AK lập tức hớn hở ra mặt: “Cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi, cô và lão đại đã phát triển đến bước nào rồi thôi, đã…” Anh ta giơ hai bàn tay lên, sau đó gập hai ngón cái sát lại với nhau.
Phong Lăng nhìn cái hiểu ngay, điều anh ta muốn hỏi không chỉ là hôn, mà còn tiến xa hơn nữa…
Cô khẽ ho một tiếng, nhìn động tác tay của anh ta, sau đó cúi đầu nhìn bát rượu trước mặt.
Cô không biết phải trả lời thế nào, thôi kệ, uống rượu đi thì hơn.
A K thấy cô không nói không rằng mà đột nhiên cúi đầu tiếp tục uống.
Thái độ hơi lúng túng, xấu hổ không biết phải trả lời thế nào của cô gái nhỏ đã rất rõ ràng, không cần nói cũng biết chắc Phong Lăng bé nhỏ của bọn họ đã bị “con sói” Lệ lão đại ăn đến không còn một mảnh xương nào rồi!
Chẹp, nếu biết trước thế này thì ngày xưa…
Nếu biết trước…
Nếu biết trước cô là con gái thì…
Haizz, nếu biết trước thì cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu anh ta có thể biết sớm một chút, chắc cũng sẽ bị chèn ép, bắt bí trước mặt Lệ lão đại như Kiều Phỉ thôi, căn bản không có cơ hội tán đổ được Phong Lăng.
Cho nên biết sớm hay biết muộn cũng đều có chung một kết quả, chỉ có thể là anh em.
A K lại thở ngắn than dài, than thân trách phận không ngờ năm xưa lại được một cô bé mười ba tuổi cứu ở trong rừng. Quan trọng là cô bé này còn “đẹp trai” muốn chết, lúc ấy chính anh ta cũng bị khuất phục, nếu không anh ta cũng sẽ không chủ động đưa cô về căn cứ.
Nhưng nói vậy, nếu sau này Lệ lão đại và Phong Lăng “tu thành chính quả”, nói thế nào thì anh ta cũng phải bắt Lệ lão đại uống với anh ta một chén.
…
Đêm đến.
Hầu hết các anh em đều đã về căn phòng nhỏ của mình tạm nghỉ ngơi nhưng để đề phòng bất trắc, đa số mọi người đều mặc nguyên đồ trên người đi ngủ.
Củi dưới mấy đống lửa ở trước doanh trại phát ra âm thanh tanh tách.
Tửu lượng của A K rất tốt mà anh ta cũng đã uống đến mức hơi nổ đom đóm mắt, vất vả lắm anh ta mới nhìn thấy Phong Lăng đã uống hết hẳn hai bát rượu to oành.
Lệ Nam Hành đi ra khỏi trại của mình, lúc bước ra ngoài đúng lúc trông thấy A K đang chuẩn bị tìm chỗ để đi vệ sinh. A K mơ mơ màng màng nhìn thấy lão đại, vội vàng nhỏ giọng nói như báo cáo: “Lão đại, có phải mấy năm ở bên ngoài, Phong Lăng cũng hay uống rượu không? Giờ có vẻ như tửu lượng của cô ấy tốt hơn nhiều so với hồi còn ở trong căn cứ rồi.”
Lệ Nam Hành liếc nhìn vẻ mặt đang mắc tiểu của anh ta: “Ừ, đúng là tốt hơn nhiều rồi, nhưng vẫn còn non lắm, sao? Cô ấy uống bao nhiêu rồi?”
A K giơ hai ngón tay lên: “Không ít không nhiều, vừa đúng hai bát to. Có điều đàn ông có tửu lượng bình thường mà uống hai bát to thế này thì bây giờ cũng phải say rồi, vậy mà cô ấy vẫn ngồi ở đó, mặt không đỏ, hơi thở cũng không dồn dập. Lúc nói chuyện, tôi thấy cô ấy vẫn còn tỉnh táo lắm, căn bản không hề say tẹo nào. Vì ở bên cạnh để trông chừng cô ấy uống rượu nên tôi cũng uống hết cả một vò, bây giờ hình như cô ấy vẫn chưa say đâu… Lão đại, tôi… Tôi đi xả cái đã nha, xả xong tôi lại về uống với cô ấy tiếp…”
“Vẫn chưa say?”
“Vâng, chưa say đâu! Phong Lăng vẫn ngồi ở đấy chờ tôi về kia kìa.” A K vừa nói vừa mơ màng, lảo đảo ngoảnh đầu lại, chỉ về phía Phong Lăng và chiếc laptop công dụng đặt bên ngoài: “Anh nhìn cô ấy đi, vẫn ngồi nguyên ở đấy, không xê dịch một chút nào luôn.”
Lệ Nam Hành không đáp lời mà đi thẳng qua.
Thấy lão đại đi đến đó, A K cũng không lằng nhằng thêm nữa, tránh mình nói chuyện quá nhiều với lão đại ở đây sẽ khiến Phong Lăng nghi ngờ, anh ta mắc tiểu nên vội vàng quay người đi vào trong rừng để tìm chỗ xả.
Phong Lăng vẫn ngồi trước màn hình máy tính, cạnh tay cô đặt một chiếc bát trống không.
Lệ Nam Hành đi tới, cúi đầu nhìn cô. Anh thấy dù bây giờ cô đang ngồi ngay ngắn ở đây, ánh mắt vẫn luôn nhìn vào màn hình máy tính, nhưng pin dự phòng của máy tính đã báo hết, chỗ pin đã nhấp nháy đèn đỏ chỉ còn 2% pin, vậy mà cô vẫn giữ trạng thái như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục dán mắt vào màn hình.
Anh bước đến gần, hình như cô cũng không chú ý, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào màn hình. Trực giác của Lệ Nam Hành phát hiện ra điểm khác thường, anh đi vòng qua người cô nhìn thì thấy ngón tay đặt trên bàn phím của cô như đang gõ chữ, nhưng trên màn hình không hề có trang nào đang mở, cô cứ gõ chữ không như thế, rõ ràng là một động tác hơi máy móc.
Lệ Nam Hành lập tức hiểu ngay ra vấn đề, anh lại cúi xuống nhìn cô gái nhỏ đang trợn tròn mắt, sau đó cúi người xuống, cứ thế ngồi bên cạnh cô: “Phong Lăng.”
“Ừm.” Cô gái trước máy tính đáp một tiếng, giọng nói nghe có vẻ giống hệt như khi nói chuyện với A K, chứ không có vẻ lạnh lùng và chống đối như lúc đối diện với anh.
Nghe thấy giọng điệu của cô, Lệ Nam Hành cũng có tính toán hơn, anh dịch chuyển chiếc ghế vào sát người cô, rồi ngồi gần một chút, sóng vai bên cạnh cô, đồng thời vươn tay cầm lấy chiếc laptop cô đặt trên một chiếc bàn nhỏ trước mặt mình, tắt máy, đặt sang một bên.
Chiếc máy tính trong tay Phong Lăng đã biến mất, dường như trong lúc này cô không biết phải làm gì, cứ thể ngồi ngây ra đó, nghi hoặc quay sang nhìn anh.
Thấy ánh mắt hơi có vẻ đăm chiêu của cô, Lệ Nam Hành thấy hơi buồn cười, mà đúng là anh đã cười thật, chỉ có điều không phát ra tiếng, sau đó anh cứ thế nhìn cô: “Uống bao nhiêu rượu rồi?”
Phong Lăng ngẩn ra, ngoan ngoãn đáp: “Hai bát.”
“Rượu ngon không?”
“Ừm, ngon lắm.” Phong Lăng thành thật trả lời, sau đó đột nhiên suy nghĩ một lát, nói tiếp: “Mỗi tội hơi cay.”
Phong Lăng có thể ngoan ngoãn ngồi cạnh anh thế này, lại dịu dàng nói chuyện với anh như vậy đúng là chuyện hiếm thấy.
Lệ Nam Hành phát hiện ra mình thật sự thích dáng vẻ say rượu của cô, ví dụ như lần trước vì say rượu, dáng vẻ cô đóng giả con trai trong khách sạn, cởi quần và còn móc tới móc lui trong quần, phải nói là đáng yêu không để đâu cho hết.
Anh liếc nhìn bàn tay đặt trên đùi của Phong Lăng, sau đó nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, khẽ vuốt ve vừa dịu dàng vừa yêu thương. Xoa tay cô một lúc, Lệ Nam Hành lại nghĩ có phải vẻ mặt ngoan ngoãn nghe lời này của cô cũng vừa thể hiện trước mặt A K rồi hay không. Bây giờ, cô dịu dàng, yên tĩnh thế này không phải vì tưởng anh là A K đấy chứ.
Do đó vẻ mặt vốn đang có tâm trạng khá tốt của người đàn ông đột nhiên phủ một màn sương lạnh, anh chợt nắm lấy tay cô hỏi: “Say chưa?”
“Chưa.”
Rất tốt, người uống say không bao giờ nhận là mình say.
“Anh là ai?” Anh hỏi thẳng vào vấn đề.
Phong Lăng nhìn thẳng vào anh: “Lệ Nam Hành.”
Thấy cô nhận ra mình, cũng biết người đang ngồi cạnh cô và nắm tay cô bây giờ là ai, màn sương lạnh trên mặt của người đàn ông như lại được ánh mặt trời chiếu rọi tan hết, anh lại càng siết chặt tay cô hơn. Trông dáng vẻ ngoan ngoãn này của cô, anh ghé sát bên tai cô nói nhỏ: “Bây giờ ở bên ngoài có nhiều loại côn trùng nhiệt đới đang bò khắp nơi, muỗi cũng không ít, đi vào trong ngủ với anh nhé? Được không?”
“Được.”
Thấy Phong Lăng nghe lời, Lệ Nam Hành kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô, cứ thế đứng dậy đi về. A K từ chỗ khác về nhìn thấy cảnh tượng này, vô cùng tự giác mà chuồn luôn.