Thế nhưng Phong Lăng vừa dứt lời, người đàn ông kia đột nhiên ôm luôn lấy eo của cô. Khi bàn tay cô đột ngột khựng lại, anh đã ghì cả người cô vào lòng mình. Phong Lăng khẽ hô lên “Anh làm cái...” nửa câu sau chưa kịp nói hết, nụ hôn nóng bỏng của người đàn ông đã ập tới.
Lệ Nam Hành dùng một tay ôm lấy eo cô, tay còn lại giữ chặt cằm của cô, ép cô phải ngẩng đầu lên, đón nhận nụ hôn mãnh liệt của anh.
Bờ môi của Phong Lăng hơi hé mở vì còn chưa kịp nói hết câu, vì thế càng giúp anh dễ dàng cạy mở hàm răng cô, quấn lấy đầu lưỡi cô, chạm tới cuống lưỡi, mút mát thật mạnh, như thể muốn nuốt chửng cả người cô vào bụng.
Phong Lăng vội vàng “ưm” một tiếng, phản ứng theo bản năng là vội vàng ngắt nguồn điện của bàn ủi, nếu không chiếc áo sơ mi này chắc chắn sẽ cháy khét lẹt.
Trong lúc cô vùng vẫy chống cự, dường như người đàn ông kia hiểu được ý đồ chính của cô. Một tay anh vẫn ôm chặt cô, một tay khác vươn ra rồi ấn công tắc của chiếc bàn ủi xuống. Trong lúc cắt đứt nguồn điện, anh cũng ôm cô chặt hơn.
Nụ hôn ngang ngược của Lệ Nam Hành gần như cuốn sạch tất cả cảm xúc mơ hồ của Phong Lăng. Hơi thở nóng bỏng và mạnh mẽ tràn ngập trong khoang miệng, khiến người cô run rẩy theo bản năng, tất cả sức lực dường như bị người đàn ông này cướp đi trong nháy mắt. Hai chân Phong Lăng nhũn ra, bởi vì nụ hôn của người đàn ông này càng lúc càng thêm sâu, khiến cô vô thức nhớ đến những cảnh tượng khi sống ở trong rừng lúc trước. Mỗi đêm cô chỉ muốn ngủ một giấc ngon lành, nhưng đều bị anh hôn đến mức toàn thân tê dại, không thể không ân ái cùng anh.
Chính vì có những hồi ức đó, cho nên cơ thể của Phong Lăng trở nên mềm nhũn vì những chuyện trong quá khứ cùng cảm giác quen thuộc đã thấm vào xương tủy. Bởi vì anh hôn quá mạnh bạo, hơi thở nặng nề phả hết vào ngũ quan của cô, nên vô tình ép cô rơi nước mắt.
Điểm mấu chốt hơn cả là người đàn ông kia vừa ôm cô vừa xoay người ngồi xuống chiếc ghế sofa bằng vải ở bên cạnh, cô bị ép ngồi trên đùi anh, bị người đàn ông này giữ chặt trong lòng. Hai người dính sát vào nhau, gần như không còn kẽ hở.
Hai tay của Phong Lăng đặt trên lồng ngực rắn chắc của Lệ Nam Hành, bên tai chỉ còn nghe thấy tiếng thở dốc trầm thấp của anh cùng âm thanh ám muội khi môi lưỡi đôi bên quấn quýt. Đến cả âm thanh phản kháng nghẹn ngào khi bị cưỡng hôn của cô cũng hoàn toàn bị anh chặn trong miệng.
Lòng bàn tay nóng rực của Lệ Nam Hành in dấu trên eo cô. Dường như vẫn chưa thỏa mãn, bàn tay anh lại di chuyển liên tục trên cơ thể cô. Phong Lăng bị ép phải ưỡn người về phía anh mà đón nhận nụ hôn nóng bỏng.
Qua một hồi lâu, cuối cùng Lệ Nam Hành cũng buông tha cho đôi môi bị giày vò đến mức sưng đỏ kia. Anh thở dốc, ánh mắt sâu thẳm vẫn dừng lại trên gương mặt cô.
Bấy giờ Phong Lăng mới có thể thở phào. Cô phải thừa nhận rằng lúc này toàn thân mình đều mềm nhũn, hai gò má cũng đỏ ửng, cặp mắt như thể được gột rửa vài lần trong nước, mơ mơ hồ hồ, rưng rưng. Quan trọng là ánh mắt cô cứ đờ đẫn, hình như ban nãy mình chỉ ủi quần áo thôi mà, sao đột nhiên lại bị ôm rồi hôn hít một hồi lâu, hôn đến mức như sắp thoát xác luôn vậy. Điều hoảng hốt hơn là cảm giác cứ như quay lại khu rừng kia, cô suốt ngày bận bịu với mấy việc vặt trong căn nhà gỗ, toàn chuyện ăn mặc chi tiêu, đồng thời bất cứ lúc nào cũng bị người đàn ông này ôm lấy rồi hôn tới hôn lui.
Thấy qua một hồi lâu mà cô vẫn chưa hoàn hồn, Lệ Nam Hành đưa tay ôm lấy mặt cô, hầu kết chuyển động lên xuống rồi lại ngậm lấy cánh môi cô lần nữa.
“Ưm...” Phong Lăng đột nhiên tỉnh táo lại, hai tay vội vàng chống lên lồng ngực anh, không cho anh lại gần thêm nữa, giọng nói cũng bị ngắt quãng vì nụ hôn: “Lệ Nam Hành, anh... ưm...”
Cứ tiếp tục hôn nữa, cô thật sự sẽ không chịu nổi.
Con người Lệ Nam Hành xưa nay luôn có bản tính xâm chiếm rất mạnh mẽ, chẳng qua khi ở trước mặt cô, anh đã kiềm chế rất nhiều, cố gắng giảm bớt bản năng hung hăng và ngang ngược của mình. Nhưng bây giờ người đàn ông này không kiềm chế gì nữa khiến cô gần như không có sức đâu mà ngăn trở. Mười tháng trước, lần đó cô cũng hoàn toàn không ngờ rằng anh sẽ bộc phát ngay ở trong xe...
Bây giờ cô đã biết rằng khi người đàn ông này không kiềm chế thì chuyện gì cũng làm được thật.
Tuyến phòng ngự trong lòng cô chớp đèn đỏ, không ngừng cảnh cáo cô rằng người đàn ông này sẽ đè cô xuống giường bất cứ lúc nào. Cho dù cánh tay anh đang bị thương, anh vẫn có thể ấn cô xuống chỗ này rồi muốn làm gì thì làm.
Trước kia Lệ Nam Hành đối xử với cô rất khách sáo, vậy mà bây giờ anh hành xử rất bất thường, và cũng không giữ ý với cô như trước kia nữa.
Bởi vì cô giãy giụa nên Lệ Nam Hành hơi ngừng lại, sau đó giữ chặt lấy hai tay cô, không cho phép cô từ chối nụ hôn này. Anh cắn môi cô, hôn đến mức đầu óc cô mê man, đến mức bức tường lý trí của cô cũng bị đập vỡ thành từng mảng.
Không ổn.
Cô chỉ tới đây để xem tình hình vết thương trên cánh tay anh, không phải giống như Tần Thư Khả nói – thà đối xử với Lệ Nam Hành tốt hơn một chút, còn hơn là suốt ngày phải tươi cười với các đối tác khó hầu hạ kia.
Cô chỉ đến xem vết thương thế nào thôi, cô không cần thiết phải dâng hiến bản thân mình, càng không cần lấy bản thân ra để giao dịch.
Nhưng bây giờ thì sao?
Sao đột nhiên lại bị hôn?
Rõ ràng ban nãy, cô đang ủi quần áo mà!
Căn bản Phong Lăng không thể nào duy trì được sự tỉnh táo và lý trí, mọi thứ đang rất loạn. Cuối cùng đến khi anh chịu buông cô ra, người phụ nữ trong lòng anh đã trở nên đờ đẫn, qua một lúc lâu vẫn chưa hoàn hồn được. Rõ ràng còn chưa đụng tới một giọt rượu nào, vậy mà trông như thể đã say ngà ngà, hai má đỏ ửng.
“Không thích à?” Anh cắn vành tai cô, giọng nói vừa trầm vừa khàn, gợi cảm chết đi được.
Phong Lăng vừa định lên tiếng, người đàn ông kia đã khẽ cười, âm thanh trầm khàn: “Sao không nói gì? Em cứ đứng đó ủi quần áo giúp anh như một cô vợ nhỏ, làm anh không kìm nén được, bây giờ phải cố gắng kiềm chế bản thân không kéo em lên giường, chỉ ngồi trên sofa hôn em một lúc thôi đấy. Ánh mắt của em cứ như bị anh bắt nạt không bằng, anh dỗ dành em như thế này đâu giống bắt nạt em đâu?”
Khi nói câu này, anh ấn chặt cô vào lòng mình, để cô cảm nhận được “tình trạng khẩn cấp” ở nơi nào đó của anh.
Cơ thể Phong Lăng lập tức cứng đờ, cô vội vàng định đứng dậy. Người đàn ông nhìn dáng vẻ quen thuộc khi không muốn cảm nhận sự thay đổi trên cơ thể anh, lại nhìn thấy đôi môi sưng đỏ vì bị giày vò và mái tóc rối bời của cô mà không nén được tiếng cười.
Anh vuốt ve gò má cô, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt cô: “Có thời gian để ủi quần áo cho anh, sao không san sẻ chút kiên nhẫn để cảm nhận trái tim anh dành cho em? Em còn định lạnh nhạt với anh bao lâu nữa?”.
Phong Lăng vội vã đứng dậy, nhưng giữa chừng lại bị người đàn ông kia kéo vào lòng, lần này không phải ngồi xuống nữa, mà là ngã nhào vào lòng anh.