Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1487: Em là tiểu tình ca của anh (54)



Edit: Mèo máy màu hồng

“Hả? Sách này?” Thời Niệm Ca ngạc nhiên: “Đây là sách… y học mà?”

Tần Tư Đình gật đầu, sau đó cầm ly trà bên cạnh lên uống một hớp, tựa như thất hài lòng với hương vị này, lại uống thêm một hớp.

Thấy anh thích uống, Thời Niệm Ca cảm thấy ngày mai nên nói với dì Hương, nhờ dì làm nhiều hơn để tủ lạnh, như vậy sau này khi Tần Tư Đình đến có thể uống thêm.

Bây giờ tay anh bị thương, anh lại hài lòng với kỹ thuật băng bó của cô, có thể ngày mai sẽ tiếp tục đến.

“Sách cậu muốn đọc thì cứ giữ đọc đi, dù sao mình cũng mượn ở thư viện thành phố rồi, hai ngày nữa chúng ta cùng nhau đến đó trả sách.” Cô nói như vậy, cảm thấy bản thân mình rất biết nói chuyện, cùng nhau trả lại nghĩa là cơ hội lần thứ hai cùng nhau đến thư viện thành phố, trong lòng ngầm khen bản thân mình thật thông minh.

Tần Tư Đình nhìn cô nhóc lanh lợi trước mặt, không nói gì nữa, dường như thời gian trôi qua đối với anh không quá to tát, mỗi lần Thời Niệm Ca kết thúc một đề tài đều sợ anh sẽ lập tức rời đi.

Nhưng cũng trễ lắm rồi, anh có thể ở lại bao lâu được chứ?

“Tần Thần, hôm nay tiết văn tự học kết thúc sớm, mình vẫn còn hai bài chưa viết xong, mình viết giúp cậu một bản cậu chưa chép kịp nhé? Cậu xem thành tích học tập của mình kém như vậy, vừa hay lúc này không có gì làm, chi bằng chúng ta hai người cùng làm bài được không? Những đề mình không biết, cậu có thể dạy mình.” Vẻ mặt Thời Niệm Ca vô cùng thành khẩn.

Thật ra khi nói câu này Thời Niệm Ca hơi lo lắng đã giờ này rồi…

Tần Tư Đình nhìn đồng hồ, mỗi ngày gần như chín mười giờ mới kết thúc giờ tự học buổi tối, anh ở đây học với cô cũng chẳng có gì không thích hợp: “Có thể, viết đi.”

Thời Niệm Ca chưa từng chủ động vui vẻ làm bài thế này, không có chút nào do dự, trực tiếp lấy cặp sách của mình đến.

Quầy rượu này không lớn, nhưng hai người ngồi đối diện nhau làm bài vẫn đủ chỗ, chắc chắn cô không thể không biết ngượng mà gọi anh vào thư phòng học được, đêm hôm khuya khoắt hai người đơn chiếc ở cùng, ở đây ít nhất cũng là phòng khách, đối diện có cửa sổ sát sàn, thoạt nhìn vẫn quang minh chính đại lắm.

Nếu như cả hai vào thư phòng, không gian nhỏ bé yên tĩnh, cô biết làm bài kiểu gì.

Cô lại nhìn lướt qua tay anh, anh cũng rút sách vở của mình từ trong balo đặt lên trước mặt, sau đó ra hiệu bắt đầu bằng ánh mắt.

Tần Tư Đình cầm bút, lại nhìn cô một cái.

Bình thường hai người ngồi cùng bàn, tuy rằng ngồi rất gần nhau, nhưng dù sao cũng chỉ nhìn thấy sườn mặt thôi, bây giờ mặt đối mặt, chỉ cần thoáng nhìn một cái đã chạm phải ánh mắt của đối phương, loại cảm giác này …. rất khiến cho người khác kϊƈɦ động và hồi hộp.

Thời Niệm Ca cảm thấy anh đang nhìn mình, lập tức cúi đầu xuống chăm chỉ làm bài.

Và khi nghĩ đến những câu hỏi trong bài của anh được cô chép lại, càng cảm thấy bầu không khí này vừa kỳ diệu vừa thân mật.

Xung quanh yên tĩnh, bài tập thật sự rất khó, Thời Niệm Ca dồn hết tâm tư vào bài tập, trong không gian chỉ có thể nghe thấy tiếng viết bài sột soạt của hai người họ.

Đề khó, bài tập thì nhiều, thời gian cứ từng chút từng phút trôi qua.

Đợi đến khi làm đến câu cuối cùng, Thời Niệm Ca mới ngửa đầu lên vì cúi lâu nên bây giờ cần cổ hơi nhức, ngước mắt lên thì lại trông thấy Tần Tư Đình đã sớm làm bài xong, vẫn ngồi yên lặng đối diện, dường như đang nhìn cô làm bài.

Chớp mắt khuôn mặt cô nóng bừng: “Cậu nhìn mình làm bài bao lâu rồi…”

“Không lâu lắm.” Tần Tư Đình thản nhiên trả lời: “Chỉ là hơn hai mươi phút này, nhìn ra được cách cậu giải quyết vấn đề vẫn theo tư duy lớp mười một, vẫn chưa thay đổi lối suy nghĩ.”

Thời điểm Thời Niệm Ca đối mặt với vị học bá này, đối với thói quen học tập không tốt này, chợt nghe thấy anh nói như vậy, mặt không đỏ nhưng hơi thở hơi gấp: “Đáp án của mình có đúng không?”

“Đáp án đúng.”

“Vậy thì được rồi, cô Triệu cũng nói cách giải quyết vấn đề của mình có phần không theo kịp mọi người, nhưng may mắn là mình dùng cách đơn giản nhất vẫn có thể ra đáp án, dù sao lúc thi vào đại học phải xem đáp án thế nào, nhiều bài tập thế này, iaso viên sẽ không thể kiểm tra từng bài một, hay kiếm tra xem tư duy có chặt chẽ hay không.” Cô vừa cúi đầu làm nốt bài cuối cùng vừa nói.

Cô làm bài tập xong hết, chỉ là tốc độ rất chậm, đợi đến lúc cô làm xong, troogn thấy ánh mắt Tần Tư Đình vẫn đang dán vào bài làm của cô, thật sự vô cùng kiên nhẫn nhìn cô làm bài.

Thời Niệm Ca cảm thấy tựa như bị anh đổ rượu vào người, nhiệt độ tăng lên, cô mân mê cây bút trong tay, sau đó đặt bút xuống: “Xong rồi, mình làm xong rồi.”

“Ừm.”

Lúc này cô mới nhìn đồng hồ. Mười giờ rưỡi rồi.

Tần Tư Đình lại ở nhà cô đến mười giờ rưỡi chưa về.

“Muộn thế này rồi nhỉ…” Cô khẽ thều thào.

“Ừm, làm bài tập xong rồi, trà hoa quả cũng uống rồi, tay cũng băng bó xong.” Tần Tư Đình từ từ vạch trần hết mọi cách cô dùng để giữ anh lại đêm nay: “Tôi có thể đi chưa?”

Thời Niệm Ca nhìn anh: “…”

Trông thấy vẻ mặt muốn nói nhưng không dám nói của cô, rốt cuộc anh vẫn không để cô có cơ hội mở miệng nói anh ở lại, cầm quyển sách của bác sĩ người Đức kia bỏ vào balo, sau đó đeo lên lưng bước đi.

Thời Niệm Ca nghĩ thầm cô ở đây một mình rất rộng, toàn bộ có hai tầng còn có nhiều phòng, nếu như anh không ngại, có thể ngủ xa phòng của cô một chút, bây giờ trễ quá rồi, anh cứ đi về thì mấy giờ mới đến?

Nhưng Tần Tư Đình căn bản không cho cô mở miệng, cứ như vậy rời đi.

Cô nhanh chóng nhảy khỏi quầy rượu, bước theo anh: “Này, Tần Thần…”

Tần Tư Đình đi đến cửa, quay lại nhìn cô một cái: “Không còn sớm nữa, tắm rửa rồi ngủ sớm đi.”

Lời cô muốn nói đến bên miệng lại phải nuốt xuống, đột nhiên không còn can đảm để nói nữa.

Rất muốn nói, cậu ở ngủ lại đây một đêm đi, ngày mai chúng ta cùng nhau đi học.

Nhưng lời nói đã đến miệng, lại trở thành: “Ừm, vậy nhất định phải chú ý giữ gìn tay cậu nhé, sau khi trở về tắm rửa không được đụng đến nước.

“Ừm.” Anh trả lời, trực tiếp đẩy cửa rời đi.

Trông thấy bóng anh dần dần biến mất bên ngoài biệt thự, Thời Niệm Ca cứ ngây ngô đứng trước cửa nhìn theo, môi hấp háy, có muôn vàn điều muốn nói.

Tần Tư Đình không hề quay đầu lại, từ đường nhỏ trong biệt thự ra đến ngoài đường lớn, rất dễ bắt xe, cô không cần phải lo lắng cho vấn đề một nam sinh đi về nhà, du sao cũng không cần phải quá lo lắng như nữ sinh.

Nhưng khi cô đóng cửa quay đầu lại nhìn phòng khách vắng vẻ chỉ còn lại mình, lại nhìn về phía quầy rượu, cô cảm thấy trong lòng trống rỗng.

Nhưng cô hiểu, cho dù cô có mở lời, Tần Tư Đình cũng sẽ không ở lại.