“Lão đại, tìm ra rồi.” Mấy người vệ sĩ băng qua đám đông, đi đến sau lưng Lệ Nam Hành, thấp giọng nói: “Cô Cả nhà họ Phong đã bỏ ra một khoản tiền lớn để mua chuộc một người phục vụ tạm thời ở đây. Hơn nữa, cô ta còn nói với mọi người rằng cơ thể mình hơi khó chịu nên đã đi lên tầng gác – nơi có các phòng nghỉ ngơi mà ngài Khải Đạt bố trí riêng cho khách, tìm một căn phòng rồi đi vào trong nghỉ, nghe nói là hơn chục phút rồi vẫn chưa thấy ra. Khi bị chúng tôi chặn trước camera giám sát, nhân viên phục vụ kia sợ chúng tôi báo án nên đã khai nhận tất cả. Đợi sau khi anh uống rượu xong, hắn ta sẽ đưa anh đến phòng mà cô Cả nhà họ Phong đang đợi.”
Trong lúc nói chuyện, hai người vệ sĩ thỉnh thoảng ngẩng lên nhìn sắc mặt của Lệ Nam Hành, họ không nhìn ra được trên mặt của Lệ lão đại có điều gì bất thường, cũng không thấy lão đại giống người đã bị bỏ thuốc.
Tần Tư Đình nhìn Lệ Nam Hành, anh ta tỉnh bơ châm một điếu thuốc rồi bỏ vào trong miệng, sau đó nheo đôi mắt đen thăm thẳm đầy lạnh lùng của mình nhìn về phía mấy vị thương nhân làm ăn buôn bán vốn có chút cạnh tranh với Lệ thị đang đứng ở sảnh Mai, lại nhìn thấy trong số những người đó có mấy tay giám đốc có tuổi đã uống say.
“Tôi thấy hay là cậu cứ hy sinh sắc đẹp bản thân một chút đi, rất nhanh thôi, tất cả mọi thứ của nhà họ Phong sẽ thuộc về tay cậu.” Tần Tư Đình thấy khả năng chịu đựng của Lệ Nam Hành cũng khá được, cố gắng nhịn cười: “Còn phân vân cái gì nữa, lên đi.”
Lệ Nam Hành liếc nhìn anh ta một cách thờ ơ: “Cậu lên?”
Khuôn mặt Tần Tư Đình vô cùng hả hê: “Các bác sĩ làm trong ngành này lâu năm đều sẽ có cảm giác bài xích mãnh liệt với mọi vi khuẩn. Chắc chắn là tôi không thể lên được rồi.”
“Cậu cũng biết đám vi khuẩn đó không phải là thứ tốt đẹp gì, cậu nghĩ dục vọng của ông đây chưa được thỏa mãn đến thế sao? Chỉ cần là con gái thì sẽ lên à?” Lệ Nam Hành lạnh nhạt ngậm điếu thuốc trong miệng, đồng thời liếc mắt nhìn về phía tòa nhà nơi có phòng nghỉ ngơi mà vệ sĩ đang chỉ. Anh ngậm đầu thuốc lá, nheo mắt lại, lạnh lùng nói: “Chẳng trách cô ấy không chịu về nhà họ Phong. Tránh xa chỗ đầm lầy ấy cũng chẳng có gì không tốt.”
“Ai cơ?” Tần Tư Đình nhìn anh.
Kiểu người như Tần Tư Đình trông có vẻ thanh lịch, dịu dàng, thuần khiết như nước, nhưng thực tế thì là người vô cùng thông minh. Không cần Lệ Nam Hành nói thêm bất kỳ một chữ nào, chỉ dựa vào mấy câu nói của anh mà Tần Tư Đình đã phân tích được không ít điều. Anh ta nhìn Lệ Nam Hành chưa đến ba giây, hàng lông mày hơi giật giật.
Không đợi cho Tần Tư Đình cất lời, Lệ Nam Hành khẽ cười lạnh, không giải thích gì thêm, anh ném thẳng đầu mẩu thuốc lá vào trong chiếc gạt tàn trên khay đựng mà người bồi bàn bên cạnh đang cầm, sau đấy đi về phía sảnh Mai.
...
Dãy phòng nghỉ dành cho khách quý nằm ở tầng ba của sảnh Cúc trong căn biệt thự của ngài Khải Đạt...
Từ sảnh Cúc, men theo cầu thang xoắn ốc đi lên tầng, một tay giám đốc bụng bia, đầu hói, khoảng chừng bốn mấy tuổi của tập đoàn nào đó đang được nhân viên phục vụ dìu lên trên.
Nhân viên phục vụ kia chính là tay đã bị Phong Minh Châu mua chuộc, lúc này hắn ta đang đỡ lấy ông giám đốc đã uống say khướt bên cạnh với vẻ mặt ngập tràn sợ hãi, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía sau. Lúc bắt gặp vẻ mặt hung dữ của hai người vệ sĩ, hắn ta sợ đến nỗi không dám nói gì, chỉ biết tiếp tục đỡ người đàn ông kia đi lên.
Đến tầng thứ ba của sảnh Cúc, tên nhân viên phục vụ vừa đi vừa nói nhỏ: “Chính là ở tầng này... cô Phong... cô Phong đang nghỉ ở gian phòng trước mặt....”
Lệ Nam Hành đi theo sau, lạnh lùng nhìn về phía mà bọn họ đi đến.
Sau khi tận mắt nhìn thấy Giám đốc Lưu của tập đoàn Quốc Hạ được đưa đến tận cửa phòng, Lệ Nam Hành mới đưa mắt nhìn về phía cửa sổ nơi cuối hành lang của tầng lầu này, vừa hay có thể nhìn thấy được cửa chính của sảnh Lan.
Trông thấy Phong Lăng và Quý Noãn mỗi người cầm một chiếc điện thoại, không biết Quý Noãn đã tìm ra trò chơi gì mới, kéo Phong Lăng chơi cùng. Phong Lăng lúc thì tập trung chơi, lúc thì hơi chau mày, chắc là mới bắt đầu không hiểu cách chơi ra sao nên bị thua rồi.
Nhưng chỉ vài phút sau, Phong Lăng đã dần học được cách chơi, hàng lông mày cũng từ từ giãn ra, trong ánh mắt cũng hiện lên sự vui vẻ, thỉnh thoảng còn vừa cười nói với Quý Noãn, vừa dùng tay nhấn tới nhấn lui trên màn hình điện thoại.
Lại nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ màu đỏ được cô để cẩn thận trên ghế sofa, ánh mắt Lệ Nam Hành bỗng ánh lên ý cười.
Cùng lúc này, một đầu khác của phía hành lang, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, trước ánh mắt lạnh lùng của hai vệ sĩ đứng phía sau, nhân viên phục vụ đứng trước cửa phòng rồi nói: “Cô Phong..., tôi đưa người đến cho cô đây, giờ có tiện mở cửa không...”
Không lâu sau, trong phòng vang lên tiếng trả lời của Phong Minh Châu, giọng nói hình như bị ngăn cách bởi một cánh cửa khác nên hơi mơ hồ: “Tôi đang tắm, anh đỡ người vào trước đi.”
“Vâng.” Nhân viên phục vụ thử đẩy cửa một cái, phát hiện cửa không hề khóa, hắn ta đành phải cố gắng đỡ Giám đốc Lưu say bét nhè vào trong phòng. Hắn ta cũng không dám ở lại lâu thêm. Bên trong là cô Phong vừa mới cho hắn ta cái thẻ ngân hàng một trăm nghìn tệ, bên ngoài là hai
vệ sĩ đang chờ để lấy mạng hắn ta. Sau khi đỡ Giám đốc Lưu nằm lên giường, hắn ta quay đầu nhìn về phía phòng tắm một cái rồi quay người bỏ chạy như bị ma đuổi.
Vừa chạy ra khỏi cửa thì hắn ta đụng ngay phải hai người vệ sĩ vẫn còn đứng đó chưa rời đi. Tay nhân viên phục vụ nhìn thấy ánh mắt như hung thần quỷ dữ của hai người vệ sĩ, hai chân hắn ta mềm nhũn ra như sắp quỳ rạp xuống đất, trên mặt đầy vẻ van xin: “Cầu xin các anh... tha cho tôi với... cầu xin các anh... tôi đã làm đúng theo như lời các anh nói rồi... Gia đình tôi trên có già, dưới có trẻ... sống chẳng dễ dàng gì... vậy nên mới không cẩn thận bị tiền che mờ con mắt, ham muốn tiền tài. Xin các anh tha cho tôi...”
Một người vệ sĩ liếc nhìn hắn ta: “Mày cũng chỉ mới khoảng đầu hai chứ mấy. Bên trên có người già thì tao tin chứ bên dưới có trẻ nhỏ? Mày à?”
Nhân viên phục vụ hơi ngớ người, vội vã giải thích: “Tôi, người ở chỗ chúng tôi ở kết hôn rất sớm... tôi... gia đình của tôi thật sự có trẻ nhỏ mà...”
“Đừng có giải thích với bọn tao. Lát nữa, bọn tao sẽ đưa mày đến một nơi để giải thích.” Người vệ sĩ này chẳng muốn nghe phục vụ nhiều lời, ghì đầu hắn ta rồi đẩy về phía người vệ sĩ còn lại, hai người ghì chặt lấy tên nhân viên phục vụ, đồng thời cảnh cáo hắn ta câm miệng lại, không được quấy rầy người trong phòng.
Nhân viên phục vụ sợ đến mức run cầm cập, không dám lên tiếng, nhìn bọn họ với ánh mắt cầu xin nhưng bọn họ lại chẳng thèm để ý đến hắn ta. Hắn ta đưa mắt nhìn về phía người đàn ông đang lặng lẽ đứng ở trước cửa sổ phía bên kia cầu thang. Cho dù chỉ là một bóng lưng của anh cũng khiến chân hắn ta trở nên mềm nhũn.
Ở trong phòng.
Giám đốc Lưu say mơ mơ màng màng, nằm trên giường ngáy khò khò. Phong Minh Châu ở trong nhà tắm, vừa tắm vừa nghe tiếng ngáy bên ngoài. Cô ta không hề biết bộ dạng khi ngủ thiếp đi của Lệ Nam Hành trông như thế nào nên cho rằng tiếng ngáy có phần thô thiển kia là của anh phát ra. Cô ta vừa tắm, vừa kích động mà ngượng ngùng đến mức cảm thấy khuôn mặt nóng bừng lên, cố gắng tắm nhanh để ra ngoài, muốn nhanh chóng đánh nhanh thắng nhanh.
Dù sao, người như Lệ Nam Hành cũng có tính cảnh giác rất cao, không biết loại thuốc có tác dụng mạnh này thì có hiệu quả thế nào với anh, nhưng ít nhất chắc cũng có hiệu quả tới nửa đêm... vậy nên cô ta cần phải tranh thủ thời gian.
Tiếng ngáy của Giám đốc Lưu bất ngờ bị nghẹn lại ở cổ họng, bỗng dưng ông ta ho một tiếng rồi tỉnh dậy. Trong lúc mơ hồ, ông ta chỉ cảm thấy mình đang mót tiểu, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm truyền tới, ông ta ngồi dậy khỏi giường, lảo đảo đi về phía nhà tắm.