã tìm về được rồi. Tôi biết trong chuyện này, anh chắc chắn đã giúp tôi không ít, nhưng tôi đã đi rồi, cũng không cần trở lại nữa, anh cứ cố ép tôi, trái lại lại làm khó lẫn nhau. Tôi thật sự rất muốn đến làm việc bên cạnh anh Mặc, hơn nữa cô Mặc cũng thiếu vệ sĩ bảo vệ, tôi..."

Người đàn ông bỗng dừng lại, Phong Lăng cũng kịp phản ứng, tránh không bị đập mặt vào lưng anh.

Lệ Nam Hành ngoái đầu lại, hờ hững liếc cô một cái, ánh mắt lạnh lùng: "Làm hay không là chuyện của tôi, có về hay không lại là chuyện của cô! Không ai cố ép cô cả, đi hay ở đều tùy cô quyết định."

Ba chữ "đi hay ở" thốt ra từ trong miệng anh nghe bình thản đến lạ, nhưng hình như cũng nặng nề quá đỗi, khiến cho trái tim của Phong Lăng trong nháy mắt lại chới với, khó lòng yên lại.

Phong Lăng đứng sững tại chỗ, nhìn anh, nhưng người đàn ông đó không đứng lại nữa mà dứt khoát quay người rời đi.

Cô đứng thẫn thờ một lát, nhìn bóng lưng của anh, thấy anh đúng là đang đi về phía phòng họp, lại nhìn đồng hồ một cái, thật sự không còn bao nhiêu thời gian nữa.

Phong Lăng cúi đầu, nhìn văn bản vẫn chưa được ký tên ở trong tay, lại nhìn bóng lưng lạnh lùng ung dung của người đàn ông kia. Nhớ lại ánh mắt nhìn thẳng vào cô khi anh nói câu "đi hay ở đều tùy cô quyết định".

Phong Lăng không biết tại sao cổ họng lại thấy khô nóng, một góc nào đó trong sâu thẳm trái tim như đang chao đảo.

Hoàn cảnh xa lạ chín tháng qua đã khiến Phong Lăng gần như sắp quên mất việc Lệ Nam Hành không hề có ý định muốn gặp lại cô.

Không ngờ khi gặp lại ở căn cứ XI, anh đã không còn muốn nhìn thấy cô nữa.

Vẻ mặt ấy, giọng điệu ấy, ánh mắt ấy.

Xen lẫn trong vẻ lạnh lùng còn có cả vẻ chán ghét.

Hàn Kình ở cách đó không xa đã thấy được toàn bộ cảnh tượng này. Mãi đến khi Lệ Nam Hành đi xa rồi anh ta mới bước tới, thấy thứ Phong Lăng cầm trong tay, lại nhìn cô gái đang đứng sững tại chỗ hình như tâm trạng đang không ổn lắm: "Hôm nay lão đại bận thật đấy, không thì mai cô lại đến tìm anh ấy coi sao?"

Phong Lăng im lặng trong chốc lát, nhếch khóe miệng lên: "Không sao, khi nào anh ấy mới bàn xong chuyện với người bên quân đội? Tôi ở đây chờ anh ấy."

"Cô vội tới Hải Thành thế à? Ở lại căn cứ thêm một ngày cũng không chịu nổi?"

"Không, tôi cảm thấy cần phải nói chuyện thẳng thắn với anh ấy một lần."

"Nói chuyện gì?" Hàn Kình bình tĩnh nhìn cô: "Chín tháng trước, lúc ở trong rừng rậm Boston, chẳng phải hai người đã nói hết những gì cần nói rồi sao? Cô nghĩ Lệ lão đại sẽ nói chuyện với cô nữa à?"