Trong giây phút người của đội cứu viện căn cứ XI xông đến, cô cảm thấy thân thể của mình lung lay, chân nhũn ra, cả người lảo đảo suýt nữa đã ngã rạp xuống đất.
Thành viên đội cứu viện tiến lên đỡ lấy cô: "Phong Lăng!"
Mấy tháng không gặp nhưng bọn họ cũng không hỏi nhiều, chỉ chạy đến đỡ cô đồng thời vội vàng đón lấy Tần Thu đang hôn mê bất tỉnh: "Bên trong nhiều khói như thế, sao cô với lão đại lại tháo mặt nạ chống độc xuống?"
"Không sao." Vừa nãy Lệ Nam Hành có đeo mặt nạ cho cô, thế nhưng do bản thân cô chạy quá vội, không kịp đeo nghiêm chỉnh nên vẫn bị hít vào một chút khói. Phong Lăng cảm thấy hơi khó chịu thở hổn hển vài hơi, cũng quay sang nhìn bọn họ một lát, lại nhìn về phía Tần Thu đã được bọn họ cấp tốc đỡ lên trên trực thăng. Cô dời mắt thấy ông Phong cũng đã được Lệ Nam Hành đưa vào trong trực thăng.
Những người của đội phòng cháy, chữa cháy cũng vội vàng tiến đến cùng phối hợp, sau khi xác định trong rừng rậm không còn ai cũng chẳng còn chướng ngại gì nữa, họ bắt đầu tiến hành công tác dập lửa khẩn cấp.
Nhưng thế lửa quá lớn, việc dập tắt lửa nói thì dễ nhưng làm mới khó.
Việc này không thuộc quyền quản lý của căn cứ XI, bây giờ cứu người mới là chuyện quan trọng nhất.
Sau khi thành viên căn cứ XI nhận được lệnh của Lệ lão đại, họ lập tức chuyển hai cụ già đang ở trong xe cứu hỏa lên trên một chiếc trực thăng khác, rồi không chậm trễ dù chỉ một giây lái trực thăng thẳng đến bệnh viện.
Phong Lăng lên cùng trực thăng với Lệ Nam Hành, ông bà Phong trong trực thăng vẫn đang hôn mê bất tỉnh, khuôn mặt của cả hai đều nhem nhuốc. Cô không dám đi đến để thăm dò thử hơi thở của họ, thế nhưng vừa rồi, khi cõng Tần Thu chạy ra, hình như cô đã không còn cảm nhận được hơi thở của bà nữa.
Khói dày như thế.
Tình huống như này vốn không thể giải thích được bằng lý do là vết thương bên trong hay bên ngoài, ở trong biển lửa mênh mông và làn khói độc hại dày đặc, dù chỉ năm phút đồng hồ ngắn ngủi, chúng cũng đã đủ để tước đi sinh mạng người ta. Vừa rồi, khi cô cõng người ra, dù bản thân đã cố gắng điều tiết lại nhịp độ hít thở, cũng như không để bản thân bị sặc khói độc, nhưng chỉ chốc lát đó thôi cô đã cảm thấy lá phổi đau thắt, cổ họng thì như có vô số kim châm ghim vào.
Nếu như chỉ là những vết thương ngoài da thấy được máu chảy thì đã dễ xử lý, đẩy vào trong phòng cấp cứu thì cơ hội sống sót vẫn rất cao.
Nhưng giờ họ lại ở trong tình huống này.
Cô nhìn cặp vợ chồng đang nằm im ở đấy, rồi lại thấy bác sĩ trong căn cứ đi đến lật mí mắt họ lên để kiểm tra tình trạng sức khỏe, Thấy vị bác sĩ kia hình như nhíu chặt hàng lông mày lại, trái tim của Phong Lăng càng lúc càng chìm xuống đáy vực.
Cô bỗng cảm giác được tay mình bị nắm chặt lại, Lệ Nam Hành đã cởi bộ đồ cách nhiệt trên người ra, anh ngồi cạnh bên nắm chặt lấy tay cô, rất chặt, rất chắc.
"Đừng lo quá." Giọng nói của người đàn ông kia cũng khản đặc lại vì sặc khói, nhưng tất nhiên trạng thái của anh tốt hơn cô rất nhiều. Anh chỉ nhìn cô, trong ánh mắt chia thành hai nửa, một nửa là đau lòng cùng lo lắng, nửa còn lại là sự bình tĩnh lạnh lùng để thay cô làm chủ trong tình hình chung ở đây.
Phong Lăng không nói gì, cũng không biết rốt cuộc sắc mặt bây giờ của mình đã tái nhợt đến mức nào.
Vốn dĩ từ tối hôm qua đến giờ, cô đã có vấn đề về dạ dày, tuy loại cảm giác buồn nôn kia đã không còn nhưng trong dạ dày vẫn khó chịu. Vừa rồi lại trải qua chuyện kích thích cùng giày vò như thế, bây giờ cô cảm giác dạ dày của mình quặn đau đến mức như thể lộn ngược ra ngoài. Cô nhìn Tần Thu và ông Phong vẫn nằm yên ở đấy, chẳng động đậy, cũng không có bất kỳ phản ứng nào, trái tim cô cũng bị treo ngược lên theo.
Dường như lục phủ ngũ tạng của cô đều đang quặn đau.
Nhưng từ đầu đến cuối cô lại chẳng nói gì, chỉ đưa tay lên kéo mở phéc mơ tuya trên bộ đồ cách nhiệt, thở ra một hơi thật dài, rồi cởi bộ đồ bảo hộ đang mang trên mình ra ném sang một bên. Mái tóc ngang vai của cô gần như đã bị mồ hôi thấm ướt sũng, từng sợi tóc ươn ướt dính lên cổ và gò má của cô, khắp người là mồ hôi nhễ nhại.
Không biết là cô nhìn nhầm hay là vì máy bay hơi xóc nảy khi gặp tầng đối lưu mà dường như cô lờ mờ nhìn thấy sau khi vị bác sĩ kia kiểm tra một hồi lâu, anh ta khẽ lắc đầu một cái rất nhẹ, trong ánh mắt đối phương thể hiện sự bất lực. Ánh mắt của Phong Lăng lướt qua mặt bác sĩ, sau đó lại nhìn sang cặp vợ chồng đang nằm im bên đó.
Trong giây phút ngắn ngủi đó, tay Phong Lăng lạnh như băng, Lệ Nam Hành nắm chặt lấy tay cô, lại đưa tay siết cô vào lòng mình: "Mọi người vẫn còn khỏe mạnh ở đây, không sao đâu! Nếu em cảm thấy khó chịu thì nhắm mắt lại, đợi đến bệnh viện rồi sẽ đưa họ vào cấp cứu ngay, em đừng sợ."
Phong Lăng nhắm mắt lại, tựa người vào ngực anh, rốt cuộc cũng chịu để cho sự khó chịu cùng cơn mỏi mệt ùa lại bao vây lấy cô.
Bờ môi cô khẽ động, mở miệng cất giọng nói vô cùng khản đặc, âm thanh cũng rất nhỏ: "Đều tại em."
"Sao lại tại em?" Khi Lệ Nam Hành nghe thấy ba chữ ấy, lông mày lập tức nhíu lại, anh nắm chặt lấy bả vai cô: "Đừng nghĩ ngợi lung tung, chuyện này liên quan gì đến em chứ?"
"Thật ra chúng ta nên rời đi sớm hơn, là do em không nỡ bỏ đi, rõ ràng còn rất nhiều trách nhiệm đang chờ chúng ta về gánh vác nhưng em lại ích kỷ trốn vào thế giới lặng yên của riêng mình để vụng trộm hưởng thụ bao tháng ngày thư thái ấy. Nếu em có thể về sớm hơn một chút, có lẽ họ sẽ không chạy đến tìm em, cũng sẽ không..."
"Phong Lăng." Lệ Nam Hành ôm thật chặt người trong lòng: "Em biết rõ chuyện này không liên quan gì đến em mà, đừng cứ hễ gặp chuyện là lại ôm hết mọi tội lỗi về mình như vậy! Nguyên nhân đám cháy còn chưa xác định, sau khi ông bà Phong đi vào rừng rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì còn chưa điều tra rõ. Nếu tinh thần em còn sa sút như vậy, e là anh phải dẫn em về thẳng căn cứ, không cho phép em theo đến bệnh viện, mà em cũng đừng mơ gặp lại người nhà họ Phong."
Phong Lăng không nói gì nữa, cô chỉ nhắm hai mắt lại rồi vô lực tựa vào người anh. Một lúc lâu sau, khi Lệ Nam Hành cho rằng cô đã quá mỏi mệt nên thiếp đi trong lòng mình lúc nào không hay, thì bỗng nhiên anh nghe thấp thoáng tiếng khóc nức nở khe khẽ ở bên tai.
Phong Lăng đang khóc.
Thế nhưng cô sợ bị người ta phát hiện nên chỉ có thể vùi vào lòng anh như vậy, vậy mà vẫn không kìm được tiếng nức nở.
Lệ Nam Hành không nói gì mà chỉ ôm cô, anh dịu dàng vuốt ve đầu cô như đang dỗ dành một con thú nhỏ đang bị thương, rồi cúi đầu khẽ hôn lên mái tóc cô như đang động viên an ủi, đồng thời nhìn bác sĩ của căn cứ.
Bác sĩ của căn cứ thấy Phong Lăng không còn nhìn bọn họ nữa thì mới xoay sang, khi đối diện với ánh mắt của Lệ Nam Hành, thở dài vài tiếng tiếc nuối rồi khẽ lắc đầu.
Không thể cứu được.
Trong cabin rất yên tĩnh, không ai nói chuyện, nếu chăm chú lắng nghe thì họ chỉ loáng thoáng nghe được tiếng khóc nức nở của Phong Lăng, thế nhưng cô đang rất cố gắng giấu đi âm thanh của mình, mặt vẫn vùi vào trong lòng anh, tay thì siết chặt lấy quần áo trên người anh, khiến nó nhăn nhúm lại, ngón tay siết chặt đến mức vang lên tiếng xương khớp ma sát với nhau.
Trong nhiều năm qua, số lần Phong Lăng khóc chỉ đếm trên năm đầu ngón tay, chứ đứng nói là khóc trước mặt nhiều thành viên trong căn cứ như vậy.
Lệ Nam Hành lại nhìn cặp vợ chồng kia, ánh mắt anh tối sầm lại. Tiếp đó, anh bỗng bế Phong Lăng đang cố nén giọng khóc nức nở trong lòng mình dậy, rồi xoay người đi thẳng vào nhà vệ sinh của trực thăng.