Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1109: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (370)



Cô gái Phong Lăng này.

Rõ ràng không hề nữ tính chút nào mà sao lại vẫn cứ quyến rũ đến vậy chứ.

Khuôn mặt hiền lành vô hại, nhưng lại giống bông hoa tuyết trên vách núi đá, thà rằng chịu mưa bão lạnh giá, cũng không muốn bị người khác chạm vào.

Anh ổn định lại tâm tình, dặn cô đừng động đậy, tiếp tục bôi thuốc vào vết thương trên cánh tay cô. Chắc là vừa này lúc ăn mì ở bên ngoài ra ít mồ hôi, vừa rồi khi lau rửa cô còn lau nhẹ ở chỗ miệng vết thương, bây giờ xem ra vẫn rớm máu. Lúc này nhìn đỏ thẫm vô cùng nghiêm trọng, anh thấm cồn tiêu độc vào bông vải vừa lau vào vết thương khiến cô đau đến nỗi hít vào một hơi.

Phong Lăng lập tức trợn tròn mắt: “Anh có coi tôi là con gái không? Sao mạnh tay vậy?”

Lệ Nam Hành dừng lại, cười như không cười: “Vậy em thì sao? Em đã coi tôi là người đàn ông của em chưa? Có chuyện thì tự mình gánh vác, gặp chuyện thì tự mình chạy, khi phát hiện thấy có vấn đề cũng không thèm gọi điện cho tôi bảo tôi đến?”

Phong Lăng nhìn anh, anh vẫn đang ở trong tư thế cúi đầu giúp cô xử lí vết thương.

Cô phát hiện bây giờ chỉ cần nói với anh mấy câu, cô đã muốn đánh anh một trận.

Cô không lên tiếng tranh luận nữa, để kệ anh khử trùng, thay thuốc cho cô, dường như để chứng minh bản thân mình rất có khả năng gánh vác, cho dù lúc khử trùng vết thương đau đến thế nào, cô cũng không hé môi, cuối cùng quyết định nhìn xuống chân của mình.

Cuối cùng lúc anh bôi thuốc ở chân cho cô, Phong Lăng vốn nói cứ để như vậy là được rồi, không cần giơ lên, anh lại lấy lí do là ngồi xổm lâu bị tê, thế là liền ngồi lên ghế sofa bên cạnh cô, cứ như vậy bảo cô nghiêng người để chân lên đùi anh.

Cái tư thế này…

Đặc biệt là quần của cô còn bị xắn lên cao, đôi chân trắng ngần cứ như vậy đặt lên chân anh, nhìn thế nào, nghĩ thế nào cũng thấy rất ngại ngùng.

Nhưng anh vẫn bình thản bôi thuốc cho cô.

Tay của Lệ Nam Hành mơn trớn trên chân cô, tầm mắt như không hề thay đổi, Phong Lăng nhìn thế nào, nghĩ thế nào cũng cảm thấy là anh cố tình. Cô muốn rụt chân lại, nhưng anh lại như không để tâm mà bôi thuốc mỡ mát lạnh lên vết thương của cô khiến cô vừa đau vừa lạnh, người giật một cái thật mạnh. Thế rồi chân cô lại bị anh ấn xuống đùi mình một cách hợp lý, tiếp tục xoa lấy xoa để.

Phong Lăng: “…”

Thật ra bao nhiêu năm nay, dù là khi Phong Lăng còn ở căn cứ XI hay ra ngoài làm nhiệm vụ, cô đã bị thương rất nhiều rất nhiều lần, chỉ là cô có một ưu điểm may mắn, đó là tốc độ lành vết thương rất nhanh, hơn nữa cơ địa còn không để lại sẹo. Rất nhiều vết thương ngoài da đều mờ dần theo thời gian, phải khi nào nhìn thật sát vào da mới có thể nhìn thấy dấu vết mờ mờ.

Vết sẹo duy nhất có thể thấy rõ chính là vết sẹo hình chữ nhật trên bả vai cô, thật ra cũng không ảnh hưởng đến mỹ quan. Nhưng cứ nhớ tới vết rắn cắn ấy cùng với kí ức suýt mất mạng ở Thung Lũng Rắn, cả người cô đều tê dại.

Nam Hành nhìn đôi chân trắng nõn, thẳng tắp dưới tay mình.

Rõ ràng là một cô gái từ nhỏ có thể ăn ngon mặc đẹp, được chiều chuộng, là bảo bối được nâng niu trong tay giống như Phong Minh Châu, tự dưng lại gặp phải tai họa này, e rằng đến bây giờ người nhà họ Phong vẫn không biết cô con gái mà họ đã nhớ mong gần hai mươi năm, áy náy gần hai mươi năm đã từng ở trong hang sói, uống sữa sói để lớn lên. Hơn nữa, để có thể sống sót ở thế giới tàn khốc này mà không thể không cắt tóc ngắn, giả nam, trà trộn vào trong căn cứ XI, thậm chí còn giả trang rất nhiều năm.

Khi giới tính bị bại lộ, rõ ràng cô có thể quay về cuộc sống của một cô gái, nhưng cô đã quá quen với cuộc sống kia.

Anh hận bản thân không thể bù đắp hết những thiếu thốn trong suốt hai mươi năm qua cho cô trong vòng một đêm, để cô biết cô không cần phải sống mà âm thầm chịu đựng những khó khăn trên thế giới này nữa, cô cũng có thể là một công chúa nhỏ.

Tay của anh vẫn xoa trên chân cô, thuốc trên vết thương đã được bôi đều, Phong Lăng nhìn xuống theo tầm mắt của anh, thấy tay anh đang đặt lên đầu gối cô, dừng lại rồi không di chuyển nữa.

“Bôi xong rồi à?” Cô hỏi.

Lúc này, Lệ Nam Hành bỗng nhìn cô: “Em cứ nhất quyết phải sống đơn độc ở ngoài như thế này à? Thật sự không định tìm lại người thân của mình sao?”

“Không tìm.”

Phong Lăng trả lời rất dứt khoát.

“Dù cho em quay về bên cạnh người thân của mình, rất có thể sẽ sống một cuộc sống không phải lo ăn lo mặc, sau này cái gì cũng không cần tự em lo lắng. Họ còn có thể bù đắp lại tất cả những gì em từng thiếu thốn, em cũng không muốn tìm lại họ sao?”

“Không muốn.”

Phong Lăng chau mày, mất bình tĩnh: “Đang yên lành nói đến chuyện này làm gì? Tính cách tôi lầm lì, không quen tiếp xúc với nhiều người. Hơn nữa không phải anh không biết, nếu như thật sự có ngày nào đó bảo tôi về đến nơi gọi là nhà đấy, không cần biết là thích hay ghét, tôi đều không biết phải đối diện thế nào, chưa kể rất có thể sẽ mất hết cả tự do, tôi không muốn cuộc sống như vậy.”

Hơn nữa, cô cũng không thể thật lòng thật dạ gọi anh một tiếng anh rể.

Đây là vướng mắc lớn nhất trong lòng Phong Lăng.

Cô không nói ra.

Cô cũng không hề biết hôm say rượu chính cô đã nói ra bí mật to lớn này, chỉ rụt chân của mình lại, quay người ngồi thẳng trên ghế sofa: “Bôi xong rồi thì tôi đi ngủ đây.”

Lệ Nam Hành nhìn cô, lúc cô đang định đứng dậy, anh bỗng giữ chặt lấy cổ tay cô. Trong giây phút khi cô đau đớn vì chạm phải vết thương trên cánh tay nên quay đầu lại nhìn anh, trong mắt anh lại hiện lên chút áy náy, buông tay cô ra, rồi anh lại đột nhiên ôm lấy eo cô, mạnh mẽ giữ cô ngồi lại ghế sofa ở ngay bên cạnh anh.

Phong Lăng ngã trở lại sofa, lườm anh: “Anh làm gì thế?”

Lệ Nam Hành giơ tay vuốt ve mái tóc vẫn còn hơi ẩm của cô, giống như đang vỗ về cảm xúc khó chịu vừa nãy của cô, hoặc như thể một cách an ủi khác.

“Người như em thật sự không phù hợp với cuộc sống gia đình quy củ. Hơn nữa người có tính cách trầm lặng như em, mọi người sẽ nói em lạnh lùng, quái gở không muốn tiếp xúc với người khác. Anh thấy em chỉ là quá thận trọng không muốn thể hiện cảm xúc thật của mình. Em có thể trưởng thành một cách thuận lợi như ngày hôm nay mà chưa từng bị ai xa lánh, cũng chưa từng bị người khác hãm hại, thứ nhất là bởi vì ông trời đang muốn bù đắp lại những may mắn còn thiếu cho em, thứ hai cũng là vì cái tính cách không tranh giành hơn thua của em.”

“…”

Bỗng dưng anh nói với cô những điều này làm gì?

Từ trước tới giờ Phong Lăng chưa từng nghĩ về việc mình muốn quay về nhà, đôi ngọc bội đó cũng đã bị cô cất sâu trong vali. Cả cuộc đời này cô cũng không có ý định sẽ lấy ra cho người khác xem.

Cô vốn không muốn, lại thêm việc có khả năng cô thật sự có quan hệ với nhà họ Phong, cứ nghĩ tới Phong Minh Châu, rồi lại nghĩ tới tin tức động trời Lệ Nam Hành đã kết hôn với cô chủ nhà họ Phong, cô lại càng bài xích nhà họ Phong hơn.

“Không có gì đáng để tranh giành cả, có thể sống đã là quan trọng hơn bất cứ điều gì rồi.” Phong Lăng trầm giọng, đồng thời muốn đứng dậy, nhưng vẫn bị Lệ Nam Hành ôm lấy ấn xuống sofa.