Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1281: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (541)



Phong Lăng thở dài, cười nói: “Đúng là phương pháp dạy rất hay nhưng rõ ràng, ở phương diện này, khả năng tiếp nhận tri thức của tôi không nhanh bằng cô thật.”

Quý Noãn nằm xuống thảm cỏ, quay đầu nhìn cô: “Đó là vì cô chưa từng trải nghiệm giới kinh doanh trong nước bao giờ. Sau khi cô biết những thứ này hoàn toàn khác với gió tanh mưa máu của căn cứ XI, cô sẽ biết mình phải làm như thế nào thôi.”

“Gió tanh mưa máu?” Phong Lăng hờ hững hỏi lại, không biết trong đầu cô đang suy nghĩ chuyện gì.

Quý Noãn nhận ra được sự ngập ngừng trong giọng nói của Phong Lăng, bấy giờ, cô mới ngồi dậy, ngoảnh sang nhìn: “Cô đến Anh lâu như vậy rồi, tôi cũng vẫn chưa hỏi kỹ chuyện của cô. Sao cô không về căn cứ XI nữa? Theo sự hiểu biết của tôi về cô, dù đột nhiên biết thân thế của mình hay có con đường nào đó khác để chọn, cô cũng sẽ chỉ chọn căn cứ XI thôi, nhưng sao cô…”

Phong Lăng ngồi trên cỏ, cúi đầu nhìn bình rượu trong tay. Sau khi nhìn một lúc, cô vẫn không nói gì, chỉ ngửa đầu lên uống cạn bình rượu. Sau đó, cô đứng dậy, cầm bình rượu rỗng, vừa đi về vừa không ngoảnh đầu lại hờ hững nói: “Đi, đi về thôi.”

Phong Lăng không phải mẫu người thích lôi chuyện riêng tư ra nói nhưng cô rất thẳng thắn với Quý Noãn. Cô cũng đã tiết lộ quá khứ và những chuyện mình đã trải qua ngày xưa trong căn cứ XI cho Quý Noãn biết, bình thường cũng có thể coi là không giấu giếm điều gì.

Vậy mà nửa năm nay cô đến Anh, dù Quý Noãn thấy Phong Lăng chẳng có gì khác thường, nhưng dường như khí chất, trạng thái, tinh thần của cả con người đối phương đã hoàn toàn thay đổi.

Phong Lăng của ngày xưa là người đã từng kiên cường muốn sống tiếp theo sự sắp xếp của số phận.

Còn Phong Lăng của hiện tại lại có ánh mắt bình thản, lạnh lùng, cô gần như không hề quan tâm với bất kỳ chuyện gì nhưng mắt lại quan sát tỉ mỉ mọi thứ.

Sau khi đưa Quý Noãn về chỗ ở của cô ấy, Phong Lăng lái xe về thẳng một căn hộ khác ở gần đó của mình.

Vốn dĩ Quý Noãn muốn Phong Lăng sống chung với mình, để thường ngày cô ấy cũng có người bầu bạn. Nhưng dù gì Tiểu Bát cũng đang sống với Quý Noãn rồi, dù Phong Lăng rất quý Tiểu Bát nhưng kiểu tính cách quá hoạt bát đó khiến cô không thể chịu dựng nổi chuyện phải ở bên cạnh Tiểu Bát đến tận những hai mươi tư tiếng đồng hồ, vì vậy cô dứt khoát sống một mình ở bên ngoài.

Nhưng nơi cô sống rất gần với chỗ ở của Quý Noãn, giữa hai nơi cũng chỉ mất năm, sáu phút đi đường thôi.

Sau khi quay về căn hộ của mình, Phong Lăng cởi áo khoác rồi lập tức đi tắm rửa.

Tắm xong, cô cầm máy sấy tóc lên, đứng trước gương để sấy tóc.

Tóc cô đã dài qua vai từ lâu rồi, lúc trước, có vài lần cô muốn đi cắt tóc nhưng lần nào cũng bị Quý Noãn ngăn cản.

Quý Noãn nhận ra, bây giờ Phong Lăng gần như không hề nhắc một chữ nào đến Lệ Nam Hành và căn cứ XI. Dù cô không rõ đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng biết Phong Lăng rất dứt khoát đối với chuyện trong quá khứ, gần như muốn cắt đứt tất thảy.

Quý Noãn cũng thuận miệng nói một câu: “Cô đã sống với dáng vẻ một tomboy nhiều năm rồi, bây giờ cũng nên thay đổi bản thân chút đi. Không cần phải cắt tóc, nếu thấy vướng víu thì cô cứ tạo một kiểu tóc đơn giản là được. Bình thường cứ buộc lên hoặc để xõa ra, như thế cũng chẳng ảnh hưởng gì. Cô đứng trước mặt tôi thế này, khiến tôi cảm thấy như cô thật sự đã không còn là Phong Lăng của ngày xưa nữa rồi. Nhưng nếu cô lại cắt tóc ngắn nữa, tôi sẽ cảm thấy cô vẫn như ngày xưa đó.”

Phong Lăng không muốn mình giống như ngày xưa.

Cô muốn thay đổi!

Quả thật đúng là cô muốn cắt đứt với mọi thứ trong quá khứ, dù chỉ là một hình bóng rất giống cô của ngày xưa.

Ký ức luôn khiến con người ta nhớ đến rất nhiều chuyện, cô không muốn nhớ lại nữa.

Nhưng Phong Lăng cũng không ra salon tóc bên ngoài để tạo kiểu mà hằng ngày cô chỉ đội một chiếc mũ lưỡi trai đơn giản màu đen. Thi thoảng, cô buộc tóc thành kiểu đuôi ngựa ngắn ở phía sau đầu, khi thì để xõa tóc trên vai, chỉ có điều là cô luôn đội mũ.

Cô vẫn quen mặc đồ thể thao, bởi cảm thấy nó thoải mái, không bị gò bó.

Nhưng ông Saint từng nhắc nhở riêng đến cách ăn mặc ngày thường của Phong Lăng. Ông ấy nói giới kinh doanh ở Anh rất coi trọng lễ nghi, trong một vài buổi ký kết hợp đồng quan trọng hay sự kiện hợp tác thương mại, cô nhất định phải ăn mặc trang trọng hoặc mặc lễ phục, ăn mặc như kiểu học sinh hay huấn luyện viên trong phòng tập thể hình thế này là không phù hợp.

Sau vài lần được ông Saint nhắc nhở, Phong Lăng vẫn không muốn thay đổi cách ăn mặc của mình, thế nhưng Quý Noãn và Tiểu Bát lại sốt ruột thay cho cô.

Tập đoàn MN đang không ngừng phát triển mỗi ngày. Dù Quý Noãn vẫn bận tối mắt tối mũi nhưng cũng không còn khổ cực như mấy tháng trước nữa. Hiếm khi bớt ra được chút thời gian, cô ấy và Tiểu Bát bèn bắt tay với nhau, lừa Phong Lăng đến một con phố mua sắm nào đó của London, sau đó dẫn cô vào một trung tâm thương mại.

Một mình Quý Noãn thì không sao, điều quan trọng là Quý Noãn còn dẫn theo Tiểu Bát. Hai người họ, một người đưa ra ý kiến, một người không ngừng lảm nhảm liên tục bên cạnh cô. Nhìn đống quần áo mà hai người đó chọn cho mình, Phong Lăng cảm thấy nhức hết cả đầu.

“Cái váy này được đấy! Bên trên là kiểu dáng rất đơn giản, bên dưới thì có phong cách tinh tế, còn được thiết kế thêm nhiều xếp li nữa. Cảm giác mềm mại, sang trọng, mặc lên người chắc rất ổn.” Quý Noãn cầm một chiếc váy màu ngọc trai lên giơ trước mặt Phong Lăng, sau đó cứ thế ướm lên người cô. Sau khi xác định màu da của Phong Lăng có thể phù hợp với đủ mọi màu sắc, cô ấy cứ thế ướm bộ váy lên sát người cô, vô cùng hài lòng nói: “Đẹp, bộ này rất đẹp! Phong Lăng, cô mau thử đi.”

“Quý Noãn.” Phong Lăng đành chịu, giơ tay lên định đẩy bộ váy ra. Nhưng Quý Noãn đã cố gắng dùng sức ấn bộ váy liền lên người cô, sau đó trừng mắt nói: “Cô không nhớ tôi đã nói gì à? Còn nữa, thầy Saint đã nói thế nào? Cô quên hết rồi hả? Dù bình thường cô không thích mặc thì ít ra cũng phải có vài bộ chứ. Nếu không đến khi đến những sự kiện nhất định, lẽ nào cô vẫn muốn mượn đồ của tôi tiếp sao? Tôi thì có thể cho cô mượn được, nhưng size quần áo của hai chúng ta không giống nhau, cô mặc đồ của tôi cũng không thoải mái mà.”

Nói rồi, không chờ Phong Lăng tiếp tục lên tiếng, Quý Noãn đã ngoảnh lại gọi nhân viên cửa hàng dẫn đường cho Phong Lăng, đưa cô vào phòng thử đồ.

Phong Lăng rất bất đắc dĩ, đành cầm bộ váy đi vào phòng thử đồ. Không phải là cô chưa từng mặc kiểu váy liền thân thế này bao giờ, ngày trước, lúc còn ở trong căn cứ, khi hóa trang thành nữ, cô cũng đã mặc váy rồi. Hơn nữa, bộ váy đó còn gợi cảm và bó sát hơn bộ này rất nhiều. Khi ấy lúc Phong Lăng mặc bộ đồ đó lên người, cảm thấy vô cùng khó chịu nhưng không mặc thì không được.

Bây giờ, đang yên đang lành, tự nhiên họ lại bắt cô thay đổi phong cách ăn mặc.

Thật ra, đội mũ lưỡi trai kết hợp với đồ thể thao cũng rất thoải mái mà!

Phong Lăng đứng trong phòng thử đồ, ngắm nhìn bản thân trong chiếc gương sát đất, sau đó cô lại nhìn chiếc váy màu ngọc trai đó trong tay mình.

Lúc này, Tiểu Bát đang đứng bên ngoài thúc giục: “Phong Lăng, cô đừng lề mề nữa. Hôm nay, Giám đốc Quý đã cố gắng tranh thủ thời gian để đi dạo phố và mua sắm với cô. Cô vuốt mặt thì phải nể mũi chứ, bây giờ thời gian của chị ấy quý giá như thế mà vẫn luôn nhớ đến cô. Nói chung là cô phải nể mặt chị ấy, mau chóng thay đồ đi!”

Phong Lăng: “…”

Mấy phút sau.

Cánh cửa của phòng thử đồ mở ra.

Giây phút trông thấy Phong Lăng đi ra ngoài, Tiểu Bát vốn đang vừa chờ bên ngoài, vừa uống trà sữa, suýt nữa đã phun ra hết cả người.