Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1272: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (532)



Hiếm khi nghe được tâm sự trong lòng Phong Lăng, Lệ Nam Hành mỉm cười, lau sạch nước rửa rau trên tay, sau đó trở tay ôm cô vào lòng. Anh cúi đầu xuống, tì trán mình lên trán cô, kề sát chóp mũi mình lên chóp mũi cô, chỉ còn đôi môi vẫn đang giữ khoảng cách nửa ngón tay, nhưng hơi thở của hai người đã quấn quít lẫn nhau.

“Nói vậy là bây giờ em đang rất rất yêu anh à?” Giọng của người đàn ông trầm khàn, quyến rũ, anh thuận thế áp môi mình lên môi cô, tha hồ “sàm sỡ”.

Phong Lăng đang thẳng thắn tâm sự với Lệ Nam Hành, không biết anh lại đột nhiên nổi hứng gì. Vả lại, cô vẫn chưa rửa tay nên vội vã giơ tay, tách hai người ra để tránh làm bẩn áo anh, sau đó né đầu về phía sau: “Lệ Nam Hành, có phải cả đời này, anh cũng không biết xấu hổ là gì không? Em mới nói có một câu, mà anh lại hôn…”

Nhưng người đàn ông lại gặm lên môi cô tiếp: “Xấu hổ là gì chứ? Anh không biết thật đấy, anh chỉ biết vừa nãy em bảo thích làm tất cả mọi việc cùng anh. Em nói thích cảm giác cùng tồn tại với anh, đây là sự ỷ lại, em hiểu không hả? Phong Lăng, những ngày chúng ta sống trong rừng đã khiến em hoàn toàn có thói quen dựa dẫm vào anh rồi. Bất kể sau này xảy ra chuyện gì, em phải luôn ghi nhớ cảm giác ấy. Dù ở bất cứ đâu, gặp phải chuyện gì đều phải nghĩ tới anh đầu tiên. Chắc chắn anh sẽ không phụ sự dựa dẫm này của em, hiểu chưa?”

Anh vừa nói lại vừa hôn lên khóe môi cô: “Bất kể em ở đâu, anh sẽ luôn đứng phía sau em.”

“Em còn có thể đi đâu được nữa?” Phong Lăng không hiểu được ý tứ trong câu nói này của anh, cô chỉ nhìn anh chăm chú, sau đó vội vàng đẩy anh ra: “Được rồi, anh mau rửa rau đi. Cứ lề mề nữa thì chắc bữa tối sẽ muộn mất.”

Cô nhanh chóng rời khỏi bếp, nếu không chắc người đàn ông vẫn còn muốn hôn hôn hít hít, làm chậm trễ thời gian.

Đã rất lâu rồi, Phong Lăng không sờ đến điện thoại, mấy hôm trước, cô mới sạc lại pin. Nhưng người mà cô quen biết cũng không nhiều, vì vậy cũng chỉ dùng cách nhắn tin để liên lạc xã giao lại với vài người quen. Những người khác đều là thành viên của căn cứ XI, họ đều đã biết tình hình của cô nên cô cũng không cần phải nhắn lại cho họ nữa.

Đợi đến khi Phong Lăng cài đặt thêm vài ứng dụng mà mấy tháng nay mới có cho điện thoại, hương thơm của gia vị lẩu đã lan tỏa.

Một lúc sau, cô bỏ điện thoại xuống, cũng không mở tivi lên xem. Những ngày sống trong rừng còn yên tĩnh hơn thế này nhưng cô cũng không hề cảm thấy buồn tẻ, nhàm chán. Cô thật sự thích ngồi bên cạnh ngắm Lệ Nam Hành, giống ngày xưa Lệ Nam Hành cũng thường thích ngắm cô vậy.

Thích một người, yêu một người chính là như thế đấy! Căn bản không cần phải làm điều gì đặc biệt cả, chỉ cần người đó ở bên cạnh mình, có thể để mình luôn được nhìn thấy họ trong cự ly gần, đó đã là sự thỏa mãn lớn nhất rồi!

Cô lại chạy đến cửa bếp, nhìn Lệ Nam Hành đang bận rộn làm các loại nguyên liệu và gia vị lẩu cho mình ở bên trong. Cô dựa người vào trước cửa, cứ thế nhìn anh.

Cảm nhận được ánh mắt của Phong Lăng, Lệ Nam Hành ngoảnh lại nhìn cô, ánh mắt hai người chạm vào nhau. Dù trong bếp đang tỏa ra mùi hương của nồi lẩu, hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, cũng không gây trở ngại đến việc Lệ Nam Hành nhìn thấy vẻ hài lòng chất chứa trong đôi mắt của Phong Lăng.

Thực chất, Phong Lăng cũng không lạnh lùng và khó gần như vẻ bề ngoài của cô suốt nhiều năm qua. Thật ra cô là một người rất đơn giản, đơn giản tới mức căn bản không cần phải nịnh nọt lấy lòng, cô đã thấy rất thỏa mãn rồi.

“Em vào lấy bát đũa đi, anh bê nồi lẩu ra ngoài, sắp nhúng lẩu ăn được rồi.” Lệ Nam Hành nháy mắt ra hiệu cho cô.

“Vâng.” Phong Lăng vô cùng phối hợp, nhanh chóng đi vào lấy bát đũa. Cô bước nhanh vào và cũng nhanh chóng đi ra, đặt từng chiếc bát, đôi đũa lên bàn ăn.

Bữa tối này, hai người ăn rất vui vẻ. Đây cũng có thể coi là bữa ăn yên tĩnh tại nhà đầu tiên sau khi họ rời khỏi rừng, hơn nữa còn là kiểu nhàn nhã như ăn xong là có thể tắm rửa, đi ngủ ngay.

Hầu như đều là Phong Lăng ăn, còn Lệ Nam Hành thì không ngừng nhúng các đồ ăn mà cô thích cho cô, sau khi nhúng đồ ăn cho chín, anh lại gắp vào chiếc bát trước mặt cô.

Lệ Nam Hành là một người đàn ông không câu nệ tiểu tiết, hơn nữa khả năng vận động và vóc dáng của anh sờ sờ ra đó, bình thường sức ăn của anh cũng mạnh hơn cô nhiều, khi cùng ăn cơm với cô, anh cũng không bao giờ ăn quá ít.

Nhưng hôm nay, cách một làn hơi nóng rực phía trước, hình như anh chẳng ăn được mấy, phần lớn thời gian đều nhúng các loại đồ ăn cho cô, còn anh thì thi thoảng mới gắp vài miếng.

“Anh không đói à?” Phong Lăng hỏi.

Cô nhớ là gần đây, anh cũng không ăn uống ngủ nghỉ tốt, hôm nay cũng chưa ăn gì.

“Anh nhìn em ăn trước, không vội.” Người đàn ông tiếp tục nhúng thịt cho Phong Lăng, sau đó bỏ vào chiếc bát trước mặt cô.

Đúng lúc này, điện thoại của anh đổ chuông. Sau khi nhìn dãy số gọi đến, anh dùng ánh mắt ra hiệu bảo Phong Lăng cứ ăn trước, còn mình thì đứng dậy nghe điện thoại.

Phong Lăng vừa ăn thịt mà anh mới gắp vào bát cô, vừa ngoảnh đầu nhìn về phía người đàn ông đi đến trước cửa sổ nghe điện thoại. Cô nghe thấy nội dung câu chuyện hình như là về nội bộ của căn cứ XI, nghe vài câu xong, cô lại nhúng thêm mấy miếng thịt. Sau khi thịt chín, cô gắp hết tất cả bỏ vào trong bát của Lệ Nam Hành.

Quả nhiên sau khi người đàn ông ngắt máy, trông thấy chỗ thịt chất như một ngọn núi nhỏ trong bát mình, anh nhìn thẳng vào cô: “Sao? Sợ anh đói à?”

“Bây giờ anh đã nuôi em như nuôi heo rồi, em cũng phải đáp lễ lại chứ.” Phong Lăng nháy mắt với anh.

Lệ Nam Hành bật cười.



Buổi tối, sau khi ăn xong, rõ ràng hai người đã dọn dẹp xong xuôi, nhưng từng góc ngách trong căn hộ này dường như vẫn còn phảng phất đầy mùi lẩu.

Phong Lăng tắm xong đi ra, thấy Lệ Nam Hành đã tắm xong đang mặc chiếc áo choàng tắm màu xanh tím than. Anh đang nằm dựa vào chiếc giường trong phòng ngủ một cách lười nhác, trong tay còn đang cầm một chiếc điều khiển từ xa xem tivi. Nhưng anh cứ đổi kênh liên tục như thể chẳng có gì hay để xem cả. Trên màn hình của chiếc tivi màn hình cong treo tường trong phòng ngủ, các kênh đang nhảy liên tục, ngôn ngữ của các quốc gia trên thế giới cũng thay đổi liên tục.

Phong Lăng không sấy tóc, cơ thể cô rất ấm nhưng tóc hơi lạnh. Cô vén mép chăn ở cuối giường lên, chui thẳng vào trong như chơi xấu. Sau đó, Phong Lăng chui từ trong chăn ra, sáp lại trước người người đàn ông. Lúc định lên tiếng, cô lại thoáng thấy tập tài liệu cô đặt trên bàn nước lúc này đã được để ở trên tủ đầu giường. Cả ngày hôm nay, cô vẫn chưa kịp nhìn xem bên trong đó là thứ gì. Cô vốn định hâm nóng tình cảm với anh một lúc, nhưng đã bị thứ đó thu hút, cô giơ tay định cầm qua xem: “Bên trong rốt cuộc là thứ gì vậy…”

Kết quả là tay cô còn chưa chạm vào tập tài liệu đó, bên hông đột nhiên bị bàn tay của người đàn ông giữ chặt. Lúc cô bị người đàn ông lật người, đè xuống giường, chiếc khăn tắm cô quấn trên người bị lỏng ra. Mấy ngày trước ở bệnh viện, hai người không hề có thời gian thân mật và tình cảm. Bây giờ, dường như người đàn ông không nhịn được nữa, anh hôn cô gấp gáp, tiếng thở dốc nặng nề. Đây cũng là đêm đầu tiên sau khi hai người họ rời khỏi rừng quay lại cuộc sống bình thường. Phong Lăng nóng lên, chủ động đáp lại anh, người đàn ông càng rên rỉ thành tiếng trên người cô, nụ hôn của anh trên môi cô dường như đã biến thành cắn mút một cách mãnh liệt.

Một đêm này gọi là liều chết triền miên cũng không phải là quá, cuối cùng Phong Lăng chẳng còn chút sức lực nào nữa, ngủ thiếp đi. Nhưng khi trời còn chưa sáng, cô đã tỉnh lại, cô không thể ngủ tiếp được nữa vì nằm mơ thấy ác mộng.

Cô lặng lẽ ngồi dậy, trông thấy tập tài liệu để ở trên chiếc bàn đầu giường. Giơ tay cầm lấy rồi mở ra.

Sau khi lật giờ xem từng trang, trông thấy mấy chữ “Phong Lăng”, “Khai trừ khỏi căn cứ”, ánh mắt cô sững sờ, chợt ngoảnh sang nhìn người đàn ông không biết đã tỉnh lại từ lúc nào.