Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1400: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (660)



Lúc mới bị đè xuống, Phong Lăng nhất thời không thở được, cô dở khóc dở cười đẩy mạnh mấy cái lên vai anh.

“Tắm nước lạnh rồi, uống cả trà thanh nhiệt rồi cũng không tác dụng gì.” Lệ Nam Hành nhướng mày, xoa mặt Phong Lăng. Vì cô bất thình lình bị đè xuống giường cho nên lúc này tóc đã xõa hết ra, phủ lên chiếc chăn mềm mịn, càng tôn lên gương mặt trắng trẻo, mịn màng của cô. Anh không nhìn thấy nhưng có thể sờ được, cảm nhận được.

“Em không biết mấy thứ đó là của mấy ông cụ nhà họ Lệ mua cho anh…” Phong Lăng nói được một nửa bỗng thấy mắt người đàn ông trước mắt sâu thêm, cô lập tức không nói nữa.

“Em tra rồi hả?”

“… Anh phản ứng mạnh như thế, em không tra mà được à? Nếu không em còn tưởng em bỏ độc gì anh đấy.” Phong Lăng xấu hổ đưa thay lên che mắt mình: “Lúc trước bác sĩ đã dặn đi dặn lại em là tuyệt đối không được để anh làm bất cứ hoạt động kịch liệt nào, kể cả anh có cảm thấy anh khỏe lại rồi, nhưng vẫn phải chú ý. Sớm biết mấy cái thứ kia có tác dụng đó, em đã giấu đi từ lâu rồi, còn lâu mới dùng mà hầm canh cho anh ăn.”

“Thế giờ phải làm sao? Anh ăn mất rồi.” Lệ Nam Hành vừa nói còn vừa ác ý, nhân lúc đang trong tư thế đè vào cô mà còn cố tình thúc mấy cái.

Phong Lăng lườm anh: “Rõ ràng anh biết tác dụng của đống đồ bổ đó mà lại không nói năng gì, anh cố tình đúng không? Cố tình đợi hôm nào đó em dở chứng nấu mấy cái đó cho anh ăn, cuối cùng anh lại nói em là kẻ đầu sỏ. Dù anh có thật sự ‘cưỡng ép’ em đi chăng nữa, em cũng chỉ có thể nói mình tự làm tự chịu thôi chứ gì?”

“Câu này là do em nói nhé, thế nào gọi là ‘cưỡng ép’ em hả?” Lệ Nam Hành nhếch miệng cười, lại hôn chóc lên môi cô: “Đòi tới Israel tìm anh, bảo tìm mười mấy năm hay thậm chí là cả đời cũng tìm, yêu anh sâu đậm như thế, rõ ràng là tình cảm đôi bên, anh cần gì phải ‘cưỡng ép’ em?”

Phong Lăng: “…”

Cô biết ngay là lần đó cô không nên bày tỏ với anh mà.

Đúng một lần đó thôi mà bị anh ghim rồi.

Trước đây, chưa bao giờ anh có được câu trả lời chính thức từ cô, cô chỉ bày tỏ đúng một lần đó!

Cô bỗng ngồi bật dậy, anh cũng không cưỡng ép đè cô, nhưng đùi vẫn ghì trên đùi cô không để cô thuận lợi xuống khỏi giường.

“Được rồi, anh không làm loạn với em nữa.” Thấy cô muốn đi thật, Lệ Nam Hành vội giơ tay, lần mò trong không khí một hồi mới sờ được vào vai cô, anh ôm cô vào lòng: “Anh ở chỗ em dưỡng thương bao lâu nay, em cũng không ngủ với anh lần nào, chỉ đơn thuần là ngủ chung giường với anh thôi em cũng không chịu. Anh muốn ôm em ngủ.”

“Buổi tối anh ăn canh thịt nai, giờ còn muốn ôm em ngủ? Nếu em đồng ý thì khác nào đưa dê vào miệng cọp?” Lúc này, Phong Lăng không thể để anh dễ dàng qua mặt được.

Nói rồi, cô vùng khỏi anh, tụt nhanh xuống giường: “Em để đồ chườm mắt trên đầu giường rồi, anh tự chườm đi, em đi tắm rồi đi ngủ đây, muộn rồi.”

Lệ Nam Hành nghe thấy tiếng bước chân của cô đã xa khỏi cửa phòng, nụ cười trên mặt biến mất, tay lần mò trên giường, cầm lấy túi đá nhỏ và thuốc lên miết trong tay.

Khoảng nửa tiếng sau, Phong Lăng tắm gội xong, sấy khô tóc, vốn dĩ hằng ngày cô đều có thói quen vào phòng ngủ của Lệ Nam Hành xem anh đã ngủ ngon chưa nhưng hôm nay cô nghĩ chắc không phải xem nữa. Lâu thế chắc anh cũng ngủ rồi, hơn nữa vừa rồi cô còn cự tuyệt anh một cách rõ ràng như vậy, anh nên biết là giờ cô đang rất thận trọng, không muốn mồi ngọn lửa trên người anh lên.

Kết quả, lúc Phong Lăng vừa nằm xuống giường chuẩn bị ngủ, cửa phòng ngủ của cô bỗng mở ra. Trong phòng chỉ có ánh đèn vàng mờ mờ ở đầu giường, người đàn ông đẩy cửa mò đường tới, nhưng rõ ràng anh không quen thuộc với mọi thứ trong căn phòng này, dưới chân là lớp thảm mềm mại, tiến lên nữa chân lại va vào chân giường.

Phong Lăng nghệt ra, đang định dậy, người đàn ông lại lần mép giường xáp tới. Ngửi thấy hương thơm từ sữa tắm của cô, anh vén chăn chui tọt vào giường.

Phong Lăng: “… Lệ Nam Hành, anh đừng làm loạn nữa.”

“Không làm loạn.” Lệ Nam Hành cũng không nhiều lời, nằm luôn xuống.

Thấy anh thật sự chỉ muốn ngủ cùng giường với cô, không có ý linh tinh, Phong Lăng cố gắng lờ đi cảm giác tai mình đang đỏ lên, cô nhìn anh một lúc, cuối cùng hết cách, đành phải kệ cho anh nằm đó.

“Anh đã chườm mắt chưa?” Cô tắt đèn ở đầu giường, hỏi.

“Chườm rồi.”

“Hôm nay cảm thấy mắt thế nào? Có còn chướng nhức không?” Cô nằm xuống hỏi tiếp.

Lệ Nam Hành không trả lời cô mà nhắm mắt, hơi thở đều đều.

Ngủ rồi à?

Khả năng nhìn trong bóng tối của Phong Lăng khá tốt, trong bóng đêm, cô vẫn có thể thấy được đường nét khuôn mặt anh, thấy anh vừa nằm lên giường cô đã ngủ. Chắc vì do tác dụng của thuốc với hiệu quả do chườm mắt khiến anh hình thành thói quen chỉ cần nằm xuồng giường là ngủ ngay.

Phong Lăng cũng không ý thức được lúc này khóe môi cô đã cong lên, cô lặng lẽ nằm xuống cạnh anh, một lúc sau, nhịp thở của Lệ Nam Hành vẫn đều đều, cô khẽ lật người, lại khẽ đặt tay lên người anh, nằm sát lại, ôm anh, áp mặt vào bả vai anh, hít lấy mùi sữa tắm thơm ngát lẫn với mùi thuốc trên người anh, bấy giờ mới từ từ chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm, Lệ Nam Hành lơ mơ tỉnh dậy, anh lật người, cảm thấy cô gái nằm bên cạnh đang ôm mình, trong bóng đêm, anh cười rồi nhấc tay ôm chặt cô vào lòng.



Sáng hôm sau.

“Hôm nay tôi mặc thế nào? Trông có phong độ không?”

Cụ Hai nhà họ Lệ ngồi ở ghế sau ô tô, đã ngáp tới lần thứ hai mươi, uể oải nói: “Phong độ lắm, trông như trẻ ra mười mấy tuổi ấy, cháu dâu anh sẽ không chê bai anh đâu.”

Lệ Quân Diên cúi đầu kiểm tra lại bộ vest trên người mình, còn sờ cây gậy ba-toong tinh xảo bằng gỗ tử đàn nạm vàng, bảo: “Sau bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên chính thức đi gặp cháu dâu, con bé còn chăm sóc Nam Hành lâu như vậy, hiếm lắm mới có dịp đến nhà, cũng phải ăn bận tử tế một chút, tránh để đám trẻ chê bai mấy ông già cổ hủ chúng ta chứ.”

Cụ Hai nhà họ Lệ phì cười: “Phong Lăng không trách anh năm đó đuổi con bé khỏi căn cứ đã là tốt lắm rồi, anh còn mong con bé nhìn ra được vẻ đẹp trai ngời ngời mấy chục năm trước từ gương mặt già nua của anh nữa à?”

Lệ Quân Diên lườm ông em mình một cái: “Năm đó, tôi nào biết Nam Hành một lòng với con bé như vậy, chuyện này qua rồi đừng nhắc lại nữa, đừng nhắc nữa.”