Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1406: Nam hữu phong linh, bắc hữu hành mộc (666)



Lệ Nam Hành nâng ly, trịnh trọng đáp: “Cháu biết rồi.”

Bốn ông cụ nốc cạn ly rượu, Lệ Nam Hành muốn uống nhưng lại bị Phong Lăng ngăn lại, cô nói nhỏ: “Bác sĩ dặn anh không được uống rượu.”

Không biết có phải Phong Lăng bị ảo giác không mà cô có cảm giác lúc mình vừa nói xong câu này, rõ ràng ánh mắt của bốn ông cụ ánh lên vẻ an tâm, hiền hòa, như thể thằng cháu mà các ông vất vả nuôi lớn cuối cùng cũng tìm được một ngọn núi để dựa vào, quản lý thay cho các ông rồi.

“Phải đấy phải đấy, giờ xương cốt Nam Hành không tốt, đừng uống nữa. Để chúng ta uống, nào nào, uống rượu uống rượu.”

Mấy ông ngồi chúc rượu nhau.

Phong Lăng thấy có gì đó không đúng lắm, sao trông bốn ông có vẻ ăn ý với Lệ Nam Hành như vậy, đang mải nghĩ thì đã được Lệ Nam Hành gắp cho một miếng thịt bỏ vào bát.

Cô lập tức cúi đầu nhìn anh cầm đũa gắp chuẩn xác vào bát mình, rồi lại ngước mắt lên, thấy mắt người đàn ông vẫn không nhìn bát cô, chỉ là trực giác và độ chính xác của anh khá cao thôi.

Khả năng thích ứng của Lệ Nam Hành mạnh thật, trực giác và tốc độ làm quen của anh đều không hề bị ảnh hưởng bởi mắt. Sinh hoạt thường ngày đều rất bình thường, tự nhiên, cho nên nhiều khi cô cứ có cảm giác anh không hề bị mất thị lực, nhưng mỗi lần nhìn vào mắt anh lại không tìm được tiêu cự chuẩn xác, chứng tỏ anh không nhìn thấy thật.

Sau bữa cơm, bốn ông cụ đều đã uống ngà ngà say, Phong Lăng chủ động đưa các ông xuống lầu, may mà xe và tài xế nhà họ Lệ đều chờ ở ngoài, đưa các ông lên xe rồi, Phong Lăng đứng bên đường vẫy tay, bảo tài xế đưa họ an toàn trở về.

Cô tiện thể vào siêu thị mua ít đồ. Lúc mới xách đồ về đến nhà, vừa mở cửa bước vào đã thấy Lệ Nam Hành đang dọn dẹp bát đũa mà cô vẫn chưa kịp thu dọn.

Thấy anh đứng bên bàn cố gắng chia sẻ bớt việc nhà với cô. Phong Lăng vội buông túi đồ xuống đi vào: “Anh để đó đi, lát em bỏ vào máy rửa bát là được. Ngày mai em sẽ sắp xếp lại đồ của hai căn nhà, mang hết xuống nhà em để sau dùng cho tiện.”

Nói rồi cô đỡ anh vào nhà vệ sinh để rửa tay, vì anh không thấy gì nên lúc thu dọn bát đũa, ít nhiều gì ngón tay với lòng bàn tay cũng bị chạm vào dầu mỡ. Cô kéo tay anh ra chỗ vòi rồi lại thêm xà phòng vào tay, giúp anh cọ rửa, tạo ra những bọt xà phòng trắng xóa, thơm tho, sau đó mới rửa sạch, lau khô.

Xong xuôi, cô định mang đồ trên bàn ăn bỏ vào máy rửa bát, Lệ Nam Hành lại kéo tay cô, vẻ mặt không thay đổi. Phong Lăng không kịp đề phòng, cả người bị đụng vào bức tường cạnh cửa phòng tắm. Hơi thở của người đàn ông phả xuống, anh ép cô vào tường, rồi lại ôm lấy hông cô.

Phong Lăng đứng không vững, vừa bước được một bước đã bị kéo trở lại, cô chỉ kịp hít một hơi đã bị Lệ Nam Hành hôn thắm thiết.

Phong Lăng: “Ưm… Em đã nói gì rồi? Anh cố chịu đi… giờ không thể linh tinh được…”

Lệ Nam Hành áp mặt lên mặt cô: “Lời của bác sĩ, em chỉ cần nghe qua thôi, không cần phải để trong lòng làm gì.”

Anh ngừng lại một lúc rồi lại nói: “Em cũng có nói là em sẽ lấy anh mà, sớm muộn gì cũng là vợ anh, đừng xấu hổ.”

“Ai thèm xấu hổ?” Phong Lăng đẩy anh một cái, rồi lại bị kéo mạnh, chớp mắt đã bị Lệ Nam Hành bế thốc lên, ném xuống sofa.

Anh quây cô lại, thân thiết cạ mũi vào mũi cô, cho cô biết được bao ngày qua anh đã chịu đựng đến mức nào, nhưng chỉ mới ôm cô mấy cái đã không chịu nổi nữa.

Tai Phong Lăng nóng lên, cô khẽ cất tiếng: “Mai! Chờ mai bác sĩ kiểm tra lại, nếu bác sĩ bảo được, em… em cởi đồ nằm sẵn trên giường là được chứ gì!”

Nói rồi cô đẩy mạnh anh ra, ngồi thẳng dậy: “Giờ sức khỏe của anh đã hồi phục, không còn như cái hồ không chống đỡ nổi cả một ngón tay của em nữa, anh bắt đầu muốn lật mình làm chủ rồi đúng không? Em nói cho anh biết, chỉ cần bác sĩ bảo ổn, chắc chắn em sẽ không…”

“Chờ bác sĩ cho phép, em sẽ chủ động à?”

“Em…”

Mặt Phong Lăng bỗng cứng đờ, trong đầu bỗng hiện lại cái đêm ở khu nghỉ dưỡng Washington, khi đó thật ra cô đã gần tỉnh, lúc ấy có vẻ cô rất chủ động, hình ảnh đó cứ lặp đi lặp lại trong tâm trí, khiến tai cô càng ngày càng nóng lên.

“Được rồi, hôm nay anh vẫn chưa chườm mắt, lề mề nữa là sẽ mất tác dụng thuốc từ hôm qua đấy.” Phong Lăng vội đẩy Lệ Nam Hành ra: “Để em dọn dẹp qua đã, chờ về nhà em rồi em chườm cho anh.”

Phong Lăng bỏ từng thứ ở trên bàn ăn vào máy rửa bát, cô đóng cửa máy lại, nghe tiếng động bên trong. Cùng lúc đó cô lại có cảm giác như lờ mờ nghe thấy hơi thở và tiếng động của Lệ Nam Hành ở ngoài sofa, từng tiếng động nhỏ đều rất rõ ràng, như muốn gãi vào khu vực thần kinh nhạy cảm của cô. Thật sự thì, ngoài cái lần cô ở Anh về, vì quá tức giận mà Lệ Nam Hành đã cưỡng ép cô ở trên xe ra, gần như lúc nào anh cũng tôn trọng ý kiến của cô, chưa từng ép buộc cô thêm lần nào.

Dù trông anh đúng là rất lưu manh, khiến người ta có cảm giác cô sẽ bị bắt nạt rất ghê, nhưng cho đến tận bây giờ anh vẫn luôn tôn trọng cô.