Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1503: Em là tiểu tình ca của anh (70)



Edit: Mèo máy màu hồng

Kết quả Tần Tư Đình trả lời: “Sẽ có.”

Thời Niệm Ca vô cùng vui vẻ, nhảy chân sao nắm tay anh đi vào trong.

“Vừa rồi mình nghe có người nói, hình bên trong có khu động vật, có cả khổng tước, cậu muốn xem không?” Cô quay đầu hỏi một câu.

Tần Tư Đình trả lời: “Ừm.”

Bên trong có khổng tước, có khỉ núi, không ngờ còn có gấu trúc, nhân viên nói, vì đây là khu mới nên mời gấu trúc về thực hiện cảnh quay, sau ba tháng sẽ trả về chỗ cũ, hôm nay là ngày đầu tiên gấu trúc ra mắt, cho nên rất nhiều người đến xem.

Bên trong có rất nhiều người đang vây xem, Thời Niệm Ca cụp mắt, vừa nghĩ vừa nói: “Bằng không bọn mình đi một vòng chút nữa quay lại đi, bây giờ nhiều người quá.”

Cô rất muốn xem, nhưng cô lại sợ Tần Tư Đình ngại nhiều người, sợ anh không chịu được.

Tần Tư Đình chuyển từ đi phía sau lên trước, dẫn cô đi vào trong đám người: “Không sao, xem thôi.”

Sau khi bị anh kéo một mạch đi vào, Thời Niệm Ca nhìn ngó xung quanh, lại thỉnh thoảng ngước mắt quan sát sắc mặt của anh. Tần Tư Đình dường như không có dấu hiệu của việc đang chịu đựng, vẻ lạnh nhạt hững hờ theo lời những người khác dường như cũng không có, ít nhất khi ở trước mặt cô, Tần Tư Đình không hề lạnh lùng.

Thật ra, anh vô cùng ấm áp.

Anh lại tiếp tục dẫn cô rẽ đoàn người đi về trước, tư thế như ôm hờ, cuối cùng cũng đến được khu tham quan, cuối cùng cũng được ngắm nhìn những em gấu trúc, cô được anh bảo vệ rất tốt, không để ai đụng trúng cô.

Hai em gấu trúc đột nhiên giành trúc của nhau, khiến du khách xung quanh cười ồ lên, những đứa trẻ không ngừng hét ré lên thông qua cửa kính, vô cùng náo nhiệt.

Thời Niệm Ca cúi đầu nhìn, trông thấy bàn tay cô và Tần Tư Đình đan vào nhau, nói đúng hơn là, Tần Tư Đình luôn nắm tay cô.

Ah ah ah, vẫn luôn nắm tay cô!

Bởi vì hai em gấu trúc bắt đầu đi lại, đoàn người cũng đi theo, người di chuyển thì hai người cũng phải di chuyển, khi Thời Niệm Ca còn không biết phải di chuyển thế nào, ngón tay khẽ nhúc nhích, Tần Tư Đình càng nắm chặt tay cô hơn.

Ôi mẹ ơi lúc này còn xem thú cái gì nữa, lỡ như cô ngất luôn ở đây thì sao!

Cô hít vài hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại, cô biết chắc chắn hai má mình giờ đã đỏ ửng, cố gắng bình tĩnh, Tần Tư Đình sao có thể bình tĩnh như vậy được?

Anh thật sự không có suy nghĩ gì lung tung chỉ đơn thuần sợ cô ngã ở đây nên mới thế này cho tiện thôi ư?

Thời Niệm Ca lại hít một hơi thật sâu, quên đi.

Cô khẽ nắm lại tay anh.

Hai người vẫn giữ nguyên tình trạng tay nắm tay một lúc lâu, cho đến khi ra khỏi khu động vật, đến một khu vui chơi khác, Thời Niệm Ca mới rút tay ra, sờ soạng bàn tay mới phát hiện nó nóng bừng bừng.

Vì vừa rồi ở trong không gian chật hẹp lại nhiều người, khi nắm tay không hề nghĩ gì cả, bây giờ ra ngoài rồi, chẳng có lý do gì để tiếp tục nắm tay nữa, thật ra cô rất muốn nắm tay anh, nhưng cảm thấy Tần Tư Đình sẽ không thích bị người khác nhìn ngó.

Có hai đứa bé đang chạy lon ton đến, khi trông thấy hai đứa nhỏ sắp đụng trúng Tần Tư Đình, Thời Niệm Ca ngồi xuống trước hai đứa nhỏ, cười cười xoa xoa đầu hai đứa: “Đi cẩn thận nhé.”

Hai đứa bé nhìn cô, cười hì hì rồi lại xoay người chạy tiếp.

Vào khu trò chơi phải đổi vé, sau khi vào có thể chơi tất cả các trò chơi, bên ngoài nhiều người, bên trong cũng không ít người, nhưng vẫn có đủ chỗ ngồi nghỉ.

Hôm nay trời hơi nóng, trong khu vui chơi có một quầy bán nước giải khát và bánh ngọt, Tần Tư Đình không mệt, nhưng Thời Niệm Ca vừa mệt vừa khát, cô kéo anh cùng đi mua kem trái cây và bánh ngọt.

Đương nhiên bánh ngọt để cô ăn, kem trái cây anh cũng không ăn nhiều, anh chỉ uống nước khoáng.

Bởi vậy Thời Niệm Ca khẽ ghi nhớ, Tần Tư Đình không thích đồ ngọt.

Triệu Tiểu Thanh gọi điện đến: “Ông trời ơi, cậu và Tần Thần đi công viên trò chơi à?”

Thời Niệm Ca trong lòng vui vẻ, đâu chỉ là đi công viên trò chơi, vừa rồi họ còn nắm tay nhau kia kìa.

Cô cười cười: “Ừm, cậu ở nhà ôn bài à?”

“Không nhé, mình đi mua đồ giúp mẹ, chiều nay rảnh rỗi định đến nhà cậu, nhưng mà nếu cậu với Tần Thần ra ngoài rồi thì thôi vậy, mình sẽ không làm bóng đèn.”

“Nào có, bình thường các cậu ngồi sau lưng hai đứa mình, cũng không sao mà, chẳng phải tụi mình quen ở cùng nhau rồi à.”

“Mình không thèm, nhìn hai người thân mật, mình ở bên cạnh ăn giấm đến chết à! Mình đi mua đồ cho mẹ đã! Ngày mai thi tốt nhé!”

“Ừm, thi tốt nhé!”

Sau khi cúp điện thoại, Thời Niệm Ca ngước mắt lên nhìn người đang ngồi đối diện, Tần Tư Đình đang nhìn cô.

Mấy chuyện cô vừa nói anh có nghe thấy không? Triệu Tiểu Thanh nói cái gì mà thân mật rồi bóng đèn, anh có nghe thấy không? mèo máy màu hồng chấm com

“Sao không ăn nữa?” Anh hỏi.

Thời Niệm Ca nhìn kem trái cây: “Một phần này nhiều lắm, mình vừa nóng vừa khát, nhưng ăn không hết được, nhiều quá, nếu mà ăn hết, chắc đau bao tử luôn.”

“Ừm, vậy đừng ăn nữa.” Tần Tư Đình lại hỏi tiếp: “Cậu có chuyện gì à?”

Anh đang hỏi cuộc điện thoại vừa rồi.

Cho nên, anh không nghe thấy Triệu Tiểu Thanh nói gì cả.

Cô lắc đầu: “Không có, là Triệu Tiểu Thanh, hỏi mình đang ở đâu, còn chúc mình ngày mai thi tốt, người cần được chúc là cậu ấy mới đúng, cho dù không làm được cũng phải tìm cho bằng được cách mà làm, mình hỏi cậu ấy có định học y không, cậu ấy vừa nhìn thấy mô hình xương người trong phòng mình đã sợ chết ngất, thao thức cả đêm, cảm thấy không phù hợp để học y, cho nên mình không nói chuyện với cậu ấy nữa, dù sao thì làm bác sĩ… mệt lắm, chắc chắn không phải nghề nghiệp vui vẻ gì.”

Tần Tư Đình thản nhiên không nói lời nào.

“Đi thôi, buổi chiều phải dùng vé khu trò chơi, vẫn chưa chơi được trò nào.” Thời Niệm Ca ăn no, hết khát, đứng lên.

Cô lại hỏi: “Cậu thích chơi trò nào?”

Tần Tư Đình nói: “Tôi chưa từng chơi, sao cũng được, cậu chọn đi.”