Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1228: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (489)



Bảo là mời mọi người đi tắm suối nước nóng thì chẳng bằng nói A Phong tự ý thức được dạo này bản thân mình đã làm phật lòng Lệ lão đại quá nhiều, vì thế trong lòng trỗi dậy ham muốn được sống tiếp, nên nhân cơ hội này ra sức tạo ra một không gian mập mờ cho lão đại và Phong Lăng, thấy anh ta có lòng như vậy hẳn lão đại sẽ bớt giận hơn.

Lệ Nam Hành nhanh chóng hiểu rõ được ý đồ này của anh ta, anh chỉ hừ lạnh một tiếng: "Coi như cậu cũng có lòng."

Đáng tiếc bây giờ đừng bảo là tắm suối nước nóng, cho dù có lột sạch Phong Lăng ra rồi nhét vào lòng anh đi nữa thì anh cũng chẳng dám làm gì.

Thứ đáng ghét nhất trên đời này là “bà dì” của phụ nữ.

Không đến sớm không đến chậm, luôn đến đúng lúc.

Cúp điện thoại xong, Lệ Nam Hành tiếp tục ôm Phong Lăng vào lòng, rồi dứt khoát đi thẳng ra ngoài.

"Đi đâu vậy?" Phong Lăng hỏi.

"Có người muốn chuộc tội nên mời chúng ta đi tắm suối nước nóng."

"Suối nước nóng? Em chưa tắm bao giờ..."

Lệ Nam Hành nhìn thấy sự tò mò cùng lơ mơ trong mắt của Phong Lăng, anh lại ra sức nghiến răng nghiến lợi, lại tiếp tục cảm thấy căm hận “bà dì” của cô.

Ăn lẩu xong còn được đi ngâm suối nước nóng, loại đãi ngộ của thần tiên này trong căn cứ phải nói là tám trăm năm trôi qua cũng chưa chắc có được một lần. Đám người mới được ăn theo bữa cơm này coi như vớ bở rồi.

Quan trọng là đám người mới này tuy đã ở trong căn cứ một tháng, nhưng dù sao vẫn chưa biết trời cao đất dày là gì, ngoại trừ biết phó huấn luyện viên... à không, Lệ lão đại là người không dễ chọc cũng không dễ đến gần được, thì đám người mới này thỉnh thoảng vẫn tụ lại với nhau thầm thì bán tán mấy chuyện mát mẻ.

Lúc vừa vào suối nước nóng của khách sạn, đám người mới này còn khom lưng cúi đầu trước mặt Lệ Nam Hành nói một câu “chào lão đại”, ra vẻ bản thân trước đây có mắt mà như không tròng. Bây giờ gặp phải sự lạnh lùng coi thường của Lệ Nam Hành thì ai nấy chỉ biết nép sang một bên chứ không dám ho he tiếng nào.

Thế mà đến khi mọi người thay quần bơi, đến suối nước nóng được khách sạn được xây dựng theo kiểu được các vách núi bao bọc ở xung quanh, cả đám đã kéo bè kéo cánh, túm năm tụm ba chui vào trong một hồ nhỏ bắt đầu xầm xì bàn tán.

Lúc đám Hàn Kình đi ngang qua cửa của hồ nước nhỏ kia, họ cũng nghe được lũ nhóc đó đang bàn tán sôi nổi, toàn là chuyện liên quan đến vụ Lệ lão đại là phó huấn luyện viên, phó huấn luyện viên thế mà lại là Lệ lão đại. Đến bây giờ bọn họ vẫn chưa thể hiểu nổi chuyện này, đứa nào cũng cảm thán may là lúc trước không oán trách thẳng mặt phó huấn luyện viên, không thì hôm nay e là họ chết chắc rồi.

Phong Lăng là người cuối cùng đi vào, vì cô là con gái nên đi một mình đến phòng thay đồ dành cho nữ, sau đấy lại vì mình đang đến tháng nên phải đến chỗ nhân viên khách sạn suối nước nóng này mua một chiếc quần đùi bó sát chống thấm nước, rồi mới mặc áo tắm mua cùng chiếc quần đùi kia vào.

Cô mua loại áo tắm có kiểu dáng hơi kín đáo, dù sao trong căn cứ có nhiều đàn ông như vậy... Nếu cô mà mặc mấy loại bikini như mấy cô gái khác mặc ở trong phòng thay đồ rồi đi vào suối nước nóng này, đoán chừng Lệ Nam Hành sẽ là người đầu tiên sa sầm mặt mày xách cô đi ra ngoài luôn.

Sau khi thay đồ xong, Phong Lăng mới đến suối nước nóng, nhưng chỗ này được xây dựng rất giống với kiểu hang động nơi núi rừng, xung quanh đều là các hồ nhỏ, cũng có đủ loại hồ nước thuốc hay hồ hoa hồng. Hơn nữa trên các vách đá phía ngoài hồ nhỏ đều được treo một vài bảng hiệu nhỏ ghi đầy đủ nhiệt độ và công dụng của nước trong hồ.

Cô đi thẳng một mạch vào trong, nghe thấy trong hồ nhỏ nào cũng có tiếng cười đùa nói chuyện, lúc đi ngang qua vùng gần hồ nước thuốc, cô bỗng nghe có người ở trong đó nói: "Chà, lúc nãy ở trong phòng thay quần áo nam các cậu có thấy Lệ lão đại không?"

"Không, phòng thay quần áo của Lệ lão đại không cho chúng ta vào cùng đâu."

"Phòng thay quần áo của khách nam đều được thông với nhau cả mà, cho dù là người giàu nhất thế giới có đến đây cũng phải đi qua chỗ đó, mấy anh A Phong vừa nãy cũng ở đó hết, chắc chắn Lệ lão đại cũng có ở đấy, chẳng qua là không gặp được thôi."

"Gặp rồi thì sao nữa? Cậu đến ôm đùi được chắc?"

"M* nó tôi chẳng dám đâu, mấy ngày trước có mấy tên trong đội lén lút thầm thì bán tán chuyện của phó huấn luyện viên đúng không? May mà tôi không nhập bọn với họ. Chết thật, bây giờ nghĩ lại thôi cũng thấy rùng mình, tôi đã bảo khí chất của vị phó huấn luyện viên này có gì đó là lạ rồi. Đừng bảo là huấn luyện viên chính, ngay cả A Phong có vị trí đứng thứ hai trong căn cứ cũng luôn lễ phép ở trước mặt anh ấy mà. Lúc đó chúng ta hẳn là không dám nghĩ nhiều, nếu không các cậu nói thử xem, người đứng thứ hai ở căn cứ mà cũng lễ phép với anh ấy như vậy, thế thì anh ấy có thể là ai được chứ, đáng lẽ phải biết là Lệ lão đại từ sớm rồi, chậc chậc..."

"Ầy, lạc đề một chút, chuyện giữa huấn luyện viên Phong Lăng của chúng ta với Lệ lão đại là..."

"Còn cần phải nói sao? Ai không mù mà chẳng nhìn ra, rõ rành rành là một đôi rồi."

"Thật sự không ngờ luôn đấy, huấn luyện viên Phong Lăng đúng là rất xinh đẹp, nhưng thường ngày luôn nghiêm túc như vậy, chẳng nữ tính chút nào hết. Tôi còn tưởng mẫu con gái như chị ấy thì chỉ có hấp dẫn được một đám fan nam thôi chứ, còn kiểu người mạnh mẽ, đàn ông như Lệ lão đại thì thường phải thích mấy cô em tóc dài dễ thương chứ nhỉ?"

"Dễ thương quái gì mà dễ thương, tôi thấy kiểu người như huấn luyện viên Phong Lăng mới hấp dẫn, ít nhất là không làm bộ làm tịch, có sức quyến rũ hơn nhiều với kiểu mấy cô tiểu thư suốt ngày nói chuyện điệu chảy nước, tay rách tí da cũng la toáng cả lên..."

"..."

Chỉ mới đi ngang qua đã nghe được nhiều chuyện như thế, Phong Lăng nghĩ trong lòng, sự tồn tại của Lệ Nam Hành quả thật đã phá hỏng hết hình tượng cao ngạo lạnh lùng của cô rồi, sau này muốn xây dựng lại chút uy nghiêm thì chắc phải dùng nhiều cách khác.

Đang định đi tiếp về phía trước thì lại bỗng nghe thêm được một câu: "Lệ lão đại có sống mũi thẳng như thế, thêm vóc người lại tráng kiện như vậy, chắc là chỗ phía dưới cũng không nhỏ đâu nhỉ ha ha ha ha ha... Tiếc là vừa nãy trong phòng thay đồ không thấy được, nếu không chắc tôi cũng trộm nhìn thử một cái đó..."

Phong Lăng vốn đã chuẩn bị đi tiếp lại bỗng nghe được một câu như thế, càng vội vàng bỏ đi, cố gắng đi càng xa càng tốt.

Suối nước nóng này có diện tích rất lớn, lại có thạch đá lởm chởm, không sao nhìn được phía trước có hồ nào trống.

Sau khi đi một lúc, hình như Phong Lăng đã lạc đường, cô nhìn khắp bốn phía, cuối cùng đành tìm nơi không có tiếng nói mà đi tới, dù sao cô cũng là nữ, không tiện đi ngâm chung hồ như những người khác, nên dứt khoát tìm một cái hồ không người để ngâm một mình.

Mới vừa đến một chỗ yên tĩnh không tiếng nói, cô thò đầu vào trong nhìn một lát, thấy không có ai thì chuẩn bị đi vào, lúc này bỗng phía sau hiện lên một bóng người, cô lập tức cảnh giác quay đầu lại, khi vẫn chưa nhìn rõ được người đến là ai đã bị người kia đẩy lên một vách đá khá nhẵn nhụi ở phía sau, người đàn ông cúi đầu định hôn lấy cô. Phong Lăng giật mình, sợ hãi, cố nhìn cho rõ khuôn mặt đang tiến lại gần trong gang tấc trước mắt, sau khi xác định được người trước mặt này là Lệ Nam Hành, cơ thể đang căng cứng mới dần thả lỏng ra đôi chút.

Cảm nhận được sự căng thẳng của cô nên Lệ Nam Hành không hôn, thấy Phong Lăng trợn trừng mắt, anh bật cười đưa tay nhéo mặt cô: "Sợ rồi sao? Em nghĩ là ai được chứ? Ai có gan dám chạm vào em?"

Cũng vì biết người khác không dám to gan thế này, nên vừa rồi tuy cô theo bản năng định giơ chân lên đá mạnh vào chỗ hiểm của anh, nhưng vẫn cố gắng kiềm chế lại.