Lệ Nam Hành từ từ bỏ chân cô xuống để tránh lại làm cô đau. Sau khi đắp chăn cho cô xong, anh mới áp tay lên trán cô.
Nhiệt độ cơ thể cô đã giảm nhưng vẫn cao hơn bình thường một chút.
Có lẽ là nhờ cảm giác mát lạnh của bạc hà trong thuốc mỡ mà cảm giác khó chịu đau nhức bỏng rát ở bên dưới của Phong Lăng đã dễ chịu hơn, nhưng hiện tại cô vẫn chưa hoàn toàn thoải mái. Trong cơn mê man cô vẫn hơi cau mày, khó chịu cọ xát đôi chân.
Lệ Nam Hành ngăn hành động này của cô lại, anh cúi xuống nói nhỏ bên môi cô: “Thuốc anh vừa bôi cho em có tác dụng chống viêm, ngày mai là sẽ đỡ thôi, đừng cử động nhé?”
Quả nhiên Phong Lăng không ngọ nguậy nữa, cô nghiêng đầu sang một bên ngủ tiếp.
Lệ Nam Hành đi lấy khăn bông tới lau mồ hôi trên người cô.
Ngủ cả buổi chiều rồi hết cả hoàng hôn đến tận khi trời đã tối mịt, Phong Lăng mới mở mắt ra. Đập vào mắt là ngọn đèn trần phong cách Bắc Âu trong phòng khách sạn, cô ngẩn ra một lúc lâu mới lờ mờ ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, ngoảnh lại thì nhìn thấy một chiếc xe đẩy thức ăn chuyên dụng trong khách sạn đang để ở gần giường.
Cô khẽ cử động một chút, liền phát hiện mình không mặc gì ở dưới chăn cả. Nhưng cơ thể sau khi đổ mồ hôi đã được lau một lượt nên rất sạch sẽ.
Phong Lăng chỉ lướt mắt qua những món ăn trên chiếc xe đẩy đó, không cần đoán cũng biết đã xảy ra chuyện gì.
Đây đều là những món ăn mà ngày trước cô luôn gọi trong nhà ăn của căn cứ.
Là Lệ Nam Hành.
Phong Lăng nhắm mắt lại, đang định ngồi dậy thì cánh cửa của một gian phòng khác của phòng khách sạn mở ra, dáng người cao lớn, thẳng tắp của người đàn ông bước tới. Vừa thấy mặt Lệ Nam Hành, cô lại nhớ đến những gì đã trải qua trong xe, ánh mắt bỗng trở nên lạnh đi.
“Em tỉnh rồi à, ăn chút gì nhé.” Lệ Nam Hành cũng không hỏi cô có chỗ nào còn khó chịu hay đau nhức không. Đây đều là những câu hỏi không có đáp án gì, chỉ cần cô không muốn trả lời thì có hỏi gì cũng vô dụng. Chi bằng anh để cô ăn chút gì đó cho hồi sức còn hơn.
Quả nhiên, Phong Lăng không nói gì mà chỉ lạnh lùng nhìn anh.
Lệ Nam Hành đi đến bưng một bát mỳ trên xe đẩy thức ăn lên, rồi lại gắp một ít thức ăn bỏ vào trong đĩa, sau đó anh ngồi cạnh giường định đỡ cô dậy ăn.
Lúc anh vươn tay ra, Phong Lăng liền nhăn mặt, ánh mắt nhìn anh đầy cảnh giác.
Lệ Nam Hành: “Ăn gì đó đi đã, anh biết em đang giận, nhưng đừng đày đọa cơ thể mình như thế! Với dáng vẻ bây giờ, em cũng chẳng thể về nhà họ Phong được, hiện tại, dù em muốn giết, muốn mắng, muốn đánh anh, cũng cần phải có sức thì mới có thể làm được.”
Phong Lăng khàn giọng nói: “Nếu anh đã biết tôi muốn đánh, muốn mắng, muốn giết anh, tại sao anh vẫn muốn làm chuyện đồi bại này hả?”
Lệ Nam Hành gắp mỳ đưa đến bên miệng đối phương, giọng nói rất bình tĩnh: “Từ trước tới nay, năng lực kiềm chế của anh luôn mất tác dụng trước mặt em. Hôm nay cuối cùng anh cũng không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, lời nói của em đã khiến anh tức giận đến mức nào, chẳng lẽ trong lòng em không biết hay sao?”
Phong Lăng thảng thốt nhìn anh: “Lệ Nam Hành, ý của anh là dù anh cưỡng bức tôi nhưng hành động đó vẫn đúng đắn?”
Người đàn ông đưa đũa mỳ đến bên miệng cô, nói khẽ: “Há miệng.”
Cô không há miệng, anh cũng không vội, chỉ nhẫn nại nhìn cô: “Em không đói à? Vẫn còn sức? Còn có thể làm thêm lần nữa đúng không?”
Nghe thấy câu “làm thêm lần nữa”, bàn tay trong chăn của Phong Lăng siết chặt thành nắm đấm, cô đanh mặt, nhìn thẳng vào mắt anh hồi lâu. Khi những sợi mỳ rơi xuống vì bị đứt, Lệ Nam Hành không vui nhưng vẫn tiếp tục gắp thêm một ít mỳ lên đưa đến bên miệng cô lần nữa. Lần này Phong Lăng mới chầm chậm há miệng, bất đắc dĩ ăn mỳ. w●ebtruy●enonlin●e●com
Cô nhai rất chậm. Dù khách sạn này nấu rất được nhưng cảm giác được Lệ Nam Hành đút cho từng miếng thế này cùng với việc thân dưới vẫn đau nhức dù đã được bôi thuốc đã nhắc nhở Phong Lăng rằng người đàn ông này đã cầm thú tới mức nào khi ở trong xe trên núi hôm nay.
Đúng rồi, bôi thuốc.
Bây giờ, dù cô vẫn cảm thấy đau nhức nhưng cũng không phải là cảm giác bỏng rát như trước đó nữa, những thứ cô cảm nhận được trong mơ…
Cô bỗng ngoảnh sang nhìn tuýp thuốc ở bên cạnh, nó đã bị dùng mất một nửa non.
Anh đã bôi thuốc cho cô rồi!
Lại còn bôi thuốc ở chỗ đó nữa!
Phong Lăng bỗng đỏ bừng mặt, không dám tin nhìn Lệ Nam Hành.
Có vẻ như Lệ Nam Hành cũng biết cô đang nghĩ gì, nhưng anh không nói gì hết tránh để cô thêm ngại ngùng. Anh chỉ tiếp tục đút cho cô, đến khi Phong Lăng có hơi trúc trắc ăn thêm mấy miếng, anh mới lại gắp thêm mấy món khác mà cô thích đưa đến bên miệng cô.
Có lẽ vì đây đều là những món ngày xưa cô thích ăn, mà trong suốt một năm sinh sống ở Anh, cô vẫn chưa thưởng thức lại nên sau khi ăn một lúc, cô đã có khẩu vị. Phong Lăng cũng không từ chối nữa, đến khi ăn no cô mới ngoảnh mặt đi, tỏ ý không ăn tiếp nữa.
Thấy cô có vẻ đã ăn no rồi, bấy giờ Lệ Nam Hành mới tha cho cô, cầm giấy ăn lau miệng cho cô.
Nếu không vì sự việc xảy ra trên núi mà chỉ nhìn vẻ mặt nhẫn nại và dịu dàng bây giờ của người đàn ông này, Phong Lăng suýt tưởng rằng anh đã thay tính đổi nết. Từ một người ngang ngược, ác ma biến thành người đàn ông dịu dàng, ấm áp.
Đáng tiếc!
Đáng tiếc là dù bây giờ người đàn ông này có quỳ xuống cầu xin thì cũng không thể xóa bỏ được hành vi cầm thú hôm nay của anh.
“Ăn xong rồi! Em xuống giường thử bước đi xem có khó chịu không. Buổi tối, trước khi đi ngủ lại bôi thuốc thêm lần nữa. Sau khi bôi hết tuýp thuốc này, sáng mai chắc vết thương cũng đỡ hơn nhiều.” Lệ Nam Hành vừa đẩy chiếc xe đồ ăn sang một bên, vừa nhìn Phong Lăng.
“Đưa thuốc đây cho tôi, tôi tự bôi.” Phong Lăng cau mày.
Hàng lông mày nghiêm nghị của Lệ Nam Hành cau lại: “Tự em bôi làm sao được? Tự em có tìm thấy chỗ được không? Có nhìn thấy không?”
Phong Lăng: “…”
“Cũng có phải lần đầu đâu! Ngày xưa, lúc chưa làm sao, chúng ta cũng đã làm không ít lần. Lúc ở trong rừng, cũng không phải anh chưa từng tắm cho em, những chỗ không nên nhìn thấy thì anh cũng thấy hết rồi.” Lệ Nam Hành lại cầm tuýp thuốc đó lên xem, đồng thời nói: “Loại thuốc này cần phải bôi chính xác và đều đặn, em có chắc là mình tự làm được không?”
Phong Lăng thờ ơ đoạt lấy tuýp thuốc trong tay anh, sau đó cúi đầu nhìn những chữ tiếng Anh chằng chịt bên trên. Xác định lời anh nói thật, đúng là phải bôi thuốc đều đặn, hơn nữa, còn phải bôi hết toàn bộ vết thương ở bên trong. Nếu cô tự làm, đúng là không thể được.
Vừa nghĩ đến chuyện, dù người đàn ông này không đưa cô đến bệnh viện nhưng anh lại đến hiệu thuốc để mua loại thuốc này, mặt Phong Lăng chợt có vẻ ngượng ngùng. Cô liền ném trả tuýp thuốc vào tay anh, không nói thêm về chuyện này nữa, chỉ dựa ra sau giường: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Lệ Nam Hành đứng dậy đi lấy điện thoại đưa cho cô.
Phong Lăng nhận lấy, không thèm nhìn anh dù chỉ một cái.
Bây giờ cô thế này đúng là không thể về nhà họ Phong được, vì ngày nào ông bà nội cũng mong nhớ cô, cô mà về nhà với tình trạng trông có vẻ đau ốm này, hai ông bà chắc sẽ lại lo sốt vó. Vậy nên cô chỉ có thể chờ ngày mai tình trạng khá khẩm hơn rồi mới quay về thôi.
Cô cầm điện thoại thì nhìn thấy mấy cuộc gọi nhỡ, có một cuộc là của ông Saint, hai cuộc của Quý Noãn, còn có hai cuộc của Ain và một vài tin nhắn chưa đọc, trong đó có cả tin nhắn của Tiểu Bát.