Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1485: Em là tiểu tình ca của anh (52)



Edit: Mèo máy màu hồng

Chỉ mới nghĩ xíu xiu như vậy, trái tim của Thời Niệm Ca đã xuýt chút vọt ra ngoài.

Trông thấy cô vẫn còn đưng bên cạnh ngẩn ra, Tần Tư Đình nhìn cô một cái, cánh tay phải không bị thương đột ngột duỗi ra, cầm tay cô đi về biệt thự Lệ Thủy.

Thời Niệm Ca vẫn còn ngây ngô thì giờ trở nên mất hồn luôn, tâm trạng thay đổi dữ dội.

Cảm thấy được nắm tay kéo đi mà cô vẫn ngây ra ở đó, Tần Tư Đình quay đầu nhìn cô, thản nhiên mở miệng: “Không phải định giúp tôi băng bó à?”

Trời ạ!

Anh thật sự muốn về nhà cô kìa!

“Đúng vậy…”

“Vậy sao còn chưa chịu đi? Nhà tôi không có hộp sơ cứu, cũng có thứ gì khác để dùng.” Anh nói.

Cô vẫn chưa trả lời, anh lại nhìn cô: “Không phải nhà cậu có dì với tài xế à? Chẳng lẽ bây giờ trong nhà không có ai?”

“…”

Cô phải nói có hay không đây?

Bình thường, ở nhà đúng là không có ai mà, nhưng cô cứ cảm thấy anh tưởng nhà mình có người, cho nên mới không chú ý, trực tiếp đến nhà cô để băng bó.

Nếu như cô nói bây giờ ở nhà không có ai, có thể anh sẽ không tới.

Nhưng nếu chút nữa tới rồi anh phát hiện không có ai thì sao.

Kệ, phải yêu trái tim mình, dù sao cô cũng mon anh đến.

Cô không trả lời, chỉ nhìn anh, nói: “Cậu nói đúng, nhà mình có hộp sơ cứu, vậy đi thôi.”

Sau đí đi về phía nhà mình, Thời Niệm Ca cảm thấy anh nắm tay mình rất chặt, lại nhìn hình bóng anh ở bên cạnh, cảm thấy lượng thông tin này quá nhiều, não cô không thể chứa hết, sắp bị trào ra rồi.

Vậy mà anh lại chủ động nói đến chỗ cô, còn đồng ý để cô giúp anh băng bó nữa.

Lúc về đến nhà, Tần Tư Đình từ bên ngoài trông thấy trong biệt thự không bật đèn, chỉ có đèn cảm ứng phía trước vì họ đến gần mới sáng lên.

“Trong nhà không có ai à?” Anh hỏi.

“Ờ, thường thì có, dì Hương và chú Thái thường xuyên ở đây, tối nay… có thể nhà họ có việc, cũng do bình thường chín giờ mình mới tan học, cho nên có lẽ bây giờ họ không ở đây.” Thời Niệm Ca nói dối một cách gian nan, nhưng bản năng cô cảm thấy mình giống như đang lừa gạt anh.

Tần Tư Đình liếc nhìn cửa sổ không chút ánh sáng nào một cái, không hỏi nữa, khi cô đẩy cánh cửa trạm trổ hoa văn ra quay lại nhìn anh, anh nhìn theo bóng cô, bước nhanh vào.

Sau khi vào biệt thự, cô cầm remote mở tất cả đèn trong biệt thự lên, trong chớp mắt đèn sáng trưng, cô rất muốn biết anh bị thương thế nào.

“Cậu ngồi đó đi.” Cô chỉ chỉ một chỗ ở quầy bar, quầy bar này do chủ cũ thiết kế, thỉnh thoảng cô ngồi đó uống nước hoa quả, dù sao cô cũng không uống rượu.

Tần Tư Đình không phản đối, đi thẳng qua đó.

Thời Niệm Ca vội vàng lên phòng ngủ trêи lầu lấy hộp sơ cứu xuống, sau đó đem xuống quầy bar, vừa mở hộp thuốc vừa nói: “Đặt tay lên bàn, mình đánh giá xem có cần dùng thuốc tiêu độc không, mình thấy có máu chảy ra, lúc cậu đến bệnh viện máu vẫn chưa ngừng chảy à?”

“Ngừng rồi, chắc do buổi chiều lỡ dùng tay trái để cầm đồ, nên mới chảy chút máu.” Lúc Tần Tư Đình rất yên tĩnh, trả lời cô tựa như cô là bác sĩ.

Hiện tại Thời Niệm Ca bất chấp lòng mình cảm thấy thế nào, cúi đầu cẩn thận mở băng gạc trêи tay anh ra, sau đó trông thấy trêи khớp ngón tay thon dài của anh có một vệt máu khô, lòng bàn tay có vài vết thương, thoạt nhìn giống như vết thủy tinh đâm, có vài vết rất sâu.

“Sao lại bị thương thành ra thế này?” Cô lập tức đau lòng nhăn tít mặt lại, cúi đầu cẩn thận quan sát, sau đó lấy thuốc tiêu độc trong hộp ra bôi lên những miệng vết thương trong lòng bàn tay anh.

Tần Tư Đình dương như bị thuốc tiêu độc làm đau, nhưng sắc mặt vẫn không đổi ngồi đó, nhìn dáng vẻ cô cúi đầu rồi tỉ mỉ thoa thuốc, khẽ nói: “Sáng hôm nay, tôi bóp nát ly thủy tinh.”

“Hả?” Đầu óc Thời Niệm Ca rối bời, ngước mắt lên nhìn anh, trông thấy anh giống như không nói dối.

Ly thủy tinh à, không phải giống trêи tv đâu, nói bóp là nát được chứ?

Trừ phi anh thật sự dồn sức, hoặc xảy ra chuyện gì đó khiến anh vô cùng tức giận mới dẫn đến việc anh trực tiếp bóp nát? Xem tình trạng vết thương, hẳn là lúc thủy tinh vỡ, bàn tay anh vẫn nắm chặt không buông.

Cô không dám tin, hỏi lại: “Tại sao? Nát thì cũng nát rồi, sao cậu không buông tay ra? Còn cứ nắm chặt làm gì?”

Tần Tư Đình nhìn thằng vào mắt cô: “Chỉ bị thương ngoài da thôi, chỉ khi nào bị thương đến động mạch tay mới chảy nhiều máu, thật ra không đau lắm đâu.”

“Không đau lắm? Đây là tay đấy, giờ lòng bàn tay có thêm vài đường chỉ rồi đấy! Cậu không có thần kinh cảm giác đau à?” Thời Niệm Ca giận đến nghiến răng.

Cũng may không tổn thương gân cốt và thần kinh, Thời NIệm Ca không hiểu, bàn tay anh đẹp thế này, nếu như làm bác sĩ, cầm giáo giải phẫu thì tuyệt vời biết bao nhiêu, nếu thật sự tổn thương đến thần kinh, đời này đừng có nghĩ đến chuyện học y nữa.

Sao lại nghĩ đến chuyện học y nhỉ?

Cô nín thở trầm ngâm tiếp tục tiêu độc và làm sạch máu, chỉ là cô rất hiểu những chuyện như thế này, ngày còn bé, khi ở nhà đã cùng với người giúp việc luyện tập không biết bao nhiêu lần, ngay cả vết thương của người làm vườn do không cẩn thận, cô cũng chủ động giúp họ băng bó, dần dà, kỹ thuật băng của cô tốt hơn cả điều dưỡng.

Nhưng đây là tay của Tần Tư Đình, cho dù cô băng đẹp, nhưng mắt thường cũng có thể thấy bàn tay cô đang run rẩy, sau khi tiêu độc cô lại tìm một loại thuốc thích hợp trong hộp cho anh, Tần Tư Đình ung dung ngắm nhìn khuôn mặt của cô.

Cảm thấy anh đang nhìn mình, tim Thời Niệm Ca lại đập nhanh hơn.

Hiện giờ trong nhà cô không có ai, đã trễ thế này, bên ngoài chắc tối lắm rồi, đột nhiên cô nhớ đến ai đó từng nói trai đơn gái chiếc…

Tìm thuốc trong hộp cả buổi đột nhiên quên mất mình đang tìm cái gì, cuối cùng cô cầm lấy một viên thuốc cảm, nhìn đến ngẩn người.

Hẳn là tay bị thương, cô lấy thuốc cảm làm gì? Nhanh chóng bỏ lại, đảo mắt chỉ thấy Tần Tư Đình đang nhìn mình, vậy là động tác lần mò nãy giờ của cô đều bị anh nhìn thấy.

Xấu hổ quá.

Kϊƈɦ động.

Thật là muốn lấy mạng người khác mà.

Nhưng bây giờ lòng bàn tay anh có vết thương.

Bây giờ cô cảm thấy bàn tay trước mặt vô cùng quý giá, nhanh chóng tìm thuốc điều trị, sau đó cẩn thận giúp anh bôi thuốc.

Làm sao bây giờ, tự nhiên tay cô lại run rẩy, cô rõ ràng rất chuyên nghiệp trong chuyện này mà? Run cái gì mà run chứ!