Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1298: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (558)



Cho dù biết là Phong Lăng muốn viện cớ đi ngủ để tránh mình, Lệ Nam Hành cũng không nói gì.

Nghỉ ngơi nhiều cũng là điều tốt, dù sao còn phải bay rất lâu.

Lệ Nam Hành chỉ nhìn cô một lát, thấy cô nhắm mắt, đắp áo khoác không nhúc nhích gì nữa, anh đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Hứa và những người khác đi sang một bên ngồi xuống trước.

Lệ Nam Hành đi tới, ngồi xuống một cái ghế sofa khác bên cạnh Phong Lăng, lại nhìn cô gái đã "ngủ say" đang nhắm mắt lại kia, nhìn áo khoác trên người cô, rồi lại đưa tay giúp cô chỉnh lại áo.

Quả thật ban đầu vì không muốn tiếp xúc trực tiếp với anh nên Phong Lăng mới lấy cớ muốn ngủ để trốn tránh.

Nhưng có lẽ vì rượu vang có hiệu quả thúc đẩy giấc ngủ, nhất là loại rượu vang hảo hạng kia.

Dù cô chỉ nhấp vài ngụm nhỏ nhưng khi nhắm mắt ngồi yên như vậy được một lúc, cô cũng vô thức ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay.

...

Trực thăng đáp xuống một bãi đậu tư nhân ở ngoại thành New York, bên ngoài có mấy chiếc xe đang đợi.

Sau khi trực thăng đáp cánh, các thành viên căn cứ vô cùng nhanh nhẹn linh hoạt đi ra ngoài. Trước khi xuống trực thăng, Tiểu Hứa có ngoảnh lại nhìn Lệ Nam Hành cùng Phong Lăng một cái.

Phong Lăng vẫn đang ngủ, lão đại cũng vẫn đang ngồi bên cạnh nhìn cô chăm chú, không vội xuống trực thăng.

"Lão đại, đường hàng không ở New York được kiểm soát rất nghiêm, để tránh phiền phức nên chúng tôi đáp xuống nơi này trước rồi lái xe đưa cô ấy về nhà họ Phong. Bây giờ chúng ta đưa cô ấy về hay là..."

"Không vội, chờ cô ấy tỉnh ngủ rồi tính tiếp." Lệ Nam Hành hờ hững nói.

Dù sao họ cũng đã về tới Mỹ, tất nhiên anh cũng không vội. Cho dù là New York hay là Los Angeles đi chăng nữa, chung quy đều là nơi anh có thể đưa tay là chạm đến được ngay, chứ không phải nước Anh xa xôi kia.

Thấy Lệ lão đại không nỡ lòng đánh thức Phong Lăng dậy, quả nhiên là dù có cứng rắn đến mấy nhưng khi đối diện với Phong Lăng, lão đại cũng mềm lòng mà thôi.

Tiểu Hứa không quấy rầy nữa, dứt khoát xuống trực thăng.

Phong Lăng tiếp tục ngủ, sắc trời bên ngoài đã sáng hẳn, bây giờ là bảy giờ sáng.

Thấy Phong Lăng còn đang ngủ, rốt cuộc Lệ Nam Hành vẫn bế ngang cô lên, động tác bế lên rất nhẹ nhàng, cố gắng không đánh thức cô.

Mãi đến tận khi bế người xuống trực thăng, đang định lên xe thì Tiểu Hứa đi đến: "Lão đại, đi chiếc xe đằng trước đi, xe khác thì để các anh em trong căn cứ lái đi trước, trở về tôi đến căn cứ XI dặn dò lại một vài câu là ổn thôi."

"Ừ." Lệ Nam Hành đáp qua loa lại một tiếng rồi tiếp tục bế Phong Lăng đi.

Đúng là Phong Lăng đã ngủ thật, nếu không có ai chạm vào cô thì cô vẫn sẽ ngủ say như thế. Cho dù Lệ Nam Hành có bế cô như thế nào đi chăng nữa thì cũng chỉ như chuyển cô từ ghế sofa đến chỗ khác mà thôi.

Tiểu Hứa đi theo cạnh Lệ Nam Hành, nhỏ giọng nói: "Lão đại anh bế cô ấy ra sau ngồi đi, tôi lái xe."

"Không sao, cứ để tôi lái."

"Nhưng nếu thế thì phải đặt cô ấy xuống, không chừng việc đó sẽ đánh thức cô ấy..."

"Cô ấy tỉnh rồi."

Tiểu Hứa: "..."

Phong Lăng: "..."

Phong Lăng dứt khoát mở mắt ra, nhìn người đàn ông đã nhìn thấu cô từ lâu.

Thấy cô mở mắt, quả nhiên Lệ Nam Hành không hề kinh ngạc, anh khẽ cong môi, nhìn cô: "Chịu mở mắt rồi sao?"

Phong Lăng thuận theo tư thế đang bế cô lên xe của người đàn ông để đẩy anh một cái, sau đó, cô đi đến vị trí dưới cùng trong xe để ngồi, không muốn gần anh chút nào.

Tiểu Hứa nhìn bầu không khí này, cảm thấy bản thân quả thật không nên ở đây làm chướng mắt người ta nên anh ta không đi theo nữa, xoay người đi đến một chiếc xe khác.

Lệ Nam Hành thấy Phong Lăng ngồi vào góc trong cùng thì cũng không nói gì, anh mở cửa ghế lái chính rồi ngồi vào, khởi động máy, cho xe lăn bánh đi.

Chiếc xe này rất lớn, anh ngồi ở trước, cô ngồi ở sau, hai người chỉ lặng yên, hoàn toàn không hề nói với nhau câu nào.

Mãi đến khi đi qua một con đường, vào trong nội thành New York, Lệ Nam Hành mới nói: "Trước khi em đến Anh, chắc hẳn em đã biết mình còn có một bà ngoại, em cũng từng gặp bà ấy rồi. Nhưng khoảng thời gian đó, bà ấy bị bệnh triền miên, vẫn luôn ở trong bệnh viện. Sau khi tỉnh lại, bà ngoại biết tất cả mọi chuyện, không chịu nổi đả kích nên hai năm qua, tình trạng sức khỏe vẫn không tài nào tốt lên được. Bà ấy đang ở trong viện điều dưỡng Los Angeles, em thì lại ở New York, sau này nếu có thời gian thì hãy quay về thăm bà ấy!"

Phong Lăng không lên tiếng.

Trước đó cô cũng đã nghĩ đến chuyện của bà ngoại, cô từng trao đổi chuyện này với ông bà nội qua điện thoại, định là sau khi mình về Mỹ, cô sẽ đưa bà ngoại đến New York ở luôn.

Từ nhỏ đến lớn, Phong Lăng cũng không có quá nhiều thứ được gọi là tình thân, nhưng trên đời này vẫn còn vài người thân luôn đối xử tốt với cô, luôn cưng chiều cô, cô cũng tự có tính toán riêng.

Nhất là hình như miếng ngọc bội trước kia cô mang bên mình là do bà ngoại đeo cho.

"Được." Cô không có gì nói nhiều hơn về chuyện này, chỉ lạnh nhạt đáp một tiếng.

Phong Lăng rất im lặng, loại im lặng này không giống với sự yên tĩnh cẩn trọng, bĩnh tĩnh của cô khi còn trong căn cứ.

Đó là sự im lặng như hoàn toàn ngăn cách anh ra khỏi thế giới của chính cô.

Lệ Nam Hành lái xe, nhìn cô qua gương chiếu hậu: "Sau khi về New York, em có kế hoạch gì không?"

Phong Lăng không để ý đến anh, chỉ cúi đầu xem điện thoại một lát, Tiểu Bát gửi tin nhắn đến hỏi tại sao không thấy cô đâu. Cô còn đang suy nghĩ xem phải giải thích chuyện bản thân bay từ London về New York trong một đêm này như thế nào.

Có lẽ Quý Noãn cũng đã biết tin nên cô ấy không hỏi cô làm sao, còn Tiểu Bát...

Cô vẫn đang do dự không biết trả lời ra sao.

Lệ Nam Hành bỗng đỗ xe lại ven đường, ngón tay Phong Lăng đang đặt trên màn hình điện thoại, bởi vì anh đột ngột dừng xe nên cô ngước mắt lên nhìn anh.

Người đàn ông kia nhìn Phong Lăng qua gương chiếu hậu, ánh mắt chạm nhau, sau khi nhìn một lát, rốt cuộc anh cũng không nói gì, chỉ tiếp tục lái xe về phía trước.

Phong Lăng nhìn bóng lưng đang lái xe của đối phương, rồi cũng chỉ im lặng.

Những lời nên nói, cô đã nói hết từ lúc anh đưa văn bản trục xuất cô khỏi căn cứ XI năm ấy rồi.

Lệ Nam Hành cũng tự rõ được trước kia anh đã ra quyết định như thế nào.

Hai người ai nấy đều rõ ràng, vì thế trong suốt khoảng thời gian dài qua, anh đã biết thân biết phận không đi gặp cô.

Trong xe rất yên tĩnh, anh lái xe, còn cô thì cúi đầu xem điện thoại.

Qua gương chiếu hậu, Lệ Nam Hành thấy được gương mặt của Phong Lăng được ánh mặt trời bên ngoài cửa kính chiếu lên, cô không trang điểm, vì đang cúi đầu nên hàng mi dài hơi rủ xuống tựa như một cánh quạt đen thẳm.

Lệ Nam Hành không biết bản thân đã phải kiềm chế bản thân cỡ nào mới không trở mặt, cướp cô về Los Angeles mà chỉ tiễn cô đến New York.

Đây là con đường anh chọn thay cô, bất chấp việc cô sẽ phẫn nộ, sẽ nổi giận, sẽ tuyệt giao với mình, anh vẫn kiên quyết giúp cô lựa chọn con đường trở về nhà này, cũng kiên quyết chặt đứt quan hệ giữa cô và căn cứ XI. Hiện tại, nếu không tiễn cô về New York mà bắt cô đến Los Angeles, anh mới không phải là con người.

Nhưng đứng dưới góc độ ngoài lý trí.

Anh hoàn toàn không muốn đưa cô về New York.

Phong Lăng thay đổi lớn như bây giờ là điều anh đã dự liệu trước, cũng là điều anh muốn nhìn thấy nhưng bây giờ bản thân anh lại sợ phải nhìn thấy.

Khoảng cách bị cô kéo dài ra như là một con kênh gộp tất cả những ân oán khúc mắc trong suốt tám năm qua chắn trước mặt hai người mà chưa chắc đã bước qua được. Cô đang ra sức lảng tránh, cho dù chưa hề nổi giận rồi làm ầm lên, thế nhưng từng giờ từng phút cô đều đang tránh né anh một cách rất rõ ràng.