Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1348: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (608)



Hình như Phong Lăng vô cùng tức giận vì nụ hôn đầy tính bạo lực của Lệ Ham Hành, đột nhiên cô giơ tay lên cố gắng kéo cổ anh, Lệ Nam Hành cảm thấy cô như có nguồn sức mạnh dồi dào như hồi cô còn ở căn cứ, tấn công anh khiến anh không thể làm gì được, chỉ đành để Phong Lăng kéo mình xuống nước.

Trừ cánh tay bị thương vẫn chống bên bờ ra, còn lại cả người anh bao gồm cả phần đầu đều ở dưới nước.

Nước bắn tứ tung, không thể cứu vãn nổi nữa.

Không biết rốt cuộc là anh bắt đầu trước hay đột nhiên cô bắt đầu trước, đến khi Lệ Nam Hành ló đầu ra khỏi nước, Phong Lăng cũng trồi lên khỏi mặt nước chung với anh, hai cánh tay mảnh khảnh quấn chặt cổ anh, ôm lấy anh, răng môi triền miên với anh rất lâu.

Hai người dính chặt vào nhau, rõ ràng cả hai đều ướt nhẹp, nhưng hiện tại trong đầu Lệ Nam Hành đều là những cảm xúc đã dâng trào, sự tỉnh táo chỉ giữ được trong mấy giây như vậy. Tận sâu trong đáy lòng anh như có tiếng nói đang nói với anh, nếu nhân lúc Phong Lăng uống say, không còn nhận biết được đúng sai, thật giả mà anh chỉ muốn chiếm lấy cô dù sau này chắc chắn cô sẽ tức giận, nhưng dường như cùng lúc ấy, Phong Lăng đột nhiên bộc lộ sự chủ động, giọng nói kia dần dần không còn vết tích gì nữa.

Lệ Nam Hành không để ý đến cánh tay bị thương của mình, hai tay ôm chặt đối phương, chìm trong nước, cho dù băng gạc bị thấm nước, anh cũng không thấy đau mà chỉ lo hôn cô một cách say đắm. Sự đảm bảo và suy nghĩ "Cô ấy uống say rồi tôi chỉ đang dỗ dành cô ấy thôi", "Tôi chỉ đùa với cô ấy", "Hôm nay, nếu cô ấy không bằng lòng thì không cần phải làm tới bước cuối cùng" trước đó không biết đã biến mất từ lâu rồi.

Bỗng nhiên, Lệ Nam Hành khó chịu hừ một tiếng, môi tách ra, khẽ mắng: "Say đến như vậy rồi mà em còn cắn người à? Vừa nãy, lúc ở trong phòng, không phải khi bò lên người anh, em vẫn rất dịu dàng sao? Giờ cắn mạnh như vậy?"

Trước những lời trách móc của Lệ Nam Hành, Phong Lăng không nói tiếng nào mà còn cắn cằm anh lần nữa. Trong nháy mắt, Lệ Nam Hành đau đến giật cả mình, nhưng anh cũng thoải mái đến mất hồn. Anh chau mày cố gắng ôm chặt cô vào trong lòng, thò tay vào trong nước, tàn nhẫn bóp nắn chỗ nhạy cảm của cô giống như báo thù.

Bởi vì động tác tay của anh, sắc mặt Phong Lăng bỗng thay đổi, Lệ Nam Hành vừa cười khẽ vừa thở hổn hển, rồi lại hôn cái miệng nhỏ nhắn đỏ hồng ướt át của đối phương: "Thế nào? Có cảm giác à?"

Anh kéo dây thắt sau cổ cô, trong nháy mắt đồ bơi của cô tuột xuống, anh kéo cô vào trong nước, tránh cho cô bị lạnh, lời nói của anh giống như ngụ ý là “em đã uống nhiều rồi, ông đây giày vò em thế nào thì em cũng sẽ không tức giận, hưng phấn thôi không có gì đáng ngại”: "Tối nay em chủ động hai lần, ban nãy ở trong phòng, em đột ngột dừng lại,

ông đây kìm nén suýt liệt một nửa, hiện tại em dám rút lui nữa thì cho dù là cưỡng ép, anh cũng phải làm cho ra ngô ra khoai với em ở đây, em không thoát nổi đâu, biết không? Hửm?"

Một tay người đàn ông siết chặt cái eo trần trụi của cô, tay kia bám vào bờ hồ, cơ thể họ đều như muốn bốc lửa, đất bên cạnh hồ đã ướt nhẹp vì những giọt nước bắn tung tóe từ lâu rồi.

Phong Lăng vẫn im lặng, chỉ lúc gần như đã dùng hết tất cả sức lực, cô mới bám vào người đàn ông trước mắt, Lệ Nam Hành khựng lại, còn chưa hiểu cô muốn làm gì, cả người đã đột nhiên bị Phong Lăng đè lên bờ hồ, nửa người vẫn còn ở trong nước, nhưng lúc này Phong Lăng lại rất mạnh liệt, hoàn toàn không lạnh nhạt thờ ơ như lúc tỉnh táo thường ngày, cũng không dễ thương đáng yêu như lúc uống say. Phần lưng của Lệ Nam Hành bị va đau, nhưng lại trở thành tiếng rên rỉ gợi cảm, anh cụp mắt nhìn người phụ nữ trong lòng đột nhiên hung dữ giống con báo nhỏ, cúi đầu khàn giọng nói bên tai cô: "Sao thế? Tối nay đến lượt em hả? Không cho phép anh chủ động? Em muốn tự làm sao?"

Anh kề sát môi mình vào tai trắng nõn như ngọc của cô, lúc dứt lời, không nhịn được cắn tai cô một cái, sau khi cắn xong anh lại khẽ khàng mút nhẹ, mười ngón tay của Phong Lăng đang nắm vai anh bỗng dưng bấu chặt trong nháy mắt, móng tay hơi dài gần như muốn xuyên thủng lớp da trên vai anh, mà cùng lúc đó, cô lại buông tay ra, duỗi về phía quần bơi màu đen anh mặc lúc ngâm suối nước nóng.

Lệ Nam Hành nhếch miệng, cúi đầu trộm hôn hai má cô, thở dốc nói: "Gấp vậy à?"

Vừa nói vừa đưa tay vào trong nước, đè tay cô bên eo anh lại: "Không cần em cởi, anh tự làm."

Nói xong cực kì sảng khoái cởi của mình.

Đồ bơi trên người Phong Lăng đã rớt xuống từ lâu, lúc này trên người hai người đều không mặc gì nữa, cơ thể dán vào cơ thể, da thịt dán vào da thịt vuốt ve lẫn nhau, cả hai dùng sức ôm nhau hôn môi thân mật khắng khít. Tay trái Lệ Nam Hành giữ gáy của Phong Lăng, không cho cô tách ra, cho dù là khe hở chút xíu cũng không được, nhưng lúc này nụ hôn của Phong Lăng không hiểu sao lại giống như cắn xé, tay dùng sức bấu vào lưng anh, sờ tới mấy vết thương cũ trên lưng anh năm xưa, động tác dần dần trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Tay Lệ Nam Hành lại cực kỳ không khách sáo, lúc đang hôn đã lướt tới lướt lui mấy lần trên người cô, cuối cùng tham lam dừng lại ở eo cô rồi từ từ đi xuống, vuốt ve một vòng.

Mặc dù là đêm hôm khuya khoắt, nhưng ở đây có thể có người đi ngang bất cứ lúc nào, cũng có thể ai đó không ngủ được, sẽ chạy tới ngâm suối nước nóng một lát hoặc bơi lội, nhưng Lệ Nam Hành biết nếu lúc này dừng lại, gió lạnh thổi sẽ cho Phong Lăng cơ hội tỉnh lại, nếu thế sợ là anh phải chết ngộp ở đây.

Động tác của anh càng thêm suồng sã, nụ hôn cũng dần dần từ môi chuyển xuống cằm, lại xuống thêm chút nữa, cái cổ nhỏ trắng của cô, xương quai xanh xinh đẹp, xuống tiếp nữa...

Bên tai hai người tràn ngập tiếng thở dốc càng ngày càng không kiềm chế được của nhau, Lệ Nam Hành đã nhịn đến mức gân xanh trên trán giật giật, nhưng không được, tuy rằng nếu không được nữa thì anh thật sự phải ngột ngạt đến nổ tung, nhưng hồ nước nóng này không hề sạch sẽ, thế là anh dứt khoát kéo tay cô dưới nước, giúp anh giải quyết sơ một lần trước...

Trong nháy mắt, cô ngoan ngoãn mặc kệ để cho anh kéo tay xuống, Lệ Nam Hành cảm thấy máu cả người đều vọt tới chỗ nào đó, lúc da đầu đang tê dại, anh khẽ rên rỉ: "Nhẹ, nhẹ chút... Phong Lăng... Sao hôm nay em làm mạnh thế... A.."

...

...

Trong nháy mắt nào đó, trong đầu Lệ Nam Hành trống rỗng, lúc lâu sau mới ôm chặt người phụ nữ trong lòng lần nữa, cúi đầu ra sức hôn cô, sau đó quay đầu kéo khăn tắm của hai người quấn cả hai lại, men theo hồ bơi có thể dẫn tới khu nghỉ dưỡng, anh vội vàng bước nhanh về đó.

Phong Lăng mặc anh lấy khăn tắm bao lấy cô, mặc anh cứ như thế bế cô đi, không ngọ nguậy, lúc cô nghiêng đầu, nụ hôn của anh lại rơi xuống, không thể tách ra, không thể dừng lại, không thể để cô trốn chạy nữa.

Trên đường đi, nụ hôn như keo sơn đã kéo dài sự nóng bỏng này, cho đến khi về phòng, Lệ Nam Hành đá văng cửa, ôm người vào.

Sau khi vào, lại không hề chậm trễ ôm người đi thẳng vào phòng tắm, rồi một mạch quay về chiếc giường vừa nãy đã bị giày vò thành đống lộn xộn, ném cô lên giường rồi không hề nể tình đè lên!