Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1275: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (535)



Lệ Nam Hành gác tay lên vô lăng, anh lái xe vòng vèo xung quanh trong phạm vi mười mấy cây số. Anh lái từng vòng để tìm người, chỉ cần là nơi có thể tìm thấy người, bất kể nơi đó có người hay không anh cũng đã tìm. Anh đã tìm mấy tiếng đồng hồ, nhưng cũng chẳng thấy bóng dáng của Phong Lăng đâu.

Tình trạng lúc đó của cô rõ ràng không thể đi quá xa, cô còn chẳng mang theo thứ gì, cũng không thể lên xe bus rời đi được.

Video được cung cấp từ phía bảo vệ khu chung cư và Cục Giao thông, anh đã xem qua từng video một. Anh chỉ có thể nhìn thấy Phong Lăng đơn độc đi từ trong khu chung cư ra ngoài, trông thấy mấy đoạn video liên tiếp cô đi sang đường như người mất hồn, trán của anh nhíu chặt lại.

Từ nhỏ, Phong Lăng chưa từng cảm nhận được tình cảm gia đình. Dù cái chết đột ngột của cha mẹ là một nỗi đau vô cùng lớn đối với cô nhưng nó cũng không lớn bằng chuyện cô bị gạch tên ra khỏi căn cứ XI.

Chí ít thì lúc ba mẹ qua đời, Phong Lăng vẫn có thể giữ được bình tĩnh và lý trí. Nhưng bị khai trừ khỏi căn cứ XI, chuyện này rõ ràng đã khiến lý trí cuối cùng của cô hoàn toàn sụp đổ.

Trong camera giám sát, Phong Lăng cứ bước đi như vậy, kết hợp các đoạn video lại có thể thấy cô đã đi bộ khoảng sáu, bảy cây số, đến gần công viên ven hồ mới không thấy đâu nữa, vả lại chắc chắn cô đã đi vào trong công viên.

Đây là một công viên mà mọi người hay đến ngắm hoa, ngắm hồ, tập thể dục. Xung quanh đều có lối ra, cũng có camera giám sát. Nhưng camera giám sát phía sau đột nhiên bị hỏng trong tuần này.

Sau khi đi vào trong công viên, Phong Lăng đã mất tích. Lệ Nam Hành lại vào công viên tìm khắp nơi, anh cố gắng tìm rất lâu ở gần lối ra phía sau, nhưng vẫn không thấy Phong Lăng đâu.

Nếu là Phong Lăng của mấy năm trước, anh tin chắc cô sẽ không làm chuyện gì dại dột. Sự kiên cường từ trong xương cốt của cô chắc chắn không cho phép cô khuất phục điều gì.

Nhưng những chuyện xảy ra liên tiếp gần đây, còn cả việc cô đã có thói quen học cách dựa dẫm vào anh, học cách thích ứng, kiềm chế tức giận và tính tình nóng nảy của mình. Mọi chuyện tích tụ lại, anh lại nhớ đến đống máu cạnh bồn hoa lúc nãy, sắc mặt của Lệ Nam Hành tối sầm. Bàn tay anh đập mạnh lên vô lăng, anh tiếp tục lái xe ra cửa Bắc của công viên tìm cô.

Anh biết dù anh giải quyết chuyện này bằng cách cứng rắn, hay từng bước dỗ dành cô khéo léo, cũng sẽ có cùng một kết quả.

Dù hai người họ đã có một đêm ngọt ngào, dù rõ ràng hôm qua cô còn chủ động chui vào chăn, bò lên người anh.

Nhưng bây giờ, cô đã biến mất dạng.

Lệ Nam Hành phát hiện mình không tìm thấy cô, nguyên nhân là vì cô không giống như những người khác. Người khác đi ra ngoài, nhất định sẽ mang điện thoại theo, còn cô luôn quên cầm máy, cho nên anh muốn tìm qua định vị điện thoại cũng khó.

Anh hận không thể trói người phụ nữ này lên người mình mỗi ngày, để đề phòng cô sẽ mất tích bất cứ lúc nào.

Sao anh có thể đẩy cô ra chứ?

Anh không bao giờ có thể đẩy cô ra.

Nhưng Phong Lăng không chấp nhận được điều này.

Lệ Nam Hành tìm một lúc lâu, đột nhiên anh nhìn thấy có rất nhiều xe dừng lại ở con đường phía trước. Lệ Nam Hành hạ kính xe xuống, nghe thấy bên cạnh có người đang hô hào, nói phía trước có vụ tai nạn xe, có một cô gái trẻ bị xe tông, đang hôn mê bất tỉnh.

Mí mắt của Lệ Nam Hành giật mạnh, anh vội vàng lái xe tới đó. Giây phút xông vào trong đám người, anh cũng đẩy đám người vây xung quanh đó ra. Nhưng lúc nhìn thấy người phụ nữ mặc một chiếc váy sành điệu, đeo chiếc túi xách nhỏ nhắn, có mái tóc dài cùng gương mặt trang điểm tinh tế đang nằm dưới đất, anh chợt thở phào nhẹ nhõm.

Trông thấy có người lái xe đến phía trước cô gái trẻ đang nằm trong vũng máu rồi đưa người lên xe, Lệ Nam Hành lùi xe ra khỏi đám người. Nhìn con đường nhốn nháo đã bắt đầu kẹt xe, anh đỗ xe ở ven đường, ngửa đầu dựa vào chiếc ghế phía sau. Trong đầu anh văng vẳng câu nói đoạn tuyệt quan hệ mà Phong Lăng nói trước lúc đi, cùng tia máu hằn rõ trong đôi mắt cô.

Lệ Nam Hành hạ cửa kính xe xuống, một tay anh đặt trên vô lăng, cánh tay còn lại lấy một bao thuốc trong hộc để đồ trong xe ra. Anh cứ rút liên tục mấy điếu thuốc, nhưng không sao tống khứ được những thứ đang tích tụ trong lòng ra ngoài. Đến khi con đường phía trước hết ùn tắc, anh tiếp tục lái xe đi, vòng vèo không biết bao nhiêu lần ở tất cả những con đường có thể đi bên ngoài cửa Bắc của công viên.

Từ lúc trời sáng đến khi tối mịt, chiếc xe của anh đã đi đi về về không biết bao nhiêu lần.

Dường như Phong Lăng có khả năng bẩm sinh trong việc biết dùng cách nào để thoát ly khỏi loài người, hoặc có lẽ do những thói quen nào đó khi trưởng thành trong hang sói đã khiến cô hình thành thói quen lựa chọn con đường không ai có thể nhìn thấy để một mình bước đi mỗi khi tâm trạng không vui. Vì vậy, từ sáng đến tối mịt cũng không hề có bất kỳ ai phát hiện ra tung tích của cô, anh hỏi thăm dọc đường cũng không có ai nhìn thấy cô.

Tròn trĩnh ba ngày trời.

Phong Lăng đã mất tích trọn vẹn ba ngày.

Trong ba ngày này, một mình Lệ Nam Hành đã lùng sục khắc các phố lớn ngõ nhỏ của Los Angeles. Đồng thời anh còn huy động đội tìm kiếm của căn cứ XI và một số cảnh sát đi tìm người.



Biệt thự nhà họ Phong.

Trong sân trước biệt thự, có hai người làm vườn đang cắt tỉa cây cảnh đã khô héo ở trong vườn vì thời tiết trở lạnh. Người làm đi ra ngoài không biết đã nói gì mà mấy người họ thì thầm với nhau mấy câu, sau đó ai nấy đều thở dài.

Nhà họ Phong đang yên đang lành, ai có thể ngờ rằng chỉ trong một đêm, ông bà Phong đột ngột cùng ra đi như thế. Hung thủ gây ra trận hỏa hoạn ly kỳ đó lại còn là… Cô Cả Phong Minh Châu.

Trong một gia đình lớn đột nhiên thiếu đi ba người, chỉ còn lại hai ông bà cụ, thật sự khiến người ta vô cùng thổn thức.

Dì Mạch đã sống ở nhà họ Phong nhiều năm, mấy lần bà ấy định hỏi cô Hai đâu? Không phải mọi người nói cô Hai vẫn còn sống ư? Tại sao cô Hai vẫn chưa quay về?

Nhưng thấy ngày nào hai ông bà cụ cũng phải dựa vào sự an ủi tâm lý của bác sĩ tâm lý cùng các biện pháp hỗ trợ mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày, dì Mạch lại chẳng dám mở lời. Bà ấy chỉ có thể cẩn thận hầu hạ hai ông bà cụ, sợ tâm trạng của họ bất ổn, sợ họ cũng nghĩ quẩn rồi xảy ra chuyện.

Uy tín của nhà họ Phong ở Los Angeles rất cao, là một dòng họ danh tiếng, cơn bão táp này đã khiến thể diện của nhà họ Phong bị hạ thấp. Dẫu sao cơ nghiệp của Phong thị cũng không thể giao cho hai ông bà cụ già gánh vác được mãi, người trụ cột của nhà họ Phong đã đoản mệnh trong trận hỏa hoạn đó rồi. Cả dòng họ dường như đều đang lâm vào đường cùng, hai ông bà cụ tuổi đã cao, không ai còn bất cứ hi vọng nào với nhà họ Phong nữa. Dù con lạc đà gầy yếu thì nó vẫn to hơn con ngựa nhưng có vẻ thời đại thuộc về nhà họ Phong trong giới người Hoa ở Los Angeles cũng sắp kết thúc rồi.

Hôm nay, bác sĩ tâm lý lại đúng giờ đến thăm hai ông bà cụ. Vừa kết thúc cuộc nói chuyện với hai ông bà cụ xong bác sĩ liền rời đi ngay, dì Mạch đi ra tiễn bác sĩ xong, đang định quay người lại vô thức nhìn thấy một thân hình gầy gò. Bà ấy sững lại, ngoảnh đầu lại thì thấy một bóng người hơi nhếch nhác đang đứng ở ven đường cách cổng chính của nhà họ Phong không xa.

Vừa nhìn thấy gương mặt có vài nét giống bà Phong - Tần Thu, lại nhìn thấy đôi mắt của cô rất giống ông Phong. Dì Mạch hơi kinh ngạc, sau đó vội vàng quay người đi vào: “Hai cụ ơi, người ở bên ngoài đó… có phải là cô Hai không ạ?”

Bà cụ Phong và ông cụ Phong vừa nghe thấy thế, vội vã đứng dậy bước ra ngoài, nhanh chóng đi ra phía cổng chính trước biệt thự nhà mình. Quả nhiên, họ đã nhìn thấy Phong Lăng đang đứng đó, nhưng người ngợm cô nhếch nhác, quần áo trên người như đã không thay hai, ba ngày. Sắc mặt cô nhợt nhạt cắt không còn một giọt máu, bọng mắt có quầng thâm do mấy đêm không ngủ. Quần áo trên người cô vừa ướt vừa lạnh dính sát vào da thịt, giống như đã bị ướt sũng bởi cơn mưa tuyết tối qua.

“Phong Lăng?” Nhìn thấy cô, bà cụ Phong rất xúc động, bà vội vàng định đi tới. Phong Lăng đã đứng rất lâu ở bên ngoài, giây phút trông thấy hai ông bà cụ nhà họ Phong, cô rất muốn nhếch khóe miệng một chút, nhưng trước mắt đã tối đen, đột nhiên cô mất hết sức lực mà ngất lịm đi.