Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình

Chương 1508: Em là tiểu tình ca của anh (75)



Edit: Mèo máy màu hồng

“Này, anh kia trông thế nào? Cho em xem mau.” Cậu em họ chồm sát đầu lại chỗ cô.

Thời Niệm Ca bị cậu em hỏi tới hỏi lui, khuôn mặt bắt đầu nóng ran, kiên quyết bảo vệ di động trong túi: “Không phải mà, em đoán sai rồi.”

“Không phải mà chị giữ chặt túi thế kia à?”

“Thật sự không phải… Người kia… chỉ là người mà chị rất thích… nhưng mà vẫn chưa chính thức quen nhau.” Sau khi Thời Niệm Ca nói xong câu này thì hơi giật mình, cậu em thì cứ ngồi bên cạnh ghẹo tới ghẹo lui, cô ôm khuôn mặt đỏ ửng chạy ra ngoài, lấy cớ muốn nghỉ ngơi một lúc, rồi chạy về phòng mình, đóng cửa lại.

Cô đứng cạnh giường, tay cầm di động, không biết rốt cuộc Tần Tư Đình muốn gì.

Không lẽ vì ngày đó hôn môi, biểu hiện của cô mất tự nhiên quá, nên anh tưởng cô bị anh dọa cho sợ mất hồn.

Cho nên mấy ngày nay anh không liên lạc với cô, vì cho rằng cô vẫn còn sợ?

Nhưng đây chỉ là suy đoán từ phía cô thôi.

Thời Niệm Ca nhớ lại lúc anh nắm tay cô ở công viên vui chơi, bàn tay Tần Tư Đình rất ấm, sau khi anh buông tay ra, bàn tay cô luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.

Cô dùng tay xoa xoa để làm dịu lại cái nóng trêи khuôn mặt.

Thời Niệm Ca do dự một lúc, cũng có thể do em họ cô nhắc nhở, rốt cuộc cô vẫn không thể im lặng được nữa.

Cô ngồi bên giường, cắn môi soạn một tin, ngón tay liến thoắng trêи màn hình để nhanh chóng gửi cho Tần Tư Đình, cô sợ chỉ cần chậm một chút thôi cô sẽ không còn can đảm để nhấn gửi nữa.

Cô đọc lại tin nhắn mình vừa gửi đi, tim đập thình thịch.

[…Tần Tư Đình, lần trước có phải cậu hôn mình không?]

Anh sẽ trả lời cô thế nào đây?

Thời Niệm Ca cảm thấy não mình không hoạt động gì cả, cũng không ngại ngùng khi nghĩ về vấn đề này.

Nếu như anh thừa nhận, tiếp theo nên nói gì nữa?

Nhưng nếu anh phủ nhận thì sao?

Nếu chuyện này thật sự chỉ là ảo giác… chỉ do cô tưởng tượng ra thì sao? Nhưng cô vẫn cảm thấy… chuyện Tần Tư Đình hôn cô này, không thật chút nào.

Nhưng bất kể anh trả lời thế nào, cô cũng không biết phải nói tiếp ra sao.

Làm sao bây giờ!

Trước đây rõ ràng lúc còn quen Đường Thiệu, cô tự nhiên lắm mà, bây giờ sao chỉ một tin nhắn cũng khiến cô phải do dự rất lâu.

Cô khẽ siết di động, đợi Tần Tư Đình trả lời.

Thời Niệm Ca bắt đầu chờ từ hai giờ chiều đến tận chín giờ đêm, từ ngồi sang nằm sấp, nằm sấp chán chê lại nằm ngửa, nằm ngửa rồi chuyển thành ngồi, ngồi chán rồi lại nằm, nhốt mình cả ngày trong phòng, cho đến khi ngoài trời đen kịt, đến lúc tắm rửa chuẩn bị ngủ, tâm trạng cô đã tụt dốc không phanh.

Tựa như chiếc lá xoay tròn trong gió lạnh, sau vài lần vùng vẫy, cuối cùng vẫn rơi xuống đất.

Tần Tư Đình căn bản không trả lời tin nhắn của cô.

Cô đợi rất lâu, ba mẹ ông ngoại còn cả em họ đã vài lần gọi cô ăn cơm, cô nói không đói, nói mình chỉ muốn nghỉ ngơi thôi.

Hiện tại tới lượt dì Hương gọi cửa, nói tối nay cô chưa ăn gì, bảo cô xuống lầu ăn một chút, cô bảo chút nữa sẽ xuống, rồi nghe thấy tiếng bước chân của dì Hương xa dần, khuôn mặt của cô dần trở nên mất mát.

Sao… lại không trả lời?

Không nhận được?

Không mang theo di động?

Thời Niệm Ca ôm gối đầu hơi bĩu môi giận dỗi, có phải cô đã hỏi một vấn đề ngốc nghếch quá không, đây là chuyện bình thường, hôn thì hôn, những xúc động nhất thời giữa nam và nữ thôi mà.

Hơn nữa vừa thi đại học xong, bọn họ sắp hoàn toàn chia tay nhau, cho nên Tần Tư Đình… biết hai người họ không thể có kết quả sao.

Rõ ràng trước đây cô nhắn tin cho anh, anh trả lời rất nhanh, nếu buổi chiều anh không cầm di động, không lẽ cả ngày không cầm ư?

Đã mấy ngày rồi, từ ngày bắt đầu kỳ thi anh đã không liên lạc với cô.

Thời Niệm Ca ngồi bật dậy, cảm thấy đầu ngón tay hơi lạnh, lại có chút cảm giác hối hận, cảm thấy bản thân hơi lỗ mãng.

Trời về khuya, Thời Niệm Ca vẫn nắm khư khư di động.

Giờ này rồi, lý do là anh ra ngoài không mang theo di động cũng không còn, vì giờ này lẽ ra anh phải ở nhà rồi.

Tần Tư Đình chính là không trả lời cô.

Thời Niệm Ca trở mình, khuôn mặt khó chịu vùi vào gối đầu.

Cô không nên nhắn tin này, có thể cô bị choáng ngợp bởi nụ hôn dẫn đến tình cảm và lý trí bị thôi thúc, cô cảm thấy mình vừa phá tung mọi chuyện.

Đến giờ phút này rồi, không thể vãn hồi nữa, nếu không có tên anh trong tin nhắn, cô còn có thể gửi một tin nữa, bảo mình nhắn nhầm.

Nhưng khi ấy cô kèm cả tên anh vào, ba chữ, Tần Tư Đình, có phải lần trước cậu hôn mình không?

Cô hỏi đích danh anh, không chừa một cái cớ nào cho mình, cô hỏi thẳng Tần Tư Đình.

Thời Niệm Ca nhét di động xuống gối, nhắm mắt.

Từ lúc nhắn tin này, đến khi có kết quả thi đại học, mọi người quay lại trường, Tần Tư Đình vẫn chưa trả lời.

Ba mẹ lại ra nước ngoài, những ngày trước đó cô không phải đi học, nên Thời Niệm Ca vẫn luôn ở nhà họ Thời, cậu em họ cũng ngày ngày quấn lấy cô đòi đi mua sắm, thật ra cũng chẳng mua gì nhiều, chỉ mua cho cậu một chiếc di động mới, thêm một bộ One Piece (vua hải tặc) với mấy thứ mà nam sinh thích, hơn nữa lần này cô quay lại trường học cũng triệt để tạm biệt thời học sinh, cô cũng không cần vội vàng đến biệt thự Lệ Thủy nữa.

Buổi sáng sau khi vào lớp, cô nhìn thấy Tần Tư Đình cũng xuất hiện.

Cô đột nhiên cảm thấy hơi tủi thân, bởi vì anh không trả lời tin nhắn kia.

Nhưng cũng không thể không nói gì, lúc anh ngồi vào bên cạnh, cô cất lời chào: “Chào buổi sáng.”

Tần Tư Đình nhìn cô, ánh mắt vẫn bình tĩnh và ấm áp như cũ, anh cũng mở lời: “Chào buổi sáng.”

Lại quay lại cuộc sống bạn cùng bàn rồi.

Thời Niệm Ca gật đầu, từ đầu đến cuối không nói quá nhiều, chỉ yên tĩnh ngồi đó, ngay cả bạn học Hác Tu Xã ngồi sau chọc chọc lưng cô cô cũng không nhúc nhích, không tìm đề tài đề nói chuyện với anh, cô thật sự rất muốn hỏi anh nghĩ gì vậy, nhưng lại chẳng nói nên lời.

Cô đã xem thành tích thi đại học của mình rồi.

Cao hơn điểm chuẩn vào đại học y sáu điểm hơn nữa thành tích cũng không tệ, căn bản không cần ông ngoại phải giúp cô sắp xếp với bên trường học, cô tự lực bước vào cánh cửa đại học, ông ngoại rất vui.